MẪU THÂN XẤU XA LÀ THẦN Y

CHƯƠNG 138: TRÙ THẦN THI ĐẤU
Edit: Lan Anh
“Thứ cho ta nói thẳng.” Tần gia kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã có thể đánh trúng điểm yếu, “Mùi vị của ngươi làm tuy tốt, nhưng ngươi có thể đảm bảo lúc giao hàng vẫn có thể giữ được mùi vị này sao?”
Du Uyển cười cười, nói: “Tần gia yên tâm đi, nếu khách nhân không hài lòng, ngài có thể trả toàn bộ hàng lại cho ta.”
Du Phong nhìn qua Du Uyển, nha đầu này đang nói mê sảng cái gì vậy? Bán đồ đi nào có đạo lý trả lại? Chắc chắn sẽ có người không hài lòng, hoặc đơn giản nếu Tần gia không muốn, tùy tiện mượn cớ cũng có thể trả lại chỗ đậu hũ thối bọn họ tân tân khổ khổ làm ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Du công tử có lời gì muốn nói?” Tần gia không hổ là thương nhân, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện đúng là không ai bằng.
Du Phong há miệng, nhìn về phía muội muội.
Du Uyển hướng Du Phong mỉm cười, lời tới bên miệng đành phải nuốt xuống: “Không có gì, tôi muốn hỏi mọi người có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì khác không?”
“Tôi muốn một bàn y chang bàn này!” Tần Tử Húc giơ tay phát biểu.
Du Phong: “...”
Ngài thật sự không hề khách khí a!
Phòng bếp còn bao nhiêu Du Phong đều lấy ra hết hết, Tần Tử Húc không chờ nổi, trực tiếp đi theo hướng Du Phong vừa rời đi.
Tiêu Ngũ gia nghiêm trang hắng giọng một cái, chung quy là không cưỡng lại được sự dụ hoặc của đậu hũ thối, đành phải quăng cái mặt mo này đi, đi vào phòng bếp đoạt đồ ăn với Tần Tử Húc.
Trong lúc này, ở nhà chính chỉ còn mỗi Du Uyển và Tần gia.
Cho dù là một tiểu cô nương đối mặt với nam nhân xa lạ, Du Uyển cũng không hề tỏ ra một tí bối rối nào.
Tần gia không khỏi coi trọng tiểu thôn cô này thêm một chút: “Thứ cho ta nói thẳng.”

Lời còn ở cửa miệng, Du Uyển liền cảnh giác trong lòng.
“Tần gia mời nói.” Du Uyển tự nhiên hào phóng nói.
Tần gia nhìn Du Uyển thật  sâu: “Dáng dấp của Du cô nương không giống người Du gia cho lắm.”
Du Uyển cười nói: “Cha tôi không phải là thân sinh của ông bà.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển trả lời thẳng thắn ngoài dự kiến của Tần gia, đương nhiên Tần gia cũng đoán được nàng không phải là người Du gia, mà hắn không ngờ rằng nàng có thể nói thẳng ra như vậy.
Tiểu nha đầu này, không có chỗ nào bình thường hết a...
“Tần gia.” Lần này đến phiên Du Uyển mở miệng, “Mỗi ngày chúng tôi sẽ cung cấp một ngàn cân, một cân mười văn, giá tiền này Tần gia cảm thấy thế nào?”
“Mười văn?” Tần gia nhíu nhíu mày, “Đậu hũ đắt nhất cũng chỉ mới bốn năm văn, ngươi có phải đòi hỏi quá cao rồi không?”
Du Uyển tràn đầy tự tin nói: “Đậu hũ trên thị trường sao có thể so với đậu hũ của tôi? Chỉ bằng việc món này là độc nhất vô nhị, tuyệt đối đáng với cái giá này, huống chi Tần gia còn là người thông mình, Túy Tiên cư làm ăn lớn, mười văn đậu hũ thối có thể bán được tới một lượng bạc a, cần gì phải so đo giá nhập hàng nha?”
“Ngươi cái nha đầu này!” Tần gia không còn gì để nói, hắn là người làm ăn, cũng không phải người chuyên đi cướp đoạt, làm sao có thể đem mười văn đồng bán với giá tiền gấp trăm lần.
Coi như hắn đã nhìn ra, nha đầu này rất cứng rắn, thà rằng không bán, nhất định phải theo giá của nàng.
Tần gia tính toán lợi và hại, hắn không cự tuyệt cũng chưa đáp ứng.
Du Uyển nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ Tần gia còn có chuyện gì cần phải lo lắng?”
Tần gia sờ cằm.
Du Uyển hơi dừng một chút, hỏi: “Là chuyện liên quan đến đại bá? Tần gia định dùng biện pháp gì?”
Tần gia nói: “Ngươi có từng nghe qua cuộc thi ba năm một lần của giới trù thần chưa?”

Du Uyển lắc đầu, nàng chưa nghe qua, tin tức nghe được hầu hết đều từ Bạch Ngọc lâu, nhưng Thôi chưởng quỹ và Bạch tiểu thư chưa bao giờ đề cập qua loại chuyện thi đấu này.
Kỳ thật cũng không thể trách hai người họ không đề cập tới, mà loại chuyện thi đấu này, ngay cả tư cách đến xem cũng không có chứ nói chi là tham gia.
Tần gia cười cười nhìn Du Uyển nói: “Còn nửa tháng nữa là thời gian thi đấu, theo ta được biết, những năm qua người đoạt giải nhất đều xuất phát từ Thiên Hương lâu, nếu đại bá của ngươi đoạt giải nhất thì ngươi thấy thế nào?”
Lời này nhẹ nhàng mà đánh thẳng vào trọng tâm, phảng phất như đại bá cứ đi thi thì chắc chắn sẽ đoạt giải, Du Uyển đã rõ, Tần gia đây là đang dụ bọn họ đi thi đấu, nói ngược lại thì Tần gia đúng là con cáo già, đại bá muốn tham gia thi đấu thì tám phần phải dùng danh nghĩa của Túy Tiên cư, nếu có thể đấu ngang ngửa với Thiên Hương lâu, thì Túy Tiên cư có thể nổi tiếng trong một lần, đây là quả là cách thức tuyên truyền hoàn mỹ nhất.
Du Uyển lạnh nhạt nói, “Tần gia, người là vì Túy Tiên cư của người a?”
Tần gia hào phóng thừa nhận: “Thiên hạ đều vì lợi ích của họ, ta vì Túy Tiên cư, ngươi vì đại bá, hai chúng ta đều có nhu cầu riêng, nhưng cũng không xung đột lẫn nhau.”
Du Uyển cười cười: “Nói thì là như vậy, sao ngay từ đầu ngài không nói, đi lòng vòng nửa ngày sau mới nói trong hồ lô ngài có cái gì, trong lòng tôi đây không thoải mái, luôn có cảm giác bị mắc lừa.”
“Haha!” Tần gia không nhịn cười được, “Là sai lầm của Tần mỗ! Không nên dùng cách buôn bán của thương nhân dùng lên người cô nương, thói quen nhiều năm không sửa được, mong Du cô nương rộng lòng tha thứ.”
Nói xong hai tay hắn ôm quyền, chắp tay với Du Uyển.
Hắn có thể xưng một tiếng Tần mỗ, lại hào phóng thừa nhận bản thân mình sai, so với một con vịt chết mà mạnh miệng thì tốt hơn nhiều.
Du Uyển nói thẳng: “Tôi không thích người khác tính toán tôi, về việc cung ứng hàng sẽ không thay đổi, còn việc thi đấu thì nói sau.”
Tần gia hơi sững sờ: “Du cô nương...”
Du Uyển đứng lên: “Tôi còn có việc, không thể tiếp tục bồi Tần gia.”
“Ai!” Tần gia không ngờ tiểu cô nương này nói trở mặt liền trở mặt, đang muốn mở miệng giữ người lại thì đại bá và đại bá mẫu vào nhà.
Đại bá mẫu giới thiệu: “Vị kia chính là Tần gia.”
Tần gia xoay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên cầm quải trượng, nghĩ có lẽ vị kia chính là Du đầu bếp?

Tần gia tiến lên chào hỏi, sau một hồi hàn huyên, Tần gia nói đến cuộc thi: “Hy vọng Du đầu bếp...”
Đại bá hất cằm cười: “Không phải A Uyển nhà ta đã nói rồi sao? Chuyện này để sau rồi tính!”
Nói xong không cho hắn chút mặt mũi nào mà rời đi.
Tần gia mặt đầy hắc tuyến: “...”
...
Trong phòng, Du Phong lôi kéo Du Uyển nhỏ giọng nói: “Thật sự không đáp ứng sao? Huynh cảm thấy Tần gia nói không sai, cuộc thi đấu kia là cơ hội tốt để cha huynh lấy lại danh dự, hơn nữa đó còn là cơ hội duy nhất.”
Du Uyển thần bí cười: “Nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất của Tần gia.”
Không phải Tần gia đã nói rồi sao? Trù thần thi đấu ba năm một lần, bỏ lỡ cơ hội dương danh lần này, vậy thì phải đợi thêm ba năm, tuy cũng có cơ hội khác nhưng phải rất lâu mới có thể nổi tiếng, nào có thể nhanh chóng vang danh như đi thi đấu?
“Đại ca, chuyện này sợ rằng bọn họ còn lo lắng hơn chúng ta.” Du Uyển nói.
“Muội muốn làm gì?” Du Phong hỏi.
Du Uyển cười nói: “Ai bảo hắn dùng mánh lới của gian thương nói chuyện với muội? Để muội không thoải mái thì muội liền để túi tiền của hắn không thoải mái.”
Du Phong co giật khóe miệng, đến cùng ai mới là gian thương a....
...
Tần gia đã nhìn ra, về phương diện làm ăn của Du gia, người chân chính quyết định chính là tiểu nha đầu kia.
Người nhà Du gia thật sự rất sủng nha đầu này.
Nhưng mà... không phải mình cũng rất sủng thằng oắt con kia không phải sao?
Tần gia cảm thấy không nên cho tiểu nha đầu này quá nhiều mặt mũi, nếu cho nàng ấy mấy phần màu sắc, chắc chắn nàng sẽ mở phường nhuộm, đương nhiên hắn cũng không cầm sinh ý của đậu hũ thối đi uy hiếp nàng, loại thủ đoạn kia quá thấp kém, sẽ hạ thấp thân phận Tần gia của hắn.
Tần gia quyết định trước tiên cứ mặc kệ nha đầu này, hắn cũng không tin nàng có thể thực sự bảo trì sự bình thản này.
Tiểu nha đầu chắc chắn sẽ tới cầu hắn!
Tần gia tính toán đợi Tiêu Ngũ gia với cháu ngoại của hắn ra thì sẽ dẹp đường hồi phủ.

Nào biết hắn đợi trái đợi phải, cũng không thấy hai người đi ra.
Hắn đi vào phòng bếp gọi người, liền thấy hai người họ giống như tám trăm năm chưa được ăn cơm, càn quét đến mức phòng bếp của người ta cũng thay đổi.
“Chúng ta phải cáo từ.” Tần gia nhịn xuống lửa giận nói.
“A.” Tiêu Ngũ gia nuốt vội miếng cơm, thức thời đi lên xe.
Tần Tử Húc không đi.
“Đậu hũ nhà này ăn ngon thật!”
“Thịt kho ăn cũng rất ngon!”
“Cua Hoàng Tô cũng ngon!”
Ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao? Ăn ăn ăn! Bình thường ta không cho ngươi ăn no sao?
Tần gia đen mặt, cứng rắn bắt thằng oắt con này túm lên xe ngựa.
Oắt con lên xe rồi thì Tiêu Ngũ gia lại chuồn xuống.
Hắn lại túm Tiêu Ngũ gia lên, Tần Tử Húc lại meo meo nhảy xuống.
Tần gia, Tần gia sắp bị hai cái tên này làm tức chết!
...
Lúc Tần gia rời đi đã lưu lại địa chỉ, mục đích tất nhiên là hy vọng Du Uyển có thể tự mình tới cửa cầu hắn, nhưng khiến Tần gia thất vọng rồi, hắn chờ trọn vẹn năm ngày, ngay cả sợi lông cũng không thấy.
Mà bên khác truyền đến tin tức của Thiên Hương lâu, cho ba người từng đoạt vị trí thứ nhất tham gia, Bảo Trù Thần đã sớm thoái lui nay cũng được Thiên Hương lâu mời về.
Nhìn qua có thể thấy, để đông sơn tái khởi, Thiên Hương lâu đã bỏ hết vốn liếng.
Trong tay Tần gia cũng có không ít đầu bếp có tay nghề, cũng không hề thua kém đại bá, nhưng Bảo Trù Thần vừa ra thì mọi người đều không vui.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi