MÊ ÁN ĐƯỜNG TRIỀU


"Trần..

Trần đại nhân, đừng trách bản quan..

hành động như này, ngài..

ngài cũng thật chẳng biết tốt xấu gì, vốn dĩ..

vốn dĩ bản quan không muốn làm khó ngài..

nhưng mà ngài bắt nạt ta quá, làm loạn..

công đường của ta không tính đi, lại còn móc mỉa bản quan.

Nếu như..

ta cứ thế mà tha cho ngài..

há chẳng phải có lỗi với bản thân sao?"
"Ha ha ha, Trần đại nhân, ở..

ở chỗ này thấy thế nào?" Ngô huyện lệnh vừa bước xuống cầu thang liền để lộ ra hàm răng vàng khè của mình.
Trần Cẩn Phong quay đầu đi không để ý đến ông ta.
Cánh cửa lồng sắt được mở ra, Ngô huyện lệnh bước vào: "Trần đại nhân, thật..

thật ngại quá, nha dịch..

của bản huyện thật quá đáng.

Thi thể của..

lệnh tôn đại nhân bị bọn chúng..

giày xéo loạn lên.

Ta..

ta đã bảo bọn chúng không được làm thế..


nói thế nào thì công đường của nha môn..

cũng không thể..

bốc mùi hôi thối được, truyền ra ngoài..

sẽ rất khó nghe.

Bọn chúng cũng biết lỗi rồi..

nhưng..

nhưng nắp quan tài mở rồi..

chẳng có chỗ để..

nên gọi mấy con chó nuôi ở hậu viện giúp..

thu dọn..

dọn tàn cục.

Ai ngờ đến chó..

chó cũng không ăn, chỉ đành..

để ở chỗ đất hoang sau núi.

Không biết..

bây giờ thế nào rồi." Nói xong Ngô huyện lệnh lại cười ầm lên.
Gân xanh đã nổi đầy trán Trần Cẩn Phong, nắm tay chàng kêu răng rắc, chàng gào lên rồi lao về phía gã Ngô huyện lệnh lúc này vẫn đang dương dương tự đắc.

Trong nháy mắt, hai chiếc răng cửa của Ngô huyện lệnh rụng xuống, miệng ông ta đầy máu.

Ngô huyện lệnh không ngờ nhìn Trần Cẩn Phong gầy gầy mảnh khảnh nhưng lúc đánh nhau lại hung hãn như này, ông ta thét lên ra lệnh cho hai nam tử đi cùng: "Đánh..

cho ta, đánh chết hắn..

cho ta!"
Nắm đấm của hai gã nam tử đã gần chạm tới cơ thể Trần Cẩn Phong thì một bóng người lao tới, cú đấm mạnh như trời giáng ấy cũng giáng lên cơ thể người đó.

Máu tươi bắn lên người Trần Cẩn Phong, không kịp suy nghĩ nhiều, Trần Cẩn Phong chỉ còn biết xoay người đỡ lấy cú đấm tiếp theo.

Chàng ôm Tiểu Đào thật chặt, sợ nàng sẽ bị thương thêm lần nữa.

Cô nương này không muốn sống nữa hay sao, Trần Cẩn Phong nghĩ miên man, ý thức dần rơi vào hôn mê.
Một cảm giác lạnh lẽo ập tới, Trần Cẩn Phong choảng tỉnh dậy, chàng đưa tay lau nước lạnh dính trên mặt rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

Không biết Ngô huyện lệnh đã rời đi từ bao giờ, Tiểu Đào ngồi cạnh đang cúi đầu khóc rưng rức, Trần Cẩn Phong khẽ gọi nàng: "Tiểu Đào." Tiểu Đào ngay lập tức ngẩng đầu lên, nàng chăm chú nhìn Trần Cẩn Phong rồi bất giác ôm chầm lấy chàng.

Tiếng khóc càng lúc càng to hơn, không biết là bởi nàng đau lòng, hay do bị chịu ủy khuất.

Một cô nương phải chịu đựng quá nhiều như này ắt sẽ khóc rất nhiều.
Một đêm mất ngủ
Ngày hôm sau khi mới tờ mờ sáng, cánh cửa nhà lao lại được mở ra, Ngô huyện lệnh bước xuống, sau lưng ông ta là hai nam tử cao to hôm qua, trên tay hai người họ đều cầm một cây gậy sắt dài chừng hai thước, trên gậy còn có móc sắt, trông vô cùng lạnh lẽo và đáng sợ.
"Trần..

đại nhân, đêm..

đêm qua ngủ có ngon..

giấc không? Ha ha ha." Ngô huyện lệnh cười ngặt nghẽo, ở chỗ vốn là hai chiếc răng bị chàng đấm gãy tối qua nay đã được thay bằng răng vàng.

Vừa mở miệng ánh vàng lấp lánh đã đập vào mắt đối phương, thật đúng với thương hiệu răng cửa vừa to vừa vàng của ông ta.
Trần Cẩn Phong chán ghét quay đầu đi, không hề có ý định đối lời với Ngô huyện lệnh.

Ông ta "hừ" một tiếng, ra lệnh cho cai ngục mở cửa lồng sắt rồi bước vào trong.
"Ngô huyện lệnh, ta vẫn gọi ông một tiếng Ngô huyện lệnh, huyện Hoài Cốc là một vùng đất rộng lớn, tạm thời chưa nói đến chuyện ông xử án thiếu công bằng, nhưng ông đối xử với quan viên triều đình như này, ông có biết chỉ cần ta báo cáo lên triều đình, ông sẽ chỉ có con đường chét không? Nếu ông chịu dừng tay bây giờ, ta sẽ niệm tình chúng ta cùng là quan viên triều đình, khi dâng tấu lên Hoàng thượng sẽ giảm bớt tội trạng của ông.

Còn nếu ông cứ chấp mê bất ngộ, sau này chắc chắn sẽ bị ban tội chết." Trần Cẩn Phong nói, lời lẽ vô cùng đanh thép.

"Ha ha ha ha, Trần đại nhân thật..

thật biết nói đùa, ngài..

ngài tưởng rơi vào tay ta rồi..

ta sẽ dễ dàng..

thả ngài ra để ngài hại người sao..

nói cho ngài biết..

ta..

ta sẽ giết ngài cũng..

cũng chẳng ai làm gì được ta.

Ngài..

không nghĩ xem, huyện Hoài Cốc rộng thế này..

có..

có biết bao kẻ thèm muốn..

ta có thể..

ngồi vững ở vị trí này nhiều năm, cũng..

cũng không phải chuyện người..

bình thường có thể làm.

Kể cả ngài..

ra được ngoài, cũng chẳng..

chẳng làm gì được ta."
Trần Cẩn Phong thầm cười khẩy, chàng rất khinh thường kẻ xấu xa đang đứng trước mặt mình đây, nếu như có thể ra ngoài, chàng nhất định sẽ dâng tấu lên triều đình để trừng trị hắn theo pháp luật.

Nhưng bây giờ thân trong chốn lao tù, chàng chỉ đành nhịn cơn tức này xuống bụng.
"Ngô huyện lệnh, hôm ấy đến làm loạn công đường của ông là do ta hạ lệnh, người đánh ông cũng là ta, bất luận ông muốn làm gì ta, ta cũng chấp nhận.

Nhưng cô nương bên cạnh ta đây không liên quan gì tới chuyện này, có thù thì cứ nhắm vào ta, cô ấy chỉ là một nữ tử, không thể chịu đựng giày vò thêm nữa.

Thả cô ấy ra đi rồi muốn đánh muốn giết gì tùy ông."
"Trần..


đại nhân, ngài..

ngài cũng biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ..

theo lí mà nói..

yêu cầu của ngài cũng..

không quá đáng.

Có điều..

muốn ta đồng ý..

cũng không khó lắm, chỉ cần ngài..

bò qua háng ta như chó, ta..

ta sẽ đồng ý.

Nếu ngài dám từ chối, không chỉ..

vị cô nương này, còn có ngài và..

hai con chó bên cạnh ngài..

đều sẽ được" thưởng "một trận, ha ha ha ha." Giọng cười gian xảo của Ngô huyện lệnh khiến người nghe rợn tóc gáy, nổi da gà.

Hai gã nam tử cao lớn sau lưng Ngô huyện lệnh gõ gõ thanh sắt trong tay để chúng phát ra tiếng, chỉ đang chờ đợi Ngô huyện lệnh hạ lệnh sẽ xông tới đánh cho Trần Cẩn Phong đang ốm yếu một trận trầy da tróc thịt.
Trần Cẩn Phong chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã như này, Ngô huyện lệnh trước mắt chàng còn không bằng một con súc sinh, hắn thậm chí còn không tha cho một nữ tử yếu đuối.

Chàng nghiến chặt hàm răng, bàn tay nắm chặt, hận không thể bóp nát tên súc sinh đó, nhưng lí trí nhắc nhở chàng không thể làm vậy.

Tiểu Đào vẫn còn đang ở trong này, người thân của chàng phải chịu đựng bị lăng nhục, chàng không thể để người chàng coi như muội muội bị bắt nạt thêm nữa.
"Ngô huyện lệnh, Tiểu Đào xin ngài, ngài tha cho Phong thiếu gia đi, Tiểu Đào nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài, cầu xin ngài." Nói đoạn Tiểu Đào quỳ dưới đất, nàng di chuyển bằng đấu gối đến trước mặt Ngô huyện lệnh, dập đầu cúi lạy ông ta.
Trần Cẩn Phong chứng kiến hành động của nàng, đau lòng khôn nguôi: "Tiểu Đào muội đừng để ý tới ta, rõ ràng người Ngô huyện lệnh nhắm vào là ta, sao phải cầu xin ông ta nữa."
Ngô huyện lệnh khinh thường nhìn chàng, miệng chỉ nhả ra mấy chữ: "Chui..

hay không đây?" Từng từ từng chữ ông ta thốt ra đều như những mũi kim nhọn hoắt đâm sâu vào tim Trần Cẩn Phong..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi