MẪU THÂN XẤU XA LÀ THẦN Y

CHƯƠNG 137: HỢP TÁC VUI VẺ
Edit: Lan Anh
Thôi chưởng quỹ đã từng nói qua tình huống gia đình Tiêu Ngũ gia, ví dụ như Tiêu Ngũ gia là chất nhi của Ngụy lão phu nhân, lại ví dụ như Tiêu Ngũ gia là huynh đệ kết bái với Tiêu Chấn Đình đại nguyên soái, thân phận của hắn quý giá, được hắn gọi một tiếng ‘đại ca’, hẳn không phải là người bình thường.
Chỉ thấy phu xe vén rèm lên, một nam tử khôi ngô bước xuống, nhìn qua hắn chỉ ngoài ba mươi, tinh thần sáng láng, ngũ quan tuấn lãng, nhưng ‘đại ca’ trong miệng Tiêu Ngũ gia, nàng nghĩ người đó hẳn không trẻ như vậy chứ?!
Khí tràng của hắn không giống bất kỳ vị thương nhân nào mà Du Uyển từng gặp, khí thế này có thể dễ dàng áp đảo đối phương.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong ấn tượng của Du Uyển thì đây là người cường thế.
Sau khi Tần gia xuống xe, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cũng theo sát đi xuống, hắn mặc y phục màu lam, tay cầm quạt xếp, da trắng như ngọc, thần thái phong lưu, một đôi mắt hoa đào lưu chuyển, quả thực là nam tử tuấn mỹ.
Tiêu Ngũ gia giới thiệu: “Du cô nương, vị này là Tần đại ca, người đời gọi Tần gia, đây là cháu ngoại của hắn, Tần Tử Húc.”
Cháu ngoại cũng họ Tần?
Mặc dù Du Uyển nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, ung dung chào hỏi: “Tần gia, Tần công tử.”
Một tiểu cô nương đứng trước mặt Tần gia mà không thay đổi sắc mặt đúng là không thấy nhiều, huống chi đây còn là một tiểu thôn cô, nhưng thúc cháu hai người họ cũng không biểu lộ sự kinh ngạc ra ngoài, dù sao người được Tiêu Ngũ gia tán dương, tuyệt đối không phải là người thường.

Tần gia cười cười: “Du cô nương.”
“Mời vào trong.” Du Uyển mời ba người vào trong nhà, Tiêu Ngũ gia đã từng tới đây nên sải bước đi ở phía trước, Tần gia và Tần Tử Húc không nhanh không chậm theo sau.
So với Tần gia luôn tỏ ra cao thâm, Du Uyển ngược lại càng để ý vị Tần công tử không cười không nói đứng bên cạnh nàng, tổng cảm thấy nam nhân này quá yêu nghiệt, đôi mắt nhìn chằm chằm người khác phảng phất như có thể nhìn thấu trái tim họ.
Du Uyển lơ đãng quay đầu, trùng hợp lại đối diện với ánh mắt của Tần Tử Húc.
Tên gia hỏa này đang dò xét nàng sao??
Tần Tử Húc bị bắt tại trận, cũng không xấu hổ mà ngược lại giương khóe môi cười đến đáng đánh đòn.
Du Uyển tất nhiên cũng không để lộ sự lúng túng, sau khi lấy lại bình tĩnh thì gật gật đầu, mang ba người đi vào trong nhà.
Đại bá mẫu với hai huynh đệ Du Phong đã thu thập thỏa đáng đống bừa bộn dưới đất, ngay cả cây chổi cũng cất kỹ, sau đó dâng trà và thức ăn lên: “Cha các ngươi qua nhà Lý Chính rồi, để ta đi gọi ông ấy.”
Nói xong liền túm lấy tiểu nhi tử mặt mũi bầm dập rời đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Phong lưu lại, cùng Du Uyển tiếp khách.

Thông qua sự giới thiệu của Tiêu Ngũ gia, hai huynh muội họ biết được lai lịch của Tần gia thì không khỏi giật mình, vị Tần gia này là Phó minh chủ của thương nghiệp Giang Tả, tài sản trải rộng khắp Giang Tả, có thể nói là tửu lâu và trang trại trồng trà xuất sắc nhất ở đó, Tần gia vẫn luôn muốn đẩy sinh ý đến Kinh thành, nhưng Thiên Hương lâu ở Kinh Thành đã đứng đầu, bọn họ rất khó chen chân vào, bây giờ chuyện xấu của Dương đại trù và Hứa Thừa Hiên bị đồn khắp nơi khiến Thiên Hương lâu vô cùng khó khăn, thanh danh rớt xuống ngàn trượng, đây đúng là thời cơ có một không hai để họ đưa danh tiếng tửu lâu của mình vào Kinh Thành.
Tần gia đã sớm có chuẩn bị, cũng đã nghe qua khúc mắc của Thiên Hương lâu và đại bá, hắn mở miệng nói: “Thiên Hương lâu không thể cho Du đầu bếp một công đạo cũng như danh dự, nhưng Túy Tiên cư chúng tôi có thể.”
Túy Tiên cư, danh tự đúng là không biết xấu hổ.
Du Uyển lên tiếng: “Các người muốn mua món ăn chiêu bài của chúng tôi sao?”
“Cũng không phải.” Tần gia cười một tiếng, “Tôi chỉ muốn cho Du đầu bếp một cái chức danh, không nói muốn mua món ăn, dù sao đó cũng là món Thiên Hương lâu từng bán qua, Túy Tiên cư mua lại, há không phải là ăn cơm thừa của Thiên Hương lâu sao?”
Tần gia là người thanh cao, không phải chỉ kiếm tiền là đủ, hắn còn muốn thanh danh.
Du Uyển từ giờ phút này mới bắt đầu có chút thưởng thức Tần gia: “Tần gia hẳn sẽ không làm không công a.”
“Tôi đã nếm qua đậu hũ thối nhà cô nương, tôi muốn mua công thức của nó.”
“Công thức tôi không bán, nhưng có thể cung cấp hàng cho ngài.”
“Du cô nương có muốn nghe qua giá tiền rồi hẵng nói lời cự tuyệt?”
“Tần gia có muốn nếm thử rồi hẵng suy nghĩ giá tiền?”

Tần gia tung hoành nhiều năm, lần đầu tiên bị một cô nương làm cho nghẹn lời.
Tần Tử Húc ngồi một bên hăng hái nhìn Du Uyển, nói với Tần gia: “Cữu cữu, thọ yến Ngụy phu nhân con không có đi, con còn chưa được thử qua tay nghề của Du cô nương a.”
Du Uyển bất động thanh sắc nhìn về phía Tần Tử Húc, là ảo giác của mình sao? Gia hỏa này lại giúp nàng nói chuyện?
Tần gia vỗ vai chất nhi: “Được được được, nếu ngươi muốn ăn thì đành phải làm phiền Du cô nương rồi.”
Trước kia Du Uyển đã làm đậu hũ thối tại Ngụy gia, bây giờ nàng lấy rau dền lên men để làm nước cất cho đậu hũ, ngửi thối, ăn thối, dư vị còn lại sau khi ăn càng thêm thối.
Nàng làm ba loại khẩu vị, một loại không có nhân, một loại dùng đậu nhựa làm nhân, loại cuối cùng thì dùng củ cải ngâm cay cay ngọt ngọt làm nhân.
Tần gia không thể miêu tả nổi cái mùi thối có thể khiến người ta phải ứa nước mắt, lúc trước hắn đã nếm qua đậu hũ thối ở Ngũ gia, bây giờ đậu hũ này càng thêm đen, riêng vẻ ngoài đã có thể hù Tần gia chạy mất dép.
Tiêu Ngũ gia đã sớm không kịp chờ, kẹp một cái đậu hũ nhân đậu nhựa, đậu hũ bên ngoài nóng hổi, nhân đậu nhựa lại lành lạnh mặn mặn cay cay, cắn một cái, cảm giác ngoài giòn trong mềm đan xen với nhau, khiến hắn chỉ muốn gào khóc trong sự sung sướng.
Tần gia nếm thử trước một miếng, sau đó mới gắp cho chất nhi.
Tần Tử Húc nhúc nhích hầu kết, hắn đối với món đậu hũ thối này vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng ai bảo hắn là người kêu gào muốn nếm thử a? Bản thân mình đòi, khóc cũng phải ăn a.
“Vị như thế nào, Tần công tử?” Du Uyển cười híp mắt hỏi.
“A~” Tần Tử Húc đang ăn cái thứ tư, miệng nhai nhóp nhép không có cách nào nói chuyện.

Tiêu Ngũ gia gắp a gắp, Tần Tử Húc thấy vậy liền bưng toàn bộ cái đĩa qua phía mình.
Tiêu Ngũ gia lại duỗi tay sang gắp.
Tần Tử Húc quyết đoán quay lưng lại, ôm cái đĩa ăn một mình.
Tần Tử Húc được ăn ngon, quai hàm cũng phình ra, hắn lớn lên lại rất đẹp mắt, nhìn qua giống một con sóc đáng yêu chết người.
Tần Tử Húc ăn không dừng được, sợ Tiêu Ngũ gia lại giành ăn, cuối cùng hắn ôm cái đĩa ngồi trước ngưỡng cửa mà ăn, Tần gia lập tức cảm thấy hối hận khi mang thằng oắt con này đi theo.
Nói chuyện làm ăn kiêng kị nhất là mình bị rơi vào thế hạ phong, không hề nghi ngờ là Tần Tử Húc chính là tên kéo chân sau của hắn a.
Bỏ qua Tần Tử Húc không nói tới, thì bản thân Tần gia cũng vô cùng hài lòng với món này.
Nhưng nha đầu này nói gì? Không bán công thức, chỉ cung cấp hàng?
“Có thể chỉ cung cấp riêng cho mỗi nhà tôi không?” Tần gia hỏi.
Du Uyển nói: “Vậy thì phải xem số lượng Tần gia muốn đặt là bao nhiêu? Một ngày không thể dưới trăm cân, nếu tôi chỉ cung cấp cho mỗi nhà ngài, thì những người làm việc cho tôi đều sẽ chết đói hết a.”
Tần gia hừ hừ: “Tiểu nha đầu, tuy Túy Tiên cư ta không có mở ở Kinh Thành, nhưng ngươi đừng tưởng ta chỉ có một hai chi nhánh, ta sợ đến lúc đó ngươi giao hàng không kịp, còn ảnh hưởng đến sinh ý của Túy Tiên cư a.”
Túy Tiên cư tuy không có tên tuổi ở Kinh Thành, nhưng nếu đi Giang Tả thì đó chính là thiên hạ của Tần gia!
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi