MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

Cho tới nay, các nàng đều chắc chắn như vậy, nên dù ghen ghét với Bắc Vũ Đường, cũng chỉ vậy thôi, không quá thâm sâu gì. Nhưng mà, tình hình trước mắt có lẽ đã thay đổi. Xem ra cần phải thăm hỏi thực hư một phen. Chẳng qua, Thục phi không muốn ra tay.

Thục phi nghĩ tới mấy người Đức phi, "Bên Đức phi và Hiền phi thế nào?"

Đại cung nữ cung kính trả lời, "Bên Hiền phi nương nương không có động tĩnh gì, Đức phi nương nương lại đánh phạt một cung tì."

"Phải không?"

Trút giận lên người nô tài đây mà.

"Nương nương, nhưng bên Lương phi thật ra có chút kỳ quái." Đại cung nữ lại nói một câu.

Thục phi hứng thú, "Nói nghe chút."

"Lương phi nương nương làm vỡ mấy đồ. Nói với bên ngoài là cung tì không cẩn thận đụng vào giá nên vỡ, nhưng nô tì nghe nói quét ra khoảng chừng ba sọt, số lượng này không giống như đánh đổ giá gỗ." Đại cung nữ cẩn thận nói.

Thục phi buông chén trà trong tay xuống, bên môi ngậm nụ cười ý vị thâm trường.

"Thật là ngoài dự đoán của mọi người. Lương phi ơi Lương phi, tốt cho một Lương phi không tranh với đời." Thục phi ngậm nụ cười trào phúng.

Trong hậu cung này, trước nay không có ai có thể không tranh với đời.

Một người không tranh, lại không có bao nhiêu sủng ái, vậy mà lại có thể ngồi ăn cùng các nàng, thật là có ý tứ.

Trước kia sao lại không chú ý sự tồn tại của nàng ta chứ, thật đúng là kỳ quái. Càng kỳ quái hơn là, toàn bộ hậu cung này vậy mà lại không có ai chú ý tới nàng ta.

Nếu không có vài lần Bắc Vũ Đường cố ý vô tình nhằm vào Lương phi, chỉ sợ mình cũng không chú ý đến sự tồn tại của nàng ta.

Thục phi cảm thấy có lẽ mình đã phán đoán được khả năng vì sao Bắc Vũ Đường nhằm vào Lương phi, dù còn lệch lạc đôi chút, nhưng cũng là tám chín phần mười.

Chậc chậc, trước kia chỉ cảm thấy Thần Quý phi ngốc nghếch xúc động, hiện tại xem ra cũng không đúng rồi, lại có lẽ nàng ấy giống Lương phi kia, đều ngụy trang.

Thục phi cân nhắc tự hỏi nhiều lần, cũng sờ được không ít thứ. Nếu Bắc Vũ Đường thật sự biết, nàng sẽ giơ một ngón cái cho nàng ấy.

Thục phi không hổ là người có khả năng tính kế và lòng dạ nhất hậu cung này.

- Hàm Phúc cung-

Hiền phi nghe được tin này, trong lòng ghen ghét dữ dội, nhưng nàng không dám biểu lộ ra ngoài. Bởi vì nàng còn phải dựa vào Bắc Vũ Đường, nếu không có nàng ấy chống lưng, ngày tháng của nàng cũng không trôi qua dễ dàng được.

"Ngọc Mai, đem bộ noãn ngọc khắc hoa của bổn cung ra."

Ngọc Mai biết nương nương tính tặng lễ cho Quý phi nương nương, nhưng đây là bộ ngọc khí nương nương thích nhất, ngày thường còn luyến tiếc mang ra.

"Nương nương, có muốn đổi một bộ không?" Ngọc Mai nhịn không được hỏi một câu.

"Không cần, bộ này đi."

"Nhưng đây là lễ vật bệ hạ tặng nhân dịp sinh nhật nương nương."

Sắc mặt Hiền phi lạnh lùng, "Ngươi còn nhiều lời, bổn cung không giữ được ngươi. Còn không mau đi lấy đi."

Vài thứ kia chỉ là vật chết, quan trọng là sự sủng ái của Hoàng thượng. Hậu cung này, trước nay đều là một nơi nâng cao đạp thấp.

Hoàng thượng đã ba tháng không tới chỗ nàng, nếu mình không dựa vào Thần Quý phi, chỉ sợ đã sớm bị người lạnh nhạt. Hoàng thượng không tới nơi này của nàng ta, vậy chỉ có thể đi cầu Thần Quý phi, dù sao nàng ấy được sủng ái như vậy, phân cho nàng một chút thì có sao.

"Nương nương, đồ vật đã lấy đến." Ngọc Mai nâng một chiếc hộp tinh xảo đến.

Hiền phi nhìn cái hộp đó, đáy mắt ghen ghét nồng đậm, một ngày nào đó, tất cả những thứ tốt này sẽ trở lại bên người nàng.

Hiền phi thu hồi tầm mắt, "Đi."

- Thần Tiêu cung-

Bắc Vũ Đường đang vẽ tranh, Kim Sai đi đến báo, "Nương nương, Hiền phi nương nương cầu kiến."

Động tác trong tay Bắc Vũ Đường không ngừng, khi bút cuối cùng hoàn thành, nàng mới thu tay, không chút hoang mang thả bút xuống, ngẩng đầu nhìn Kim Sai.

"Bảo nàng chờ ở tiền điện."

"Vâng."

Không có việc không đăng điện Tam Bảo, vị Hiền phi này là "khuê mật tốt" của nguyên chủ.

Trong chính điện, Hiền phi an tĩnh chờ, ước chừng hai khắc sau, Bắc Vũ Đường mới ra tới. Nàng vừa ra, Hiền phi lập tức đứng lên, cung kính hành lễ.

"Tần thiếp tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

"Đứng lên đi."

"Tạ nương nương."

Hiền phi một lần nữa ngồi về chỗ, cho Ngọc Mai một ánh mắt, Ngọc Mai bưng hộp gấm đi lên trước.

"Tần thiếp thấy bộ ấm ngọc này rất thích hợp với nương nương."

Kim Sai nhận bộ ấm ngọc, mở hộp ra, đặt xuống trước mặt nàng. Ngón tay Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng xẹt qua hộp gấm, bộ ấm ngọc này không tệ.

Bắc Vũ Đường giơ tay, Kim Sai thu hộp về.

Hiền phi thấy nàng nhận đồ, thầm thở phào nhẹ nhõm. "Hôm nay nghe nói bệ hạ và nương nương cùng nhau làm điểm tâm, bệ hạ thật sủng ái nương nương, tiện sát chúng tỷ muội. Trong hậu cung rộng lớn này chỉ có nương nương mới có tư cách đó, nếu là người khác, đều không lên được mặt bàn."

Bắc Vũ Đường an tĩnh nghe, thi thoảng nhấp ngụm trà.

Hiền phi bất động thanh sắc chú ý biểu tình của Bắc Vũ Đường, thần sắc bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra vui giận.

Nếu là lúc trước, nghe nàng ta khen, đã sớm vui vẻ.

Chẳng lẽ mình đắc tội nàng ở đâu, làm nàng không vui nên mới như vậy?

Khi Hiền phi đang bất an, Bắc Vũ Đường buông chén trà trong tay xuống, ra lệnh cho các cung nhân hầu hạ trong điện: "Các ngươi lui xuống hết đi."

"Vâng." Kim Sau và Ngọc Mai cũng theo đám người lui ra ngoài.

Cái này làm Hiền phi căng thẳng, nghi ngờ nhìn nàng.

"Muội muội, lần này qua đây chắc không chỉ đơn giản là tặng đồ như vậy nhỉ?" Bắc Vũ Đường cầm cây trâm bằng noãn ngọc, đặt trong tay thưởng thức.

Không biết vì sao, đối mặt với Bắc Vũ Đường, Hiền phi lại sợ hãi, đây là chuyện chưa từng xảy ra,

Hiền phi ổn định tâm thần, cười nói: "Muội muội chỉ là nhiều ngày chưa gặp tỷ tỷ, rất nhớ mong, nên hôm nay mới đến lải nhải."

"Bang" một tiếng, hộp gấm bị đặt mạnh xuống, giống như đánh vào lòng Hiền phi, làm tay nàng ta không tự giác run lên.

"Chắc muội muội cũng biết bổn cung là người thẳng tính. Bổn cung hỏi ngươi lần cuối, lần này ngươi qua đây là có mục đích gì?"

Hiền phi đối mặt với đôi mắt sáng như đuốc của nàng, lộp bộp trong lòng, trước kia nàng ta nói như vậy, không phải là hiểu rồi sao? Hôm nay lại có chuyện gì, một hai muốn nói rõ?

"Nương nương, tần thiếp hơn ba tháng chưa thấy được thánh thượng. Tần thiếp vô sủng, không thể giúp được tỷ tỷ trong hậu cung, nên đến cầu tỷ tỷ giúp đỡ." Hiền phi cũng bất chấp tất cả.

"Vậy không phải là được rồi sao. Muốn gì thì cứ nói thẳng, ấp a ấp úng, quanh co lòng vòng làm bổn cung mất kiên nhẫn. Ngươi muốn bổn cung mời sủng giúp ngươi, vậy ngươi có thể làm gì cho bổn cung?" Bắc Vũ Đường vẫn ung dung nhìn Hiền phi.

Nàng không phải nguyên chủ, không phải người khen tặng vài câu, vỗ mông ngựa, đưa lễ vật nhỏ, sẽ mời sủng giúp người ta. Không có đồ vật thật sự đưa lên, loại chuyện tốn công vô ích này, sao nàng phải làm? Nàng còn không phải Lôi Phong sống đâu nhé!

Hiền phi ngây ngẩn cả người, đáng chết, sao giờ nàng lại trở thành như vậy! Nàng ta là người của nàng, mời sủng giúp nàng ta không phải là điều đương nhiên à? Nàng ta mỗi ngày khom lưng cúi đầu, bị Đức phi châm chọc, còn không phải bởi vì nàng à?

Trong lòng nàng ta rất không thoải mái, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài nửa phần.

"Nương nương yêu cầu tần thiếp làm gì, tần thiếp tuyệt không nói hai lời." Hiền phi tỏ vẻ trung thành, vẻ mặt thành khẩn.

Bắc Vũ Đường câu môi cười, "Ngươi cảm thấy Lương phi thế nào?"

"Lương phi nương nương chẳng qua là kẻ không được sủng ái. Nếu không phải có phụ thân có địa vị trong triều, chỉ sợ phi vị này không tới phiên nàng ta."

"Phải không?" Bắc Vũ Đường không để bụng mà đáp.

Hiền phi sửng sốt, chẳng lẽ không phải à? Vì sao nhìn Bắc Vũ Đường dường như biết cái gì thế?

Nàng là người ngu xuẩn thì biết được cái gì? Không bị người ta chơi vòng quanh là tốt lắm rồi.

"Chẳng lẽ Lương phi này có chỗ nào không ổn?" Hiền phi vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo, chỉ là đáy mắt lại giấu đi khinh thường nồng đậm.

Bắc Vũ Đường chỉ cười không nói.

Hiền phi nhìn nàng, trong lòng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Lương phi kia thật sự có vấn đề?

Bắc Vũ Đường chú ý tới nghi hoặc trong đáy mắt nàng ta, mở miệng nói, "Bổn cung chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, ngươi không cần để trong lòng."

"Vâng." Hiền phi ngoài miệng đáp lời, nhưng đã âm thầm ghi nhớ.

"Yêu cầu của ngươi, bổn cung có thể đồng ý, nhưng mà, ngươi phải làm cho bổn cung một chuyện."

"Nương nương, mời nói." Hiền phi khó chịu trong lòng, nhưng cũng rõ ràng, nếu nàng ta không đồng ý, Bắc Vũ Đường chắc chắn không giúp nàng ta.

"Làm Đức phi mâu thuẫn với Lương phi, ngươi làm được không?" Ánh mắt Bắc Vũ Đường sâu kín nhìn thẳng nàng ta.

Hiền phi thầm căng thẳng, trong đầu hiện lên vô số hậu quả, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, "Được."

"Chờ tin tốt của ngươi." Bắc Vũ Đường lộ ra nụ cười vừa lòng, "Làm thù lao, ngươi sẽ rất nhanh gặp được Hoàng thượng. còn có thể giữ Hoàng thượng ở lại nơi của ngươi mấy ngày, thì còn phải xem ngươi."

"Tạ nương nương dìu dắt." Đáy mắt Hiền phi cất giấu không vui.

"Ngươi ở đây chờ một lát, ta có một đồ phải cho ngươi." Bắc Vũ Đường đi vào nội điện, lại rất nhanh ra ngoài, lúc ra mang theo một cái hộp.

Bắc Vũ Đường đưa nó cho Hiền phi, ý bảo nàng ta mở ra xem.

Hiền phi mở nắp hộp ra, bên trong là một bộ diêu bằng vàng. Vừa nhìn nó đã biết là đồ tốt, đồ tốt nàng ta chưa từng thấy qua!

Nàng ta tự cho là noãn ngọc đã rất tốt, nhưng so với bộ kim diêu trước mắt, quả là trên trời và dưới đất.

Đây là sự khác biệt của được sủng ái và không được sủng ái.

Hiền phi đố kỵ trong lòng, chưa bao giờ đố kỵ như lúc này.

"Đừng nói ta không giúp ngươi. Chờ đến lúc Hoàng thượng qua bên ngươi, nhớ mang cái này lên." Bắc Vũ Đường cắm bộ kim diêu vào tóc nàng ta, bảo nàng ta soi gương.

"Nhìn xem, có phải trở nên xinh đẹp hơn không?"

Hiền phi nhìn bộ kim diêu khảm châu báu trong gương, nở nụ cười cảm tạ, đáy mắt lại là sóng ngầm mãnh liệt.

"Đa tạ nương nương."

"Bổn cung mệt mỏi."

Hiền phi rất thức thời đứng lên nói, "Tần thiếp cáo lui."

"Được."

Hiền phi mỹ mãn rời khỏi Thần Tiêu cung, Bắc Vũ Đường lười biếng nằm trên giường nệm, Kim Sai, Kim Trạc hầu hạ một bên.

"Nương nương, ban nãy Hiền phi nương nương đi ra ngoài, nô tài nhìn thấy nàng ta mang theo bộ kim diêu bảy màu trên đầu. Đó không phải bộ diêu nương nương thích nhất sao?"

Một bộ noãn ngọc, lại đổi lấy bộ diêu bảy màu nương nương thích nhất, Hiền phi này thật sự muốn lợi lại không mất tiền vốn.

"Chẳng qua là vật chết mà thôi, có thể đeo trên người hữu dụng, cũng không uổng phí sự rực rỡ của nó." Bắc Vũ Đường nửa thật nửa giả nói.

Kim Sai nghe không hiểu lắm.

Bộ diêu kia là đồ tốt mà.

Bắc Vũ Đường lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

"Ngươi cảm thấy Hiền phi này là người thế nào?" Bắc Vũ Đường đột nhiên hỏi.

"Nô tỳ cảm thấy nàng ta hơi giả, giống như không phải đối xử thiệt tình với nương nương. Mỗi lần qua đây đều nhìn như hiếu kính người, nhưng mỗi lần nàng ta đều có tiện nghi."

Kim Sai không thích Hiền phi, luôn cảm thấy nàng ta âm hiểm.

"Ngươi thấy sao?" Bắc Vũ Đường dời mắt về phía Kim Trạc.

Kim Trạc trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Nô tỳ cũng không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy mỗi lần nàng ta nói chuyện, làm việc, nhìn như đang giúp đỡ nương nương, nhưng cuối cùng đều là liên luỵ đến nương nương."

Trước kia hai người từng nhắc nhở chủ tử, nhưng chủ tử không để trong lòng. Hiện giờ thấy chủ tử như vậy, dường như đã thông suốt, không bị Hiền phi mê hoặc nữa.

Sau khi nghe xong, Bắc Vũ Đường không nói gì thêm, đột nhiên chuyển đề tài, "Thời gian này Hoàng thượng cũng sắp tới. Thực đơn hôm nay giao cho Ngự Thiện phòng làm xong chưa?"

"Giữa trưa Tiểu Tam Tử đã giao cho Ngự Thiện phòng."

"Vâng."

"Bổn cung muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ Hoàng thượng trở về, nhớ đánh thức bổn cung." Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Kim Sai và Kim Trạc lặng lẽ rời đi.

Nửa canh giờ sau, Bắc Vũ Đường bị đói tỉnh. Vừa tỉnh đã thấy trời bên ngoài đã tối mịt, trong điện đã thắp đèn. Nàng ngồi dậy, xoa ấn đường.

Nàng ngủ giấc này lâu thật.

Kim Sai và Kim Trạc cũng không đánh thức nàng, chẳng lẽ Hoàng thượng còn chưa tới? Nhìn canh giờ cũng qua giờ cơm rồi mà? Bắc Vũ Đường đứng lên, đang chuẩn bị gọi người, lại thấy có người trong thư phòng.

Bắc Vũ Đường hồ nghi bước vào, thì thấy Nam Thiệu Thiên đang ngồi trước án, trong tay là câu thơ nàng tuỳ ý viết.

Nam Thiệu Thiên thấy nàng tới, vẫy tay với nàng.

Bắc Vũ Đường đi lên trước, Nam Thiệu Thiên thuận thế ôm nàng vào lòng, hơi cúi xuống, hơi thở nóng rực phả bên tai nàng, ái muội nói: "Ái phi tốt của trẫm, nàng nói cho trẫm nghe, những thơ từ này là sao?"

"Những thơ từ này đương nhiên là thiếp tự làm." Bắc Vũ Đường thẳng thắn thành khẩn nói.

Nam Thiệu Thiên nhướng mày, "Trẫm không biết, thì ra ái phi là một tài nữ."

Cái này thành ra Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn Nam Thiệu Thiên, "Hoàng thượng, chẳng lẽ trước giờ người không biết sao?" Vừa nói còn vừa tỏ vẻ uỷ khuất.

Nam Thiệu Thiên sửng sốt, nhìn nàng như vậy, giống như người sai là y ấy.

"Hoàng thượng, ai nói với người thần thiếp không biết ngâm thơ, không biết làm văn?"

Nàng không thông văn chương, cả hậu cung đều biết mà!

"Tất nhiên là..." Nam Thiệu Thiên đột nhiên im bặt.

Nghe từ đâu, nghĩ kĩ lại là nghe Đức phi nói qua, các nàng từng ở Ngự Hoa viên làm thơ, cuối cùng Bắc Vũ Đường làm một bài thơ thảm không nỡ nhìn, làm nàng rất mất mặt.

Cũng từ lúc ấy, toàn bộ hậu cung đều biết Thần Quý phi không biết văn chương, cầm kỳ thi hoạ là cái gì.

Nam Thiệu Thiên cũng nghe qua, cũng nhận định là như vậy. Chuyện như vậy sẽ không hỏi trực tiếp nàng, dù sao thì đó cũng không phải chuyện gì lớn. Nàng có biết văn thải, biết cầm kỳ thi hoạ hay không cũng không quan trọng, đơn giản là vì nàng chỉ là tấm mộc chắc cho Vũ Vi trong hậu cung này mà thôi.

Nam Thiệu Thiên nghĩ như vậy, giờ mới cảm thấy mình đã xem nhẹ, quá mức chủ quan, nên bỏ qua ưu điểm của nàng. Thì ra nàng không chỉ không phải phế vật, mà còn là một tài nữ.

Câu từ làm ra đều không tầm thường, nét chữ cũng rất đẹp, thậm chí còn xuất sắc hơn Vũ Vi.

Y từng thích nhất nét chữ của Vũ Vi, hôm nay lại thấy chữ của Bắc Vũ Đường, thì cảm thấy nét chữ lúc trước cũng chỉ là tầm thường mà thôi.

"Nói cho trẫm, nàng còn biết những gì?" Nam Thiệu Thiên rất có hứng thú hỏi.

Bắc Vũ Đường thấy y không có ý trách cứ, ngược lại còn hứng thú, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lần này là nàng chủ quan.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Nam Thiệu Thiên chưa bao giờ vào đây. Không ngờ lần này y lại vào, còn nhìn thấy thơ nàng viết.

Lần sau nhất định phải chú ý, kiếp trước nguyên chủ không trải qua, không có nghĩa lúc này cũng vậy.

Bắc Vũ Đường âm thầm ghi nhớ chuyện này, may mà lần này bị mình lừa gạt cho qua.

Nếu đã xé bỏ lớp hóa trang ngu ngốc, Bắc Vũ Đường sẽ không cất giấu, bày toàn bộ bản lĩnh của mình ra.

"Cầm kỳ thi hoạ đều biết một hai." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.

"Đúng không? Hôm nay trẫm muốn nhìn một phen."

Bắc Vũ Đường cười nói, "Bệ hạ, người không đói bụng sao? Người không đói, nhưng mà thần thiếp đói. Chờ thần thiếp ăn no, mới có sức biểu diễn cho người xem."

Nam Thiệu Thiên cười ha ha, hô với bên ngoài một tiếng, "Truyền thiện."

Hai người ăn một bữa cơm, Nam Thiệu Thiên lại biết thêm, nhìn nàng ăn cơm mà cảm thấy ngon miệng ghê!

Ăn cơm xong, Bắc Vũ Đường lôi kéo Nam Thiệu Thiên đi dạo quanh Thần Tiêu cung, mỹ danh là "tiêu thực". Các nô tài trong điện đều trốn ra xa, sợ quấy rầy hai người.

Bắc Vũ Đường nhìn gốc cây lê bên góc tường, hứng thú hơn, ngâm: "Lê hoa đạm bạch liễu thâm thanh, liễu nhứ phi thời hoa mãn thành; Trù chứ đông lan nhất chu tuyết, nhân sinh khán đắc kỷ thanh minh."

(Lê hoa bông liễu nhẹ bay, Hoa lê trắng cũng mãn khai khắp thành;

Buồn trông trắng tuyết một cành, Ngắm hoa được mấy thanh minh trong đời.

Đông Lan Lê Hoa-Quỳnh Chi dịch)

Nàng vừa dứt lời thì nghe được tiếng tán thưởng của Nam Hoàng, "Thơ hay."

"Bệ hạ có muốn nghe thần thiếp đàn một khúc dưới tàng cây lê này không?" Bắc Vũ Đường đề nghị.

"Được."

Chủ tử muốn tấu đàn, người phía dưới tất nhiên đi chuẩn bị. Một lát sau, dưới tàng cây lê đã được bày đàn tranh, cách đó mười bước đặt bàn ghế, để Nam Hoàng nghỉ ngơi, dùng trà.

Dưới sự chỉ huy của Bắc Vũ Đường, đốt đèn cung đình cách xa gốc cây mà không phải ở gần.

Đám Kim Sai không hiểu lý do, nhưng nương nương phân phó, các nàng chỉ cần làm theo là được.

"Bệ hạ, thần thiếp đã lâu chưa đàn, nếu tấu đàn không tốt, người cũng không thể giễu cợt thần thiếp." Bắc Vũ Đường vẻ mặt khẩn trương nói.

"Được, trẫm không cười nàng." Nam Hoàng tâm tình không tệ đáp.

Bắc Vũ Đường thấy y không xem trọng mình, khoé môi ngậm nụ cười sáng lạn. Nếu ngay từ đầu khởi điểm quá cao, sẽ không có cảm giác kinh diễm, nhưng hiện tại lại vừa vặn tốt.

Bắc Vũ Đường thử điều chỉnh mấy âm, chỉ nghe ra được tiếng vang chói tai. Đám cung tì xung quanh thấy vậy, đều là vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.

Nam Hoàng thấy vậy, cũng không có hy vọng gì với cầm nghệ của nàng.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve thân cầm, ngón tay bay múa, tiếng cầm thanh thúy vang lên. Dưới tàng hoa lê, tiếng cầm thấu triệt, như thanh loan nghịch nước, như dương liễu phất phơ theo gió nhẹ, mềm mại và tươi đẹp; như đoá hồng mai trong tuyết, thanh hàn mà cao quý.

Mái tóc đen dài như thác, tuỳ ý rơi trên đầu vai, biểu tình của nàng chuyên chú, tựa như đặt mình trong mây. Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, từng đoá hoa lê rơi tựa tuyết phủ.

Ngọn đèn cung đình lắc lư, thân ảnh nàng lúc sáng lúc tối, nháy mắt như cuốn đi theo gió, làm nàng trở nên không thật.

Nam Thiệu Thiên lúc mới đầu tuỳ ý, dần trở nên chuyên chú, cuối cùng, ánh mắt y gắt gao nhìn nàng, mang theo si mê.

Trái tim tường đồng vách sắt có dấu vết nứt nẻ, nhảy loạn ở ngực.

Người chung quanh đều bị tiếng đàn hấp dẫn, ánh mắt không tự giác bị nàng mê hoặc, toàn bộ cung điện trừ tiếng đàn, không còn âm thanh nào khác.

Khi tiếng đàn dứt, lặng im không tiếng động.

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, mỉm cười nhìn y.

Thật lâu sau, Nam Thiệu Thiên mới hồi thần, vừa lúc nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng. Nháy mắt đó, dường như có tiếng sét đánh vào lòng y. Trong đầu y hiện ra một câu, "Mỹ nhân như hoạ, yên nhiên nhất tiếu động nhân tâm, thu ba nhất chuyển nhiếp nhân hồn. "

Lúc này y còn chưa nhận ra, y động tâm vì nàng.

"Đường Nhi, nàng làm trẫm ngoài ý muốn." Nam Thiệu Thiên đi lên trước, nhẹ nhàng ôm eo nàng, chóp mũi có mùi u lan nhàn nhạt quẩn quanh.

Trước kia toàn ngửi thấy mùi phấn son, mùi hương hôm nay thực đặc biệt.

"Đường Nhi, hôm nay nàng dùng hương gì vậy?"

"Thần thiếp hôm nay chưa mang túi thơm."

Nam Thiệu Thiên ngửi ngửi, càng ngửi càng thấy thích, "Thì ra là mùi thơm cơ thể Đường Nhi."

Bắc Vũ Đường đỏ mặt, "Hoàng thượng, người thật xấu." Nói xong, nàng đẩy y ra, trực tiếp chạy vào trong điện.

Nam Thiệu Thiên nhìn nhân nhi rời đi, đáy mắt nhiễm ý cười.

Kim Sai, Kim Trạc và các nô tài khác thấy chủ tử đẩy Hoàng thượng ra, hoảng sợ rớt tim. Giờ thấy Hoàng thượng không giận, mới thở dài nhẹ nhõm.

Nhìn Hoàng thượng như vậy, chỉ cảm thấy chủ tử nhà mình càng ngày càng được sủng ái.

Đêm đó, Nam Thiệu Thiên ngủ lại Thần Tiêu cung, Bắc Vũ Đường nhìn Nam Thiệu Thiên ngủ say, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Hệ thống, mê huyễn dược thật sự làm người ta phân không rõ hiện thực và hư ảo à?"

[Đồ bổn hệ thống bán ra mà! Yên tâm, Nam Thiệu Thiên sẽ mơ rằng đang làm gì đó với cô. Cô nhìn vẻ mặt của y thì biết.]

Bắc Vũ Đường nửa tin nửa ngờ nhìn biểu cảm của Nam Thiệu Thiên trên giường, sắc mặt ửng đỏ, biểu cảm hưởng thụ không cần rõ như thế!

Nhìn y như vậy, Bắc Vũ Đường dù không biết hắn mơ cái gì, nhưng cũng không khó nhận ra, y rất hưởng thụ.

Dược hệ thống bán ra hiệu quả tốt thật, Bắc Vũ Đường yên tâm. Chỉ là nghĩ đến lọ mê huyễn dược này tốn mất 20 điểm tích lũy của cô, đau thịt quá!

Hôm sau, Nam Thiệu Thiên rời giường, nhìn thấy hạ thân hỗn độn, đau đầu, lần đầu tiên y phóng túng như thế. Nam Thiệu Thiên lại không cảm thấy có chỗ nào không ổn, ngược lại nhớ lại đêm qua, tâm tình cực kỳ tốt.

Nam Thiệu Thiên nhìn Bắc Vũ Đường bên cạnh, nhớ đêm qua nàng quấn lấy mình như yêu tinh, bụng dưới lại ngo ngoe rục rịch.

Ánh mắt y u ám, lúc trước cảm thấy hành vi hôn quân không tảo triều sẽ không bao giờ xuất hiện trên người y, không ngờ, lại có một ngày mình cũng có ý này.

Nữ nhân này quả là yêu tinh!

"Hoàng thượng." Tam Đức Tử ở sau trướng, cẩn thận thúc giục.

Nam Thiệu Thiên nhìn anh em không thành thật nhà mình, bất đắc dĩ, cúi người hôn nhẹ lên má người đang ngủ, đi xuống giường.

Một đám cung nữ, thái giám tiến lên, Nam Thiệu Thiên mở miệng nói, "Nhẹ nhàng đi, đừng đánh thức Quý phi."

Tam Đức Tử đứng bên kinh hãi, Quý phi nương nương chẳng lẽ đã bắt đầu đổi vận? Là đại thái giám tâm phúc của Nam Thiệu Thiên, sao lão lại không biết người Nam Hoàng yêu thương nhất là ai.

Trong hậu cung to lớn với đông đảo phi tần này, người Nam Hoàng ghét nhất là ai lão cũng rõ. Lúc trước người Nam Hoàng ghét nhất, giờ hình như đang dịch dần sang hướng người Nam Hoàng thích rồi.

Chuyện này làm lão như lọt vào sương mù.

Trái lại, Lương phi bên kia, lão cũng xem hổng hiểu. Một tháng gần đây, Hoàng thượng vậy mà không có qua xem Lương phi. Nếu là lúc trước, dù là ngoài sáng hay trong tối, cũng không biết đi qua bao nhiêu lần luôn.

Nhìn Nam Hoàng bây giờ, căn bản không nhớ tới sự tồn tại của Lương phi, có lẽ ngay Nam Hoàng cũng không biết, lực chú ý của ngài đã bất tri bất giác đặt trên người Thần Quý phi.

"Đừng giục nàng, cũng đừng để nàng bỏ lỡ bữa sáng." Lúc Nam Thiệu Thiên đi, còn không quên phân phó Kim Sai và Kim Trạc.

"Vâng."

Hai cung nữ nhìn Nam Hoàng rời đi, đều lộ vẻ mặt vui sướng. Các nàng có thể cảm nhận được Nam Hoàng ngày càng quan tâm nương nương, cũng suy xét chu đáo cho nương nương như vậy.

Chủ tử càng được sủng ái, nô tài các nàng nước lên thì thuyền lên, các nàng tất nhiên sẽ rất vui vẻ.

Bắc Vũ Đường nằm trên giường mở bừng mắt, khi Nam Thiệu Thiên tỉnh lại, nàng cũng đã tỉnh, chỉ là nàng giả vờ ngủ say mà thôi.

Ban nãy y phân phó, nàng nghe được rõ ràng.

Xem ra hiệu quả công lược rất tốt, y đã bắt đầu để ý nàng, đây là một lợi thế.

Mấy ngày nay Nam Hoàng đều ngủ lại Thần Tiêu cung, sáng lên triều đều là thần thanh khí sảng, tâm tình vui sướng, ngay cả các đại thần cũng đều phát hiện tâm tình của Hoàng đế không tệ.

Tam Đức Tử hầu hạ một bên, thường xuyên nhìn thấy Nam Hoàng bệ hạ phát ngốc, còn si ngốc cười rộ lên. Thậm chí, có một ngày, lão thấy được bức hoạ Thần Quý phi trên bàn.

Tam Đức Tử kinh hãi, tiết tấu này hoàn toàn là sủng phi thực sự luôn đấy!

Nhưng mà, Thần Quý phi thời gian này thực sự có tư cách làm sủng phi, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, trang dung càng thêm mỹ mạo, khó trách bệ hạ ngày càng để ý nàng.

"Nương nương, Hiền phi nương nương cho người tặng lễ vật tới." Kim Sai đưa đồ cho Bắc Vũ Đường, đáy mắt tràn đầy khinh thường.

"Nhận đi."

Hiền phi đây là ngồi không yên, tới giục nàng.

Tính ngày, dì cả sắp đến rồi, vừa lúc có thể bắt đầu bước kế tiếp.

"Ngươi nói cho HIền phi, bảo nàng đêm nay chờ ở tẩm cung. Thuận tiện nói cho nàng ta, nàng ta có thời gian nửa tháng, nửa tháng sau nếu không nhận được lễ vật, bổn cung sẽ tự mình tới thu hồi bộ kim diêu kia."

"Vâng." Kim Sai lui ra.

Hiền phi bên kia nhận được tin chính xác, vui vẻ không thôi.

"Nương nương. Nương nương nhà nô tì còn bảo nô tì chuyển cho người một câu." Kim Sai nói xong, nhìn thoáng qua các cung tì xung quanh.

Hiền phi lập tức minh bạch, cho Ngọc Mai một ánh mắt. Ngọc Mai hiểu ý, dẫn các cung tì trong điện rời đi.

"Không biết Quý phi nương nương có lời gì muốn công đạo bổn cung?" Hiền phi mỉm cười hỏi.

"Lễ vật của chủ tử nhà nô tì, không biết nương nương đã chuẩn bị tốt chưa? Nửa tháng sau, nếu Hiền phi nương nương còn không chuẩn bị tốt. Bộ kim diêu bảy màu lúc trước chủ tử nhà nô tì đưa cho Hiền phi nương nương, chủ tử nhà nô tì sẽ tự mình tới thu hồi." Kim Sai bình đạm thuật lại, mặc kệ sắc mặt của người đối diện.

Ý cười của Hiền phi cứng còng khoé môi, đáy mắt là âm hàn. Nàng đang uy hiếp nàng ta, nếu nàng ta còn không động thủ, nàng sẽ thu hồi toàn bộ vinh sủng nàng ta đang sở hữu. Nàng muốn đoạt lại phi vị, vinh hoa phú quý của nàng ta.

Hiền phi hận trong lòng, nhưng với năng lực hiện giờ của nàng ta, không thể đối nghịch với nàng.

Nàng ta nhịn xuống khó chịu trong lòng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười khéo léo, "Thay bổn cung chuyển cáo cho Quý phi nương nương, người sẽ rất nhanh nhận được lễ vật người muốn."

"Vậy là tốt rồi. Nô tì cáo lui."

Kim Sai đi rồi, Hiền phi không nhịn được lửa giận trong lòng nữa, ném chén trà trên bàn xuống đất. Ngọc Mai tiến vào thì bị hoảng, nhưng thấy Hiền phi sắc mặt âm trầm, biết ngay là Quý phi chuyển lời nào đó không tốt tới chủ tử.

Ngọc Mai sai hai cung tì thu thập đồ sứ vỡ nát đầy đất, nàng ta đi đến bên cạnh Hiền phi, ôn nhu nói: "Nương nương, chớ tức giận. Hiện tại quan trọng nhất là nương nương bắt được trái tim của Hoàng thượng. Chỉ cần Hoàng thượng sủng ái nương nương, sau này sẽ không cần nhìn sắc mặt của nàng ta."

"Bang"~~ tiếng vang thanh thuý, trên mặt Ngọc Mai hiện ra một dấu bàn tay đỏ bừng.

Ngọc Mai bị Hiền phi đánh nghiêng mặt, đủ thấy cái tát vừa rồi dùng bao nhiêu sức lực.

"Bổn cung nhìn sắc mặt nàng ta khi nào!" Hiền phi tức giận nói.

Câu này giống như dẫm vào đuôi nàng ta, làm nàng ta bạo nộ. Toàn bộ hậu cung đều biết nàng ta dựa vào Bắc Vũ Đường, xem sắc mặt của nàng mà làm việc, nhưng là trong cung của mình, nàng ta tuyệt đối không cho phép có người nói với nàng ta như vậy.

Cho dù đó là sự thật!

Ngọc Mai ăn một cái tát đau, khổ sở trong lòng, nhưng cũng biết rằng mình vừa nói bậy.

"Nô tì đáng chết." Ngọc Mai quỳ xuống thỉnh tội.

Ánh mắt Hiền phi lạnh lùng nhìn Ngọc Mai, hàn quang lập loè. Các cung tì khác trong điện đều sợ không dám lên tiếng.

Nên biết Ngọc Mai là tâm phúc của chủ tử, nàng ta còn bị đánh, các nàng nếu mà đụng vào, mất mạng luôn. Mọi người không ai dám thở mạnh.

Nửa ngày sau, Hiền phi mới bình phục tâm tình, "Đứng lên đi."

"Tạ nương nương." Ngọc Mai đứng lên, cúi đầu không dám lên tiếng.

"Ngươi nói rất đúng. Việc quan trọng nhất lúc này là nắm chắc được sự sủng ái của bệ hạ, như vậy mới có thể cắm rễ dừng chân trong hậu cung này." Lúc nói lời này, đôi mắt Hiền phi đều ngập tràn ý lạnh.

"Trang điểm cho bổn cung."

Từ quần áo đến trang sức, đều được chọn đi chọn lại. Đặc biệt là trang sức, đặt mọi trang sức quý trước mặt, bắt mắt nhất là bộ kim diêu bảy màu không thể nghi ngờ.

Ngọc Mai không dám đề nghị Hiền phi dùng bộ kim diêu bảy màu đó, sợ nàng ta lại xả tức giận với Thần Quý phi lên đầu mình.

Hiền phi nhìn bộ kim diêu bảy màu trong hộp, nàng ta không thể không thừa nhận nó lóa mắt nhất, đẹp đẽ nhất. Nàng ta không muốn mang, nhưng vì muốn Hoàng thượng chú ý tới mình, dù ghê tởm cũng phải mang.

"Đeo cái này lên cho bổn cung." Hiền phi chỉ tay về phía bộ kim diêu kia.

"Vâng."

Hiền phi nhìn mình trong gương, nhìn bộ kim diêu bảy màu rực rỡ lấp lánh trên đầu, ánh mắt cực kỳ lạnh.

Một ngày nào đó, nàng ta sẽ tự mình có được đồ tốt nhất trong hậu cung, mà không phải bị người bố thí.

- Thần Tiêu cung-

Nam Thiệu Thiên xử lý xong công vụ, không suy nghĩ tiến thẳng đến Thần Tiêu cung.

Giống như ngày thường, hai người dùng bữa tối, sau đó hạ một bàn cờ.

Chờ đến lúc sắp ngủ, Bắc Vũ Đường đột nhiên thay đổi biểu tình.

Nam Thiệu Thiên ngồi đối diện nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cái kia, cái kia..." Bắc Vũ Đường khó xử quẫn bách nhìn y, "Hoàng thượng, thần thiếp có thể không nói không?"

Bắc Vũ Đường càng như vậy, Nam Thiệu Thiên càng tò mò.

"Đường Nhi, trước mặt trẫm, có cái gì không thể nói?"

Bắc Vũ Đường nhăn mày liễu, khuôn mặt khổ sở, "Hoàng thượng, thật sự không thể nói. Nếu không như vậy đi, thần thiếp đi thay người ba nước cờ."

Lời như vậy chỉ có nữ nhân không tim không phổi như nàng mới nói ra được. Nếu là những người khác, làm gì có lá gan nói vậy. Lại nói hổ thẹn, y cũng không biết cờ nghệ của nàng cao như vậy, mấy ngày liên tiếp, hạ mấy chục bàn cờ, đa số đều là nàng thắng.

Chơi cờ với nàng không giống những người khác. Nàng rất nghiêm túc, không vì y là đế vương mà thả y.

Vừa mới bắt đầu, y còn khó chịu, một ngày nào đó thua quá thảm, y không nhịn được oán giận một câu, không ngờ nàng lại trả lời như vậy.

"Người khác chơi cờ cùng trẫm, trong tối ngoài sáng đều sẽ nhường trẫm, nàng lại không lưu tình chút nào."

Bắc Vũ Đường cười xinh đẹp, "Bởi vì thần thiếp khác với họ, trong mắt họ, người là Hoàng thượng, là quân chủ Nam Quốc. Nhưng trong mắt Vũ Đường, người chỉ là phu quân của thiếp."

Câu nói "Người là phu quân của thiếp." đó, giống như tia sét đánh vào lòng y.

Nhớ đến ngày đó, lòng y đều rung động từng cơn.

"Trẫm không cần nàng làm giúp. Nhưng trẫm càng tò mò, nàng làm sao vậy?" Nam Thiệu Thiên rất hứng thú nhìn nàng, không buông tha bất kỳ biểu tình gì trên mặt nàng.

"Hoàng thượng!" Bắc Vũ Đường tức giận trừng y.

Đột nhiên, Bắc Vũ Đường kêu một tiếng, "Xong đời!"

Nam Thiệu Thiên bị tiếng hét hoảng sợ của nàng làm cuống quýt, "Có phải nàng không thoải mái ở đâu không?"

Vừa tới gần, Nam Thiệu Thiên đã ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Có phải nàng bị thương ở đâu không?" Nam Thiệu Thiên căng thẳng, hô về phía ngoài, "Tam Đức Tử, truyền thái y!"

Bắc Vũ Đường luống cuống, lập tức đứng lên ngăn cản, "Đừng mà, đừng làm thế!"

