MÈO NHỎ


Ngày mai là đã bắt đầu năm học mới, Tiêu An không thể nào ổn định cảm xúc lại, khi mà cứ nghĩ đến Trạch Lan.

Những hình ảnh cậu không hề muốn nó xuất hiện trong đầu, thì nó cứ càng xuất hiện như để chọc tức trêu ngươi cậu vậy.

Nào là hình ảnh Trạch Lan cùng với người con gái khác vui vẻ tươi cười, cùng đi chơi chung, rồi những cử chỉ thân mật với nhau.

Còn điều đau đớn hơn nữa, đó chính là Trạch Lan đã hoàn toàn làm lơ cậu, không để ý đến cậu, làm như cậu là một người xa lạ mới vừa gặp mặt.
Thật sự là đã quên thật rồi sao?
Không hề nhớ cậu là ai?
Không phải như vậy.

Đây không phải là sự thật.

Câu nói thương hại ngày đó Tiêu An biết Trạch Lan khi đó chỉ nói vì tức giận thôi.

Cậu sao lại không biết chứ? Trạch Lan là người như nào, sao cậu lại không biết.

Cậu chọn rời xa là vì sợ sẽ không chịu đựng được phải xa cách với Trạch Lan như vậy.

Cậu cắt đứt liên lạc là vì nếu không như vậy, cậu thật sự sẽ phát điên lên mất thôi.

Nghĩ đến việc chỉ được nghe giọng nói đó, mà người lại không được ở gần nhau.

Thử hỏi, sao cậu chịu được điều đó chứ?
Nhưng tại sao khi gặp lại nhau lại là như vậy? Những gì cậu mong muốn nó đâu phải là như vậy.

Những điều đẹp đẽ đã tưởng tưởng đến trước đó mọi thứ như bị vụt tắt toàn bộ.
“Dù cậu có quên mình, mình cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cậu đâu.


Cậu là tất cả đối với mình.

Mình đã chịu đựng đủ rồi, mình sẽ không vì thế mà từ bỏ dễ dàng như vậy đâu.” Lòng Tiêu An đau đớn không muốn chấp nhận sự thật này.

Mọi thứ không phải như vậy.

Ai đó làm ơn nói đó không phải là sự thật với cậu đi.

Làm ơn!
Tiêu An đang đứng, nhất thời như ngã xuống mà dựa vào tường, tay cậu trong lúc tức giận đã đấm mạnh vào tường rất nhiều đến nỗi máu chảy ra.

Nhưng cậu không cảm thấy đau vì nó, cậu chẳng hề quan tâm đến là tay của mình đã chảy máu.

Trong đầu cậu lúc này như muốn nổ tung, cái chuyện khủng khiếp kia, làm ơn đừng xuất hiện trong đầu của cậu nữa.
Tâm trạng không còn gