MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

Phong Ly Ngân đứng trên tường thành, bên dưới thành trấn đen nhánh, mắt hướng về phía thành Trường An nơi xa.

Vòng đi vòng lại, không ngờ lại gần trong gang tấc mà không biết.

"Ảnh Nhất, lập tức điều tra tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ về Mộc Chi Đào."

"Rõ." Ảnh Nhất lập tức biến mất trong bóng tối.

Nàng ngàn dặm xa xôi chạy tới Nam Đường Quốc, xem ra lý do không đơn giản.

"Ngày mai khởi hành về Trường An."

Ảnh Nhị hơi kinh ngạc, vừa ngày đêm rời khỏi thành Trường An xong giờ lại phải về.

"Rõ." Ảnh Nhị đáp.

- Nam Đường Quốc-

Tần chưởng quầy và Tiết Thiên đội mưa đến Vương phủ, chỉ là vừa tới khu nhà của các quan lại đã bị quan binh ngăn cản.

"Các ngươi đi đâu?"

"Chúng ta có việc tìm Vương thị lang, xin quan gia châm chước." Tần chưởng quầy vừa nói vừa nhét thỏi bạc vào tay quan binh.

Quan binh lộ nụ cười, "Sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm, các ngươi phải mau ra ngoài. Bằng không, nếu bị đội tuần tra bắt được sẽ phải vào đại lao đấy."

"Vâng vâng, chúng ta nhất định sẽ ra trước giờ giới nghiêm."

Hai người nói xong, vội vã tới phủ Hình bộ thị lang.

Tới phủ, người gác cửa thấy hai người, bảo hai người chờ bên ngoài. Một lát sau, người gác cửa đi ra, nói với hai người, "Lão gia nhà ta đã nghỉ, có chuyện gì mai lại đến."

"Tiểu ca, chúng ta thật sự có việc gấp cần tìm Vương đại nhân, mong ngươi đi thông bẩm một tiếng. Việc này liên quan đến mạng người." Tần quản gia nhét bạc cho người gác cửa.

Người gác cửa nể mặt bạc trong tay, đồng ý đi một chuyến.

"Ta không thể bảo đảm bảo đại nhân sẽ gặp các ngươi. Các ngươi chờ đây."

Một lát sau, người gác cửa vội vàng đi ra, "Các ngươi về đi."

"Tiểu ca, có thể để chúng ta gặp Vương quản sự một lần không?" Tiết Thiên hỏi.

"Vô dụng. Ta nói thật với các ngươi. Đại nhân không ngủ, chỉ là không muốn gặp các ngươi thôi. Hai ngươi về đi." Người gác cửa nể mặt bạc mới nhắc nhở họ.

"Sao hắn có thể..."

Tiết Thiên còn chưa nói hết lời đã bị Tần chưởng quầy ngăn cản, "Tiết thần y, chúng ta về trước rồi lại nghĩ cách."

Hắn nhỏ giọng nói, "Dù ngươi có giận cũng không làm được gì. Về lại nói."

Tần chưởng quầy kéo Tiết Thiên ra ngoài, về tới nhà trước giờ giới nghiêm.

Đại Hương thấy hai người về, vội tiến lên hỏi, "Sao rồi? Có cách cứu Mộc tỷ tỷ ra không?"

Nói xong, nàng mới chú ý sắc mặt họ không tốt, có dự cảm không tốt.

Tiết Thiên thấy Khâu Tử Minh, hơi kinh ngạc, "Thiếu gia về rồi sao?"

Nói đến đây, sắc mặt Đại Hương ảm đạm.

"Sao vậy?"

Thấy sắc mặt nàng không đúng, Tiết Thiên khẩn trương hỏi.

"Thiếu gia đã xảy ra chuyện. Trong thư viện truyền tin đến, nói thiếu gia giết Lý phu tử. Giờ bị người trong nha môn mang đi rồi."

"Cái gì?!!"

"Cái gì?!!"

Một già một trẻ kinh ngạc thốt lên.

"Tại sao lại như vậy?!" Tiết Thiên không tin nổi, "Hắn còn nhỏ như vậy, sao có thể giết người."

Đại Hương gật đầu tán đồng, "Người trong nha môn không biết làm ăn kiểu gì, bắt người lung tung."

Một lớn một nhỏ trong nhà đều vào nhà lao, không có trụ cốt tinh thần, tất cả đều như ruồi nhặng không đầu.

