MẤT TRÍ NHỚ - TRƯỜNG NHIÊN

Tiếng hú hét vang chói tai khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Dương Chi là người đầu tiên phản ứng lại, “Xin lỗi, tôi không nhận vật nuôi.”

Cậu bạn muốn làm chó lập tức hối hận vì lời vừa nói, những bạn nam khác lại cười đùa trêu chọc nhau.

Dương Chi nhìn lướt qua mọi người, đa số đều là người thường xuyên giao du với Trịnh Nghiệp Duy, tuy rằng không biết tên, nhưng cũng quen bọn họ, sẽ không đến mức tẻ nhạt.

Sau khi hai người tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, vài cậu bạn dưới sự chỉ huy của Trịnh Nghiệp Duy, vui vẻ mang rất nhiều đồ ăn vặt tới.

Dương Chi vừa ăn quà vặt, vừa nghe họ hú hét, cả đám con trai đương nhiên không thiếu được việc uống bia, được sự cho phép của Trịnh Nghiệp Duy, lại mua thêm ba thùng bia nữa.

Vào sinh nhật của Trịnh Nghiệp Duy, Dương Chi không muốn cậu mất hứng, vì vậy cô và Ôn Đào cùng gia nhập đội quân lắc xúc xắc với họ.

“Chơi dễ lắm, lớn hơn nhỏ, ai nhỏ hơn thì uống.” Khi Trịnh Nghiệp Duy thấy Dương Chi tham gia, cậu cũng dừng trò chơi trên tay, chia ba viên xúc xắc cho một người.

“Từ nhỏ tới giờ tôi còn chưa sợ ai.”Ôn Đào cười, giọng điệu kiêu ngạo.

Quả nhiên, cô ấy nhận được rất nhiều tràng pháo tay ủng hộ từ mọi người.

“Người đẹp kiêu ngạo!”

“Người đẹp uy lực!”

“Quá khen quá khen.” Ôn Đào chắp tay, làm ra dáng vẻ khiêm tốn.

Dương Chi không lên tiếng, kẹp lại mái tóc xõa của mình, từ đầu tới cuối không nói gì.

Trong tiếng nhạc nền ồn ào, vài người dùng hết sức mạnh lắc xúc xắc điên cuồng, như thể lắc càng mạnh thì điểm càng lớn.

“Được rồi, Tiểu Hàng, theo chiều kim đồng hồ bắt đầu từ cậu.” Trịnh Nghiệp Duy nói với cậu bạn tóc vàng rồi lại nhìn cậu bạn ngoan ngoãn.

Tiểu Hàng tươi cười đáp lại, lần lượt là các điểm ba, năm, tám, mười một điểm trong ánh mắt nóng rực của mọi người.

Xuôi theo chiều kim đồng hồ, Ôn Đào được 13 điểm, Trịnh Nghiệp Duy được 9 điểm, cuối cùng dưới tầm mắt của mọi người, Dương Chi được 3 điểm.

Nhìn thấy ba viên xúc xắc đều một điểm, Dương Chi thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

“Ha ha! Ba điểm!” Một bạn nam vui sướng hét lên.

“Ha ha ha!!” Cả đám con trai sốc nặng, đồng thời hét lớn, “Uống, mau uống đê!”

Đáy mắt Trịnh Nghiệp Duy xẹt qua tia lo lắng, nhưng lại bị cậu che giấu, cũng đồng thời hét lên, “Uống một ly nào!”

Dương Chi không ra vẻ, rót một ly đầy, cũng không cần cổ vũ tinh thần, ngẩng đầu uống một ngụm hết luôn.

“Wow!!!” Đám con trai vỗ tay nhiệt tình, có người uống đến đỏ mặt gào thét, “Con mẹ nó, lợi hại.”

Thấy bọn họ khoa trương cổ động, Dương Chi vung tay, khí thế hào hùng, “Nào, tiếp tục.”

Khí thế này liên tục cho đến khi Dương Chi uống ly thứ mười ba, Ôn Đào cũng bị vận khí xui xẻo của Dương Chi dọa sợ, nhỏ giọng hỏi, “Hay cậu dừng lại đi, còn uống được nữa sao?”

Dương Chi xoa hai má nóng bừng và đỏ lên của mình vì uống rượu, đôi mắt xinh đẹp híp lại ẩn chứa men say, nhưng cô trả lời như thể mình còn tỉnh táo, “Tớ uống thêm 13 cốc nữa cũng không sao.”

Ôn Đào nghe lời nói hùng hồn của Dương Chi cũng biết cô đã say, đang bắt đầu khoe khoang bản thân.

Trịnh Nghiệp Duy quan sát Dương Chi, tiện tay ném xúc xắc lên bàn, cậu đứng dậy lười biếng vươn vai, “Không chơi nữa, không chơi nữa, uống nhiều quá nên tớ đi vệ sinh đây.”

Trịnh Nghiệp Duy nói vậy, Dương Chi cảm thấy mình cũng cần đi vệ sinh trước.

Ngồi cả buổi cũng không có cảm giác gì, lúc đứng lên, Dương Chi lập tức cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người liêu xiêu, lại được Trịnh Nghiệp Duy không dấu vết kéo lại.

“Nào, người anh em, cùng đi vệ sinh nào.” Trịnh Nghiệp Duy giữ vai Dương Chi, ổn định bước chân của cô, để cô không mất mặt trước nhóm bạn của cậu.

“Ai là anh em của cậu, gọi ba đi!” Dương Chi nói thêm.

Trịnh Nghiệp Duy nghe lời đáp lại, “Ba à, ba có muốn đi toilet không?”

Dương Chi hất tóc, “Đi, để ba dẫn đường.”

Trịnh Nghiệp Duy, “Dạ.”

Ôn Đào định đi theo nhưng thấy hành động của Trịnh Nghiệp Duy, cô cũng không đi theo nữa, nhân phẩm của Trịnh Nghiệp Duy vẫn có thể tin được, sẽ không thừa nước đục thả câu với Dương Chi đâu.

Trịnh Nghiệp Duy ôm Dương Chi ra khỏi cửa, cách phòng bao khá xa, cậu mới buông lỏng tay ra.

Dương Chi dựa vào tường, tửu lượng của cô tăng lên rồi nhưng cô vẫn không thể uống quá nhiều, tửu lượng của bản thân chỉ có thể nói là trung bình.

“Cảm ơn nhé.” Dương Chi chịu đựng đủ loại khó chịu khi say, cảm ơn với Trịnh Nghiệp Duy.

“Cậu đi vệ sinh đi, tớ đợi cậu ở đây.” Trịnh Nghiệp Duy dựa vào tường nói.

Xoa ấn đường, Dương Chi cảm thấy mắt mình hơi khô, lại vỗ nhẹ lên mặt để bản thân tỉnh táo hơn, rồi đi vào toilet.

Trịnh Nghiệp Duy móc túi quần muốn lấy một điếu thuốc ra hút, nhưng lo Dương Chi sẽ ngửi thấy mùi, cậu lại rút tay về.

Các phòng bao gần nhà vệ sinh đều trống trơn, ở đây có vẻ rất yên tĩnh, khi người khác đi qua, tiếng bước chân cũng rất rõ ràng.

Trịnh Nghiệp Duy nghe tiếng bước chân, theo tiếng động nhìn qua, cơ thể cậu lập tức cứng nhắc.

Sao Lục Mạch lại ở đây?

Hôm nay Lục Mạch mặc vest đen, dáng cao, chân dài, tóc trên trán vuốt lên gọn gàng, lộ ra đôi mày kiếm sắc bén, mắt đen hờ hững, môi mỏng mím chặt, khí chất và hình ảnh lần đầu Trịnh Nghiệp Duy gặp hoàn toàn khác nhau.

Sắc bén có chút đáng sợ.

Lục Mạch không ngờ có thể gặp Trịnh Nghiệp Duy ở đây, tốc độ bước chân không giảm đi, đến chỗ Trịnh Nghiệp Duy rồi dừng lại, lễ phép gật đầu, “Đã lâu không gặp.”

“Ừm, đã lâu không gặp.” Có lẽ do khí chất lạnh lùng bao trùm cả người Lục Mạch, theo bản năng Trịnh Nghiệp Duy đứng thẳng người đáp lại.

“Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước.” Lục Mạch lịch sự nói, có chút xa cách.

Thấy dáng vẻ Lục Mạch như có việc gấp, Trịnh Nghiệp Duy vô thức liếc về phía toilet, sau đó mỉm cười, “Được, có cơ hội thì cùng uống một ly sau.”

Lục Mạch gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Lục Mạch vừa gặp tổng giám đốc một công ty thiết bị y tế, vừa kết thúc công việc, cậu đang chuẩn bị về nhà thì nhận được cuộc gọi từ Quý Nhiễm.

Quý Nhiễm gào thét, khóc lóc nói có lỗi với Thẩm Cận, còn nói gì mà không thể sống nổi nữa, còn hát một bản tình ca tặng cậu, nói cái gì mà người anh em, hẹn kiếp sau gặp lại!

Lo lắng không biết Quý Nhiễm xảy ra chuyện gì, Lục Mạch vội vàng đến đây.

Đẩy cửa thấy Quý Nhiễm nằm trên ghế, nằm nửa người trên sô pha mà cụt, lúc này không phải tình ca gì nữa, mà là muốn chết vì yêu mất.

Nhìn rượu chất đống trên bàn, Lục Mạch chỉ cảm thấy thái dương co giật, “Anh và Thẩm Cẩm đúng là xứng đôi vừa lứa.” Toàn uống rượu ở KTV cho say khướt mới thôi.

Quý Nhiễm như bị đả kích, lập tức nhảy dựng lên, mắt lờ đờ nhìn Lục Mạch, gật gù nói, “Không, không phải một đôi.”

Lục Mạch đá văng chai rượu dưới chân, cười lạnh, “Là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Quý Nhiễm mờ mịt nhìn Lục Mạch, không biết cậu lấy tự tin ở đâu ra, Quý Nhiễm nấc một tiếng rồi hỏi, “Cậu không hỏi thăm anh sao?”

Lục Mạch tùy ý tìm chỗ ngồi. khóe miệng như cười như không, “Anh muốn tôi hỏi gì?”

Quý Nhiễm há miệng th ở dốc, uất ức nói, “Cậu không quan tâm  đến anh chút nào.”

Nói xong gào thét đứng lên.

Lục Mạch bị tiếng ồn ào làm cho đau đầu, lạnh lùng nói, “Câm miệng.”

Tiếng gào thét của Quý Nhiễm tắc nghẽn ở cổ họng, suýt nữa kêu thành tiếng vịt.

Đáng thương thu mình một góc, Quý Nhiễm thật sự cảm thấy mình uống nhiều nên bệnh rồi, vậy nên mới gọi điện thoại cho Lục Mạch.

Thấy Lục Mạch mặc vest đen, Quý Nhiễm tò mò, “Sao cậu ăn mặc chỉnh tề thế?”

Lục Mạch chỉ nghịch chiếc đồng hồ trên tay không trả lời.

Quý Nhiễm mượn rượu nổi giận, cầm micro lên hét lớn, “Lục Mạch, anh đang hỏi tại sao cậu lại ăn mặc lịch sự như vậy đấy!!!”

Giọng nói kèm theo âm thanh của micro, cách âm trong phòng không còn hiệu quả.

Vừa ra khỏi toilet, Dương Chi dừng lại ở cửa phòng, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trịnh Nghiệp Duy, “Tớ vừa nghe thấy có người gọi Lục Mạch phải không?”

Trịnh Nghiệp Duy cũng học theo dáng vẻ của Dương Chi, cũng hơi nghiêng đầu, “Có à?”

“Có mà, tớ nghe thấy mà.” Dương Chi chỉ vào phòng bao của Quý Nhiễm, vẻ mặt thật thà nói, “Chính là từ nơi này truyền ra đó.”

Trịnh Nghiệp Duy chỉ thở dài, quay đầu không nhìn biểu cảm của Dương Chi nữa.

Dương Chi không đợi cậu nói gì, lập tức chạy tới cửa phòng, dựa vào cửa kính phòng bao, ngó vào trong, dưới ánh đèn lờ mờ, cô vẫn có thể nhận ra bóng dáng Lục Mạch trong nháy mắt.

Lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, Dương Chi thấp giọng hô, “Lục Mạch ~ sao cậu lại ở đây ~”

Giọng nói đáng yêu đột nhiên vang lên.

Lục Mạch không ngờ lại gặp Dương Chi ở đây, biểu cảm kinh ngạc, thấy Trịnh Nghiệp Duy đứng sau lưng Dương Chi, cậu cũng hiểu ra gì đó.

“Lục Mạch ~ Cậu đang làm gì vậy ~” Dương Chi bám lấy khung cửa, dáng vẻ đáng yêu nhìn Lục Mạch, cười ngây ngô.

Lục Mạch nhướng mày, ngoắc tay với Dương Chi.

Dương Chi ngoan ngoãn đi tới, sau đó ngồi xổm dưới chân Lục Mạch, ánh mắt lấp lánh, “Lục Mạch à ~ Sao cậu lại đẹp trai thế chứ ~”

Môi mỏng Lục Mạch khẽ nhếch, tâm trạng tốt hiếm thấy, “Tớ có đẹp trai không?”

Dương Chi lập tức gật đầu như gà mổ thóc, “Đẹp trai, đẹp trai, rất đẹp trai!”

Vì sợ Lục Mạch không tin, cô nói thêm, “Siêu đẹp trai.”

Lục Mạch ngước mắt nhìn Trịnh Nghiệp Duy, người đang đứng ở cửa, giọng điệu không rõ hỏi, “Cậu và cô ấy uống rượu à?”

Trịnh Nghiệp Duy nhìn dáng vẻ Lục Mạch tự cho mình bạn trai Dương Chi, trong lòng không được thoải mái, “Có liên quan đến cậu à?”

Lục Mạch khẽ vén sợi tóc lòa xòa của Dương Chi, khẽ cười một tiếng, “Cậu nói xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi