Bọn họ cứ sống đầy hạnh phúc, đầy vui vẻ vậy đó...
Nhưng niềm vui rồi cũng sẽ sớm tàn.
Tuần cuối cùng của thử thách hai tháng.
Dạo gần đây, Hoa Dã Từ thường xuyên đi vắng.
( Đi chuẩn bị giá y sính lễ đó.:333)
Bạch Lạp Sa cũng lười hỏi chàng, ai bảo khi nàng hỏi, chàng ta cứ ra vẻ thần thần bí bí cơ.
Nàng dứt khoát, không hỏi nữa.
Nhiễu sự!
Bình thường, Hoa Dã Từ đi vắng, cùng lắm là vắng nửa canh giờ.
Lần này, chàng ta đi, ấy thế mà vắng tận hơn hai canh giờ rồi vẫn chưa thấy mò mặt về.
Bọn họ hiện đang sống trong căn nhà giữa ngôi làng tuyết.
Bạch Lạp Sa nhấc chân, làn váy dài màu hồng nhạt khẽ chuyển động nhè nhẹ theo từng động tác của nàng.
Ánh mắt mơ màng trong suốt nhìn chằm chằm bao bông tuyết rơi rơi bên ngoài.
Tóc mai quăn quăn mềm mềm cuốn lấy hai bên gò má, đôi môi dày dặn xinh đẹp hơi nhấp, vẻ đẹp của nàng ta, cuốn hút đến nghẹt thở.
Bỗng nhiên, Bạch Lạp Sa vươn tay.
Giữa rừng cây thông được bao phủ bởi lớp tuyết trắng dày đặc, chợt xuất hiện một chú hạc giấy.
Hạc giấy được điều khiển bởi linh lực.
Nguồn linh lực này nàng đặc biệt cảm thấy quen thuộc.
Nguồn linh lực từ sư phụ nàng...
Nha, bà lão không phải là đang bế quan tu luyện?
Thế nào lại gửi thư cho nàng đâu?
Hạc giấy bay tới, phát ra một tràng nói dài.
Bạch Lạp Sa kinh hồn..
Tại vì giọng nói này, không phải giọng nói của sư phụ nàng!
[ Sư điệt! Lâu lắm mới gặp lại con.
]
Nhíu mày hồi lúc, sau khi đã nhận dạng được chủ nhân của giọng nói, nàng mới đắn đo mở miệng: "Tôn sư thúc? Sao sư thúc lại...sư phụ con đâu?"
Từ hồi còn nhỏ, nàng vốn chẳng ưa gì vị sư thúc này cho cam.
Chủ yếu, trên người ông ta có quá nhiều hơi thở của sự nguy hiểm.
[ (*)Sư điệt! ] Tôn sư thúc thông qua hạc giấy, truyền đạt: [ (**)Sư tỉ hiện bệnh nặng, đang nằm dưỡng bệnh trong núi.
Nếu con có tình người một chút, tốt nhất nên đến gặp sư tỉ một chút đi.
Thân là đồ đệ mà lại chẳng có cái hiếu của đồ đệ gì cả.
]
(*) Sư điệt: Đồ đệ của sư huynh, sư tỉ, sư muội, gọi là sư điệt.
(*) Sư tỉ ở đây qua lời Tôn sư thúc là sư phụ chị nhà.:3333
Mở miệng ra là...muốn đánh cho phát.
Bạch Lạp Sa nhíu mày, giọng điệu lãnh đạm: "Ta sẽ đến thăm, sư thúc nhọc lòng rồi."
[ Không nhọc lòng, không nhọc lòng! ] Tôn sư thúc hoà ái cười: [ Sư điệt, sư tỉ bệnh nặng đến mức phải nhờ ta chuyển lời, con hiểu không? ]
"Hiểu." Nàng dứt câu, hạc giấy bèn bùng lên, hoá thành ngọn lửa rực rỡ, bay bay giữa không trung, hoá bụi, rồi điêu tàn trong gió.
Theo đống tro bị gió cuốn, vạt váy cùng làn tóc của Bạch Lạp Sa cũng bay theo một cách nhè nhẹ.
Đem một lọn tóc mai yểu điệu vén ra sau tai.
Nàng khẽ nhíu mày.
Có gì đó...rất không đúng ở đây!
Rất không đúng.
Bạch Lạp Sa đương nhiên không có ngốc.
IQ của nàng đâu chỉ để trưng.
Nàng đi vào nhà gỗ, lấy từ trong nhẫn không gian ra một lá phù.
Hai ngón tay chắp trước ngực, nàng nhắm mắt lại, miệng bắt đầu lẩm nhẩm niệm chú.
Phù vàng rách ra làm hai nửa.
"Sư phụ..." Bạch Lạp Sa mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm lá phù với các nét vẽ chu sa đang phát sáng: "Sư phụ, sư phụ, Người nghe con nói không?"
Lá phù này là một bảo bối, khi xảy ra vấn đề gì khẩn cấp, nàng sẽ sử dụng đến nó, liên lạc cho sư phụ...
Thế nhưng...
"Sư điệt, con thế nào lại không nghe lời ta nói đi?"
"Tôn sư thúc? Vẫn là thúc hả???"
"Không phải ta bảo, sư tỉ bệnh nặng đến mức không nói chuyện được à?"
Không thể nào!!!
Phù này chỉ có sư phụ mới được...
Sao lại là tên già khọm kia?
Bạch Lạp Sa một bụng khó hiểu, chưa kịp hoài nghi gì thêm, Tôn sư thúc bên kia đã nhanh chóng biến mất.
Trước khi biến mất, còn không quên ợ một quả rắm.
"Sư điệt mau tới Xích Dương Môn đi.
Ta e là sư phụ con chờ không được lâu đâu."
Không chờ được lâu?
Sắp xuống quan tài hay gì?
Đa nghi thì đa nghi....Nhưng dù giờ đa nghi đến mấy cũng chẳng có lời giải đáp.
Chi bằng chính mình chủ động?
Đây là bẫy hay không?
Bạch Lạp Sa không biết.
Nhưng nàng chắc chắn một điều, sư phụ nàng gặp chuyện xui rủi rồi!
Bé Sa để lại bức thư tình yêu cho Hoa Dã Từ thân thân ái ái của mình.
Thư từ xong xuôi, nàng ấy mới mau chóng rời khỏi nhà gỗ, tìm đến chỗ vắng, triệu hồi pháp khí phi hành.
Tới, đến Xích Dương Môn!
Rốt cuộc, nàng cũng chẳng lo sợ gì.
Nàng có làm gì sai đâu mà! ( Chị không sai, cái sai ở đây là người đàn ông của chị.
=)))))
...
Cung Ma Tôn hôm nay có đặc biệt náo nhiệt, thanh âm nhộn nhịp đầy sức sống tưởng chừng sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này.
Người đàn ông khoác từ áo trong đến áo khoác lông ngoài, đều một màu trắng tinh khôi, trích tiên xuất trần.
Tư thái ung dung nhàn nhã ngồi, hai chân vắt chéo tại vị ngai vàng.
Sườn mặt thanh lãnh vô biểu cảm, ánh mắt hờ hững nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
Nơi cung điện tăm tối, chàng ta tựa ánh trăng sáng dịu dàng duy nhất, chiếu tỏ mọi sự u ám nơi đây.
Thế nhưng đám thuộc hạ đứng khúm núm ở dưới chỉ muốn bi thương ôm mặt khóc ròng.
Cái nam nhân tựa ánh trăng sáng kia, khiến bọn họ đau lòng muốn chết.
"Ma Tôn..." Huyết Tiên Tử lôi ra bộ hỉ phục thứ tám, gương mặt mị lãng phong tình thường ngày bắt đầu xuất hiện vết nứt: "Bộ này thì sao ạ? Thuộc hạ đã đích thân luyện lên từ sợi tơ lụa của Ngải Thực."
Đôi mắt đảo đi đảo lại đầy ý tứ hà khắc cùng xét na xét nét, Hoa Phiệt hừ lạnh một tiếng: "Quá tầm thường.
Không đủ khí chất!"
Bộ thứ chín: "Hỉ phục màu này..."
"Không đẹp."
Bộ thứ mười: "Thưa Ma tôn, đây..."
"Không hợp."
Chúng thuộc hạ: "..."
Huyết Tiên Tử tức tới đau ngực, ói máu.
Nhưng ả lại không có cái gan đi lật đổ ngai vàng.
Bộ này không hợp, bộ kia cũng không hợp!
Chẳng lẽ giờ phải chạy lên Tiên giới nhờ đan tiên may hỉ phục cho Ma tôn nhà bọn họ à?
Tay chống cằm, Hoa Phiệt ngạo mạn ra lệnh: "Mọi thứ phải được chuẩn bị hoàn hảo nhất.
Đó là về phần sính lễ."
Hoan Lạc Tự đầu trọc rụt rè hỏi: "Thế còn hỉ phục ạ?"
Bọn họ lầm tưởng, Ma tôn không có ý định may hỉ phục sao?
Hay ngài tính mặc bạch y bái đường?
Ai dè Hoa Phiệt vỗ tay đỡ, cười tươi rói, toan tính trong đáy mắt toả ra nồng nặc.
"Hỉ phục, đích thân ta sẽ may."
Ngày thành thân của họ, tất cả mọi thứ nàng ấy mang trên mình, từ bông hoa tai, trâm cài tóc, hỉ phục hay cả đôi hài...
Chàng sẽ tự tay làm hết.
Rồi đến đêm tân hôn, dưới ánh nến mặn nồng, triền miên bất tận, chàng cũng sẽ tự tay tháo gỡ chúng xuống.
__________________________________
:3.