"Ám Dạ đâu?" Tiết Thiên nhìn quanh, không thấy Ám Dạ.

"Còn chưa về."

"Đến giờ này rồi sao còn chưa về?!" Tiết Thiên bất mãn cau mày, "Thôi, kệ hắn. Chúng ta nghĩ cách giải quyết chuyện này trước."

Khâu Tử Minh chắp tay với ba người, "Nếu Tiết thần y đã về, tiểu sinh xin cáo từ."

"Giờ đã là giờ giới nghiêm. Nếu gặp đội tuần vệ thì rất phiền toái. Trong nhà còn phòng dư, tối nay ngươi ở tạm, mai về cũng không muộn."

Khâu Tử Minh nghĩ nghĩ, cũng gật đầu, "Làm phiền."

Lúc họ thương lượng, Khâu Tử Minh thức thời tránh đi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Giờ phải làm sao?" Đại Hương nhìn hai người.

Nếu hỏi chuyện y học thì Tiết Thiên còn biết, nhưng những chuyện như vậy thì hắn dốt đặc cán mai.

Tần chưởng quầy lên tiếng, "Mai đến gặp Mộc phu nhân trước, xem nàng có ý gì không. Mặt khác, phái người tới nha môn hỏi thăm chuyện hai mẫu tử họ."

"Chỉ có thể như vậy."

Đại Hương đột nhiên nghĩ tới một người, "Đúng rồi, ta nghĩ tới một người, có lẽ có thể giúp chúng ta. Trước đó Mộc tỷ tỷ và Vương đại nhân có vài phần giao tình. Vương đại nhân lại là Hình bộ thị lang, nếu hắn giúp đỡ, có lẽ Mộc tỷ tỷ và tiểu thiếu gia sẽ không sao."

"Đừng nhắc đến hắn. Chúng ta đi tìm hắn rồi, người ta còn không thèm gặp. Đừng trông chờ vào hắn." Tiết Thiên căm giận.

"Sao lại như vậy?!"

"Các ngươi đừng lo lắng quá, tin rằng họ sẽ không sao đâu."

Ba người thương lượng xong thì đi nghỉ ngơi, chỉ là đêm nay có người ngủ yên, có người lại khó ngủ.

Lúc này, một người xuất hiện trong phòng giam, người nọ cầm lệnh bài, đêm khuya đến đại lao. Nữ quản ngục thấy lệnh bài, định hành lễ, lại bị người nọ ngăn lại.

Người nọ dặn dò nữ quản ngục vài câu rồi vội vàng đến phòng giam bên cạnh, dặn dò tương tự rồi rời đi, biến mất trong đêm tối.

Sau khi hắn rời đi, quản ngục lập tức xách đèn lồng đến một phòng giam.

Bắc Vũ Đường nghe được động tĩnh, hơi ngẩng đầu, thấy quản ngục mở cửa lao ra, hô với nàng, "Mộc Chi Đào, đi theo ta."

Bắc Vũ Đường đứng lên, đi ra phòng giam.

"Muốn mang ta đi đâu?"

"Đi theo ta là được, lảm nhảm nhiều thế."

Bắc Vũ Đường không nói nữa, theo quản ngục đi vào trong, thẳng đến một phòng giam trống. Quản ngục mở cửa phòng giam ra, "Vào đi."

Cùng lúc đó, bên Tiểu Mặc Nhi cũng xảy ra chuyện tương tự.

Tiểu Mặc Nhi bị quản ngục mang ra khỏi phòng giam, rời đến một phòng giam khác.

"Vào đi thôi."

Tiểu Mặc Nhi nhìn phòng giam rỗng tuếch, dường như khá sợ, nhìn về phía quản ngục.

Tiểu Mặc Nhi rất ngoan, khiến quản ngục không đành lòng.

"Ngươi ở yên đây nhé."

Tiểu Mặc Nhi sợ hãi gật đầu.

Quản ngục thấy cậu sợ vẫn không khóc nháo, hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.

Nhưng mà bên trên ra lệnh, hắn không thể không làm theo.

Sau khi quản ngục rời đi, đôi mắt đen sáng của Tiểu Mặc Nhi đánh giá xung quanh.

Bọn họ nhốt riêng cậu ở đây là vì lý do gì?

Tiểu Mặc Nhi rất tò mò, không biết họ sẽ dùng cách gì đối phó mình.

Khuôn mặt trắng nõn non nớt của cậu có rất nhiều biểu cảm, chỉ không có sợ hãi.

- Hôm sau-

Đại Hương, Tiết Thiên, Tần chưởng quầy, Khâu Tử Minh dậy sớm, Khâu Tử Minh về thư viện, mà ba người Đại Hương chạy tới đại lao Hình bộ.

Bọn họ đến phòng giam nữ trước, tới cửa nói ra mục đích tới, quản ngục lại không cho họ vào.

"Xin giúp đỡ chút, chúng ta sẽ ra ngay thôi." Tần chưởng quầy nhét liền hai thỏi bạc, quản ngục bấy giờ mới nhả ra.

"Chỉ một người được vào."

"Để ta đi." Đại Hương đứng ra.

Nữ quản ngục dẫn Đại Hương vào trong, càng vào, mày Đại Hương càng nhíu chặt. Khi thấy Bắc Vũ Đường, nàng ấy lập tức xông lên trước.

"Mộc tỷ tỷ."

Nữ quản ngục nói, "Ngươi chỉ có thời gian một chén trà nhỏ, hết giờ thì phải ra ngoài."

"Được." Đại Hương lên tiếng, sau đó ngồi xổm xuống, mở hộp đồ ăn ra.

"Mộc tỷ tỷ, đồ trong nhà giam không thể ăn, ta mang cho tỷ, tỷ ăn nhiều một chút."

"Tiểu Mặc Nhi thế nào?" Bắc Vũ Đường cầm bánh bao cắn một ngụm, nhẹ giọng hỏi.

"Chúng ta còn chưa qua." Đại Hương hơi ngượng, "Mộc tỷ tỷ, giờ tỷ và tiểu thiếu gia đều ở trong, chúng ta phải giúp hai người thế nào? Hôm qua chúng ta đi tìm Vương thị lang, hắn không gặp chúng ta. Có lẽ sẽ mặc kệ chuyện này."

"Mộc tỷ tỷ, giờ chúng ta phải làm sao?" Đại Hương hỏi.

"Các ngươi điều tra rõ toàn bộ quá trình án kiện lần này của ta và Mặc Nhi. Nha môn nắm giữ chứng cứ gì cũng phải tra rõ ràng. Tra xong thì đến báo cho ta."

"Được."

"Mộc tỷ tỷ còn dặn dò gì không?" Đại Hương hỏi.

"Không." Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Ta đói lắm rồi, may mà muội mang đồ ăn tới kịp."

Đại Hương thấy nàng ăn ngon miệng, thần kinh căng chặt không tự giác thả lỏng lại.

"Ơ, ở đây có sợi tóc."

"Ở đâu?" Đại Hương tiến lên, xem cái bánh bao trong tay nàng.

"Muội xem, chẳng phải là đây sao?" Bắc Vũ Đường tiến lên, đưa bánh bao tới trước mặt nàng ấy.

Khi hai người dựa sát gần nhau, Bắc Vũ Đường hạ giọng nói, "Đừng quay đầu, nhớ kỹ những lời ta nói sau đây."

Đại Hương rùng mình, căng thẳng vô cùng.

Nàng ấy chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.

"Muội xem, đây có phải tóc không?"

Đại Hương lập tức cao giọng nói, "Sao ta không thấy?"

"Thấy, thấy rồi, đúng là có tóc. Mộc tỷ tỷ, ta xin lỗi, sáng dậy sớm, vội vàng làm một ít, không ngờ lại để tóc rơi vào."

Đại Hương thì thầm, Bắc Vũ Đường nhỏ giọng.

Khi quản ngục tới, hai người đã tách ra.

"Đến giờ rồi, cần phải đi."

Đại Hương đứng lên, lưu luyến nhìn nàng, "Mộc tỷ tỷ, tỷ muốn ăn gì, lần sau ta mang cho tỷ."

"Ta muốn ăn vịt nướng."

"Được, lần sau ta mang vịt nướng tới."

Quản ngục không kiên nhẫn thúc giục, "Đi mau, đi mau."

Đại Hương đi rồi, Bắc Vũ Đường thong thả ăn uống, nữ tù ở hai phòng đối diện đều nhìn chằm chằm bánh bao và đĩa thịt rau trước mặt nàng.

Nàng cũng không ăn hết, nên đưa mấy cái bánh bao đến phòng bên cạnh, những người đó vừa thấy có bánh bao, lập tức tranh hết không còn.

Mấy đĩa rau và đĩa thịt cũng chia cho người ở phòng giam bên kia.

Nhìn họ ăn ngấu nghiến, Bắc Vũ Đường nhìn bánh bao và đĩa rau trong tay, lại nhìn mấy nữ tù đang ngó mình bằng ánh mắt trông mong đối diện.

Nàng ném bánh bao qua phòng đối diện, vừa ném qua, lập tức bị tranh hết.

Mấy người Đại Hương đến nhà tù bên cạnh, biết họ tới thăm Tiểu Mặc Nhi, quản ngục bên này không làm khó họ, nhận chút bạc rồi thả Đại Hương vào.

Đại Hương xách hộp đồ ăn đến trước cửa phòng giam. Tiểu Mặc Nhi nghe được tiếng động, từ từ ngẩng đầu, khi thấy người tới, đôi mắt sáng lên.

"Đại Hương tỷ tỷ." Giọng nói mềm mại của Tiểu Mặc Nhi vang lên trong nhà ngục yên tĩnh.

Đại Hương nhìn Tiểu Mặc Nhi bị nhốt lẻ loi ở phòng giam âm u ẩm ướt, rất đau lòng, vành mắt đỏ lên, "Mặc Nhi thiếu gia."

Quản ngục thương đứa nhỏ nên đối xử không tệ với người thăm hỏi, nhắc nhở, "Các ngươi không thể ở đây lâu, muốn nói gì thì mau nói đi."

"Cám ơn." Đại Hương vội cảm tạ quản ngục.

Sau khi quản ngục rời đi, Đại Hương mở hộp đồ ăn ra, nghẹn ngào nói, "Đói rồi đúng không. Ta mang món thiếu gia thích tới này. Lần sau muốn ăn gì, cứ nói cho tỷ tỷ."

Tiểu Mặc Nhi rất ngoan ngoãn, "Mẫu thân sao rồi?"

"Mộc tỷ tỷ rất tốt."

"Mẫu thân có bảo tỷ chuyển lời gì cho ta không?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.

Đại Hương nhìn thoáng qua bốn phía, Tiểu Mặc Nhi chú ý hành động của nàng, làm ra vẻ đang ăn, thân mình hơi dựa về phía trước.

"Mộc tỷ tỷ bảo ta chuyển lời, ngươi phải bảo vệ bản thân, không cần quan tâm chuyện gì khác. Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ bản thân cho tốt."

Nói rồi, Đại Hương lặng lẽ nhét một túi đồ vào tay Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi thản nhiên ăn uống, đạm nhiên thu đồ vào.

"Mặc Nhi thiếu gia, ngươi nói cho ta chuyện trong thư viện. Mặt khác, trong thư viện có ai đáng tin, có ai đáng nghi?" Đại Hương đè thấp giọng hỏi.

Tiểu Mặc Nhi cho nàng ấy ánh mắt chờ một lát, cậu ném bánh bao và thức ăn cho phòng giam bên cạnh và đối diện, khi họ tranh cướp đồ ăn, cậu mới nói, chỉ là vẫn luôn âm thầm chú ý xung quanh, tìm kiếm người đáng nghi.

Đại Hương cẩn thận nghe Tiểu Mặc Nhi kể, căn bản không nhận ra hành động của cậu.

Cậu dùng đồ ăn và Đại Hương làm mồi, muốn xem có những ai đáng nghi ở phòng giam xung quanh.

Mười lăm phút sau, Đại Hương rời đi vì sự thúc giục của quản ngục.

Sau khi Đại Hương rời đi, Tiểu Mặc Nhi dựa vào tường, tay cầm chân gà nướng, từ từ ăn, khóe mắt lại vẫn âm thầm quét qua các tù nhân.

"Ta không ăn được nữa. Cái này cho ngươi ăn này." Tiểu Mặc Nhi nói với ông lão bị mù ở phòng giam bên cạnh.

Vừa rồi lúc họ đoạt đồ ăn, ông lão này vẫn luôn ngồi im, không qua cướp.

Ông lão run rẩy vươn tay, nhận đùi gà trong tay cậu, lão vừa cắn một miếng, những người khác đã tiến lên, ngang ngược cướp đùi gà, ông lão muốn đoạt lại, nhưng người tới lại đá mạnh vào lão.

Ông lão đau đớn ngã trên đất, những người khác trong nhà tù đã sớm quen, hờ hững ngồi nhìn, không ai qua xem thử.

"Các người thật quá đáng!" Tiểu Mặc Nhi nổi giận, chỉ là giọng cậu mềm mại, không đáng sợ.

"Ha ha, nhãi con, sau này có gì ngon nhớ cho ta. Không thì ngươi đẹp mặt!" Người nọ lại còn uy hiếp.

"Ta ở đây này, ngươi có đánh tới ta đâu, ta không thèm sợ ngươi!" Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ gì hết.

"Ha hả." Nam nhân nở nụ cười âm trầm, "Không đánh được ngươi, chúng ta có thể đánh lão già này."

Nói rồi, người nọ đạp lên người ông lão mù, ông lão đau đớn rên rỉ.

Nét tối tăm thoáng qua sâu trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tiểu Mặc Nhi, "Ngươi, các ngươi..."

Nam nhân thấy cậu tức giận, bật cười thật to, "Sau này có đồ ăn ngon gì thì ngoan ngoãn nộp lên."

Tiểu Mặc Nhi không nói gì, hầm hừ xoay người đi, không để ý đến hắn nữa.

Giữa trưa, quản ngục mang thùng cơm phân phát, khi tới lượt Tiểu Mặc Nhi, quản ngục lấy hộp đồ ăn nhỏ khác ra, bên trong có hai đĩa đồ ăn và một bát cơm tẻ thơm ngào ngạt.

"Mặc Nhi thiếu gia, cái này là của ngươi. Sau này muốn ăn gì thì cứ nói cho chúng ta." Dứt lời, quản ngục chớp mắt với cậu một cái, lộ ra biểu cảm ngươi hiểu mà.

Một phạm nhân vừa bị nhốt vào hôm nay nhìn bánh bao đen trong tay mình, lại nhìn bát cơm của Tiểu Mặc Nhi đối diện, bất mãn kêu la, "Vì sao hắn lại được ăn ngon như thế?!"

Quản ngục xoay người, quát lớn, "Đưa tiền tới, ngươi cũng có thể ăn cơm ngon rượu say mỗi ngày."

Người nọ ngượng ngùng ngậm miệng lại, chỉ là đôi mắt cứ nhìn chằm chằm bát cơm của Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi bưng bát cơm tẻ lên, ăn một ngụm, đuôi mày khẽ nhích, từ từ nhấm nuốt.

Sau khi quản ngục rời đi, nam tử cách vách lập tức ra lệnh cho Tiểu Mặc Nhi, "Mang đồ ăn qua đây."

Tiểu Mặc Nhi bất động, nam tử kia lập tức nhấc ông lão mù lên, ra vẻ muốn đánh.

"Dừng tay, ta cho ngươi." Tiểu Mặc Nhi đưa cơm canh cho nam tử, nam tử lúc này mới hài lòng ném ông lão mù qua một bên.

Ông lão mù nói với Tiểu Mặc Nhi, "Ngươi không cần phải làm vậy vì ta."

"Không sao, ta đói một hai bữa không sao." Tiểu Mặc Nhi không thèm để ý.

Ông lão mù thở dài một hơi, "Sau này hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai. Đều do lão mù ta liên lụy ngươi."

Ông lão mù lấy cái bánh bao đen trong lòng ra, lặng lẽ đưa cho Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi nhìn bánh bao đen, đẩy trở về, lắc đầu với ông lão, "Ngươi ăn đi, ta không đói."

Ở nhà giam bên cạnh cũng đang phát cơm.

Khi đến lượt Bắc Vũ Đường, quản ngục lấy ra hai đĩa đồ ăn và một bát cơm tẻ. Nữ quản ngục là người lần trước làm giao dịch với Bắc Vũ Đường, nàng ta lặng lẽ nói, "Người nhà ngươi tốt với ngươi thật. Đây là do họ bảo ta chuẩn bị cho ngươi. Sau này ngươi muốn ăn gì thì bảo ta một tiếng, ta mua cho ngươi."

Dứt lời, nữ quản ngục tiếp tục chia đồ ăn.

Bắc Vũ Đường nhìn đồ ăn trước mặt, nở nụ cười.

Mấy người Đại Hương thông minh lên rồi à.

Bắc Vũ Đường cầm chén đũa, gắp một miếng rau xanh, đang định cho vào miệng thì hơi dừng lại, âm thầm quan sát bốn phía một lượt, chú ý nữ tù ở các phòng giam khác đều nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay mình, nàng từ từ để đồ ăn vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi