"Nàng...nàng nói gì...gì đấy?" Dẫu trên thân mình luôn luôn đeo giáp sắt...
Trái tim thì như đúc thép từ lò luyện mà ra...
Ấy thế mà khi đối diện với những câu bông đùa này của nàng, Hoa Phiệt mặt già tám vạn tuổi không khỏi đỏ bừng hết lên, chàng ta cà lăm cà lấc.
Hơn hết, chàng cảm thấy thật may mắn khi mình không có mặt đối mặt với nàng.
Này, nếu để nàng nhìn thấy vẻ mặt này của chàng, chắc nàng ghẹo chàng chết á!
Bạch Lạp Sa biết tỏng, Hoa Dã Từ là một người đàn ông nói năng rất là ôn nhã, từ tốn...
Nhưng giờ chàng ta đang cà lăm kìa!
Cà lăm kìa!
Bum!
Thọc đúng tim đen của người ta rồi còn đâu!
"Ta nói đúng sao?" Nàng cố tình chồm người lên, nói với giọng điệu không đúng đắn: "Huynh sao lại cà lăm rồi? Ta nói đúng phải hông? Đúng phải hông?"
"Ta..Ta..." Bỗng nhiên, Hoa Phiệt có cảm tưởng, thứ mình đang gánh trên lưng là một hòn than.
Hòn than này lại còn siêu siêu nóng mới thương tâm chứ...
Từng câu từng chữ nàng thốt ra, như muốn thiêu bỏng con tim thuỷ tinh mong manh dễ vỡ này của chàng.
( Ổng mà mong manh dễ vỡ thì phàm nhân như chúng ta là gì đây? =)))
Tuy hòn than này khó cầm đấy, nhưng chàng lại cố chấp không muốn buông tay, chỉ đành để mặc nàng thiêu rụi con tim này.
Mắt chờ mãi không có thấy Hoa Dã Từ đáp lời.
Hai tay đang gác trên cổ chàng của bé Sa khẽ buông lỏng.
Nàng tỏ vẻ buồn bã, tông giọng không khỏi thấp đi mấy phần: "Hay do ta nghĩ quá đà? Huynh đối với ai cũng cưng chiều vậy sao?"
Nàng dứt lời...
Mà không hề biết được rằng, Hoa Phiệt đã phải cố gắng thế nào để giữ vững chính mình.
Nãy, chàng mém xíu thì không nhịn được, muốn thả nàng xuống một chút để hôn hôn.
Để ôm ôm...
Và để gào thét lên với cả gian thế này...
Ta thích nàng!
Không, là ta yêu nàng!
Yêu đến phát điên lên được!
Yêu đến trong mơ cũng không quên!
Yêu tới khắc sâu cõi lòng!
Nàng có biết không, Lạp Sa?
Vào khoảnh khắc nghe nàng nói, ta là hình mẫu lý tưởng cho việc lựa chọn phu quân của chàng.
Bao ảo tưởng trong giấc mộng hàng đêm, tựa hồi ức quá khứ mà chảy dài trước mắt ta.
Dù chỉ là giấc mơ...
Nó lại không dễ dàng lãng quên như cát bụt nơi hoang mạc.
Những ảo tưởng hoang đường đó, ta cất sâu vào một chiếc hộp, khoá kín.
Đêm đêm, tâm trí ta lại đem chiếc hộp đó mở tung, và linh hồn ta lại tê tê dại dại cảm nhận vô vạn nỗi hạnh phúc trong mộng.
Rất nhanh thôi, Hoa Phiệt thoả mãn cong cong vành môi, đáy mắt ngập tràn vui vẻ.
Ảo tưởng sẽ không còn là ảo tưởng nữa.
Tương lai phía trước trải dài, đó nhất định, sẽ là bao hồi ức tươi đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong đời chàng...
Niềm yêu thương sâu sắc vô bờ bến trong lòng trào dâng y thủy triều đêm trăng.
Rõ ràng là yêu đến thế, thương đến thế, song Hoa Phiệt lại ngại ngùng không dám bày tỏ hết cái tình yêu điên cuồng đang di động nơi mạch máu trái tim.
Chàng ta cúi đầu, trầm tư hồi lúc, hít sâu: "Đúng là...ta thích...thích nàng."
Lời tỏ tình, lời âu yếm, chàng đã nằm lòng từ lâu, chỉ chờ có ngày được thể hiện.
Không hiểu sao, khi đưa từng câu từng chữ này chuyển thành lời, cảm giác lại khó khăn đến vậy...
"Rồi sao nữa? Huynh chỉ muốn nói vậy thôi sao?"
"Ta...nàng bình tĩnh." Hoa Phiệt kìm nén xúc cảm muốn giơ tay đánh mông nàng: "Không phải hôm nay ta có quà tặng nàng sao? Nhìn thấy qua rồi, chúng ta hẵng nói tiếp chủ đề này nhé?"
"Được thôi." Bạch Lạp Sa đung đưa chiếc ô trên tay, gật đầu: "Ta cũng rất muốn biết huynh muốn tặng ta quà gì đấy?"
Tặng quà gì ư?
Khoé môi Hoa Phiệt gợi lên nhè nhẹ, nụ cười chàng, dịu dàng hiền hoà tựa cái nắng mặt trời ngày đông, chói loá lại có gì đấy hơi lành lạnh...
Tuyết vẫn cứ rơi...
Hai bóng hình bạch y nhạt nhoà chồng lên nhau giữa trời tuyết trắng xóa...
Cảnh tượng thật là thơ mộng và yên ả làm sao!
...
Đi thêm tầm một nén hương nữa, Hoa Phiệt dắt tay nàng, đứng trước một cái hang đá.
Hang đá này cách ngôi làng khá xa, nằm giữa rừng cây thông, và trông nó có vẻ ngoài khá thô sơ, rộng rãi.
"Huynh..." Bạch Lạp Sa nhíu mày, không hiểu nhìn Hoa Phiệt: "Huynh muốn cùng ta vào hang đá nói chuyện?"
Muốn trải nghiệm cuộc sống của người nguyên thủy a?
"Không được sao?" Sự ngại ngùng mới nãy đã sớm bay biến không còn.
Hoa Phiệt kéo nàng đi vào hang đá, coi bản mặt ngơ ngác ba chấm kia của Lạp Sa, tâm lại mềm càng thêm mềm: "Ta thấy điều này rất tuyệt đó chứ!"
Ồ, chàng ấy bảo tuyệt sao?
Bạch Lạp Sa nhún vai, đành theo chân chàng đi vào hang đá.
Ắt hẳn trong hang Hoa huynh đã vẽ ra chiêu trò hoa hoè hoa hoẹt gì đó....
Nên chàng ta mới tự tin đầy mình như vậy.
Chứ đời, chẳng ai mang gái vào hang đá để hẹn hò cả.
Nàng đoán đúng rồi...
Nhưng món quà mà Hoa Phiệt tặng cho nàng, vẫn không khỏi khiến nàng kinh ngạc quá mức.
"Ta sẽ nhắm mắt.
Ta muốn lặng lẽ cảm thụ món quà của huynh, sau đó ta sẽ nhìn nó sau."
Càng đi sâu vào hang đá, cái khí lạnh buốt của tuyết bên ngoài càng nhạt dần.
Thay vào đó, thân nhiệt nàng bỗng ấm áp đến lạ.
Bạch Lạp Sa mơ hồ nghe thấy thanh âm róc rách róc rách chảy dài của nguồn suối...
Mơ hồ cảm nhận được, ánh nắng ấm áp chiếu lên người mình.
Bụng nàng đoán, sự khoan khoái dễ chịu này? Hoa huynh đã lén đưa nàng đi vào một bí cảnh nào đó ư?
"Dễ chịu quá!" Nàng khẽ than.
Tầm mắt như có như không lướt qua hai cánh môi đầy đặn đỏ hồng, mọng nước như hai cánh hoa đang đóng đóng mở mở.
Hoa Phiệt gắng kiềm nén xúc động muốn vươn người ra mà cắn nát đôi môi xinh đẹp quyến rũ ấy.
Chàng nhấp miệng, một tay ôm vai nàng, ánh mắt mong chờ.
"Nào, nàng mở mắt ra đi."
Làn mi dài của nàng, tựa cánh bướm mỹ miều đẹp đẽ nhất thế gian mà nhẹ nhàng rung động...
Đôi đồng tử đen sâu thăm thẳm đã hoàn toàn bừng sáng bởi cảnh đẹp trước mặt.
Cánh hoa anh đào rơi lả tả trước mặt, đậu trên làn tóc nàng.
Hoa Phiệt vươn ngón tay, yêu thương gạt cánh hoa tàn xuống.
Một rừng anh đào hồng, cánh hoa bay mịt mù trong gió, bầu trời trong xanh như thể bị nhuộm lấy một sắc hồng của cánh hoa.
Dòng suối chảy dài, hàng vạn đoá hoa anh đào đậu trên mặt nước, tạo nên mặt thảm hoa xinh đẹp bồng bềnh ảo diệu.
Chân giẫm nhẹ lên cánh hoa, ánh mắt háo hức của Bạch Lạp Sa hướng ra phía xa thật xa.
Nàng hưng phấn chỉ tay vào ngôi nhà gỗ ở gần dòng suối: "Ngôi nhà kia...!không phải tặng ta chứ?"
"Sao lại là tặng ta?" Đánh úp một cách bất ngờ, hai cánh tay của Hoa Phiệt ôm eo nàng, siết chặt chẽ, chàng ôm, mà hận cứ thế không thể ôm nàng bao bọc che chở một đời.
Đôi môi gợi cảm hạ xuống, liếm một cái lên hõm cổ nàng, chàng thâm tình thều thào.
"Là tặng chúng ta, Lạp Sa à."
Nói xong, môi chàng lại nhướn lên, hôn nhẹ một miếng ở vành tai nàng.
Bạch Lạp Sa: "⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄"
Đều nói, phương thức cua gái của cổ nhân đỉnh không chịu được!
Mấy anh trai ở thế giới hiện đại chắc phải uốn gối khóc kêu hai tiếng "sư phụ" quá!
____________________________________
MC: "Chào mừng các bạn quay trở lại với chương trình.
Khách mời của chúng ta, như mọi khi, vẫn là cô Bạch.
Ừm, xin hỏi anh, nam chủ thứ tư, anh đã ảo tưởng về điều gì trong các giấc mộng mà anh hay mơ về cô Bạch thế?"
Hoa Phiệt ngây thơ nhún vai: "Đương nhiên là mơ về một ngôi nhà và thế giới hai người."
MC: " ;-; Thật thôi sao?"
Hoa Phiệt: "Ngươi đang nghi ngờ câu trả lời của ta?"
MC: "Không, ý tôi là, tại sao không phải là một ngôi nhà và những đứa trẻ?"
Hoa Phiệt: "Những đứa trẻ? Ồ, nếu ngươi thích thì thêm vào cũng được."
MC: "..." Cái thái độ bâng quơ này là thế nào?
Ngài là khách mời của ta, Ngài phải có trách nhiệm trả lời có tâm chút chứ?
....
Góc khán đài nhộn nhịp.
Khương Trạch - khinh thường bĩu môi: "Hắn mà mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ sao? Nói dối không biết xấu hổ."
Bạch Kiêu: "Tôi cá lão tứ mơ về những giấc mơ ướt át."
Cố Niếp Tranh: "Người đâu mà mặt dày hơn cả tôi, lên show truyền hình trực tiếp cũng dám nói khoác.".