Nàng vừa đứng dậy, Nam Thiệu Thiên chú ý tới ấn ký màu đỏ sau mông nàng. Bắc Vũ Đường thấy y phát hiện, quẫn bách che mông, vừa làm xong, lại thấy động tác này bất nhã quá, vội ngồi lại ghế mềm.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, Nam Thiệu Thiên hoàn hồn, cười ha ha lên, "Thì ra là quỳ thuỷ của Đường Nhi tới."

Bắc Vũ Đường xấu hổ bưng kín mặt, "Không còn mặt mũi, không còn mặt mũi."

"Đừng che! Trẫm không cười nàng là được." Lời thì nói vậy, nhưng ý cười trên mặt y hoàn toàn không thu lại được.

"Hoàng thượng!" Nàng quẫn bách trừng y, đôi mắt nhỏ nói rõ y nói không giữ lời.

"Được, được, trẫm không cười, để bọn nô tài tắm rửa cho nàng."

Nàng lắc đầu với y.

"Chờ người đi rồi, thần thiếp bảo các nàng đổi."

"Nàng tính đuổi trẫm?" Nam Thiệu Thiên nhướng mày.

Bắc Vũ Đường liên tục xua tay, "Nào có. Sao thần thiếp có thể đuổi Hoàng thượng được. Thần thiếp đột nhiên muốn ăn bánh nãi trong cung Hiền phi, người đi lấy giúp thiếp, được không?"

Nam Thiệu Thiên nhướng mày.

Nàng chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu nhìn y, "Làm ơn đi mà, Hoàng thượng. Hoàng thượng tốt của thiếp, người đồng ý với thần thiếp đi mà~"

Nam Thiệu Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Được, trẫm đi lấy cho nàng."

Biện pháp đuổi người của nàng cũng thật là có ý tứ.

Nam Thiệu Thiên vừa rời khỏi điện, Bắc Vũ Đường thu lại ý cười trên mặt.

Một bên khác, Nam Thiệu Thiên vừa rời khỏi điện, Tam Đức Tử lập tức dò hỏi, "Hoàng thượng, hồi Càn Thanh cung ạ?"

Nam Thiệu Thiên ngồi trên kiệu liễn hơi trầm ngâm, "Hàm Phúc cung."

Tam Đức Tử hiểu ý, cất cao giọng, "Bãi giá Hàm Phúc cung."

Đoàn người đi về hướng Hàm Phúc cung, lúc này Hàm Phúc cung chờ mãi vẫn chưa thấy Hoàng thượng đến. Hiền phi vốn tràn đầy chờ mong dần lạnh lẽo.

"Nương nương, canh giờ này hẳn Hoàng thượng sẽ không tới." Ngọc Mai thấp giọng nói.

Đáng chết, Bắc Vũ Đường lỡ hẹn!

Canh giờ này, nếu tới đã sớm tới, giờ này Hoàng thượng đã đi nghỉ rồi! Hiền phi đã không còn hi vọng gì.

"Chuẩn bị đi nghỉ."

"Vâng."

Mấy cung nữ bắt đầu tháo trang sức cho nàng ta, đúng lúc này, một cung tì vội vàng tiến vào. Ngọc Mai thấy người kia hoảng loạn, không vui hét lớn, "Sao lại thế này?"

Hiền phi đang chuẩn bị kéo cung tì kia xuống xử trí, lại thấy cung tì kia kích động nói: "Nương nương, Hoàng thượng đang đi về hướng chúng ta, mười lăm phút sau sẽ tới!"

Hiền phi không còn buồn bực, tràn đầy vui sướng, "Mau, mau chuẩn bị đi. Ngọc Mai, xem trang dung của bổn cung thế nào?"

Mười lăm phút sau, Hiền phi cuối cùng chờ được nam nhân mà nàng ta ngày nhớ đêm mong, nhìn thân ảnh màu vàng sáng đó, nàng ta ôn nhu đón trước.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế."

Một đám người đều hô lớn, quỳ xuống hành lễ.

"Đứng lên đi."

Nam Thiệu Thiên đi thẳng qua bên người Hiền phi, nàng ta lập tức theo sau. Tiến vào trong điện, lập tức có cung tì bưng trà len. Nam Thiệu Thiên uống một ngụm, không bằng trà hoa trong Thần Tiêu cung.

Y buông chén trà, nhìn Hiền phi, "Trong cung ngươi có bánh nãi?"

Hiền phi sửng sốt, "Hôm nay thần thiếp không làm. Hoàng thượng muốn nếm thử, thần thiếp sẽ đi làm ngay, làm bánh nãi cũng rất đơn giản."

"Ừ." Nam Thiệu Thiên không chút để ý nói.

Hiền phi hứng thú bừng bừng đi vào phòng bếp nhỏ, bởi vì nàng ta thích ăn món này, nên trong phòng bếp thường có nguyên liệu làm bánh nãi. Hiền phi vốn nghĩ Hoàng thượng có thể cùng vào làm với nàng ta, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy y vào, trong lòng có cảm giác mất mát.

Nàng ta chung quy không phải Thần Quý phi, không thể so sánh được.

Nửa canh giờ sau, Hiền phi bưng một khay bánh nãi nóng đi vào trong điện, Nam Thiệu Thiên đang dựa vào giường nệm xem sách, bị mùi bánh nãi gợi lên lực chú ý.

"Hoàng thượng, người nếm thử." Hiền phi ân cần nói.

Nam Thiệu Thiên gắp một miếng bỏ vào miệng, mùi bánh lan toả trong khoang miệng, chỉ là hơi ngọt quá rồi.

"Tạm được." Nam Thiệu Thiên nhàn nhạt nói ra hai chữ.

Điểm tâm này cũng chẳng có gì ngon, không biết có chỗ nào đáng để tiểu nữ nhân kia nhớ mong.

Nam Thiệu Thiên nhớ đến bộ dạng nữ nhân kia ban nãy, khoé môi khẽ nhếch.

Hiền phi thấy y như thế, cho rằng bánh nãi mình làm được y thích, vui vẻ không thôi, nhưng rất nhanh, nàng ta không vui nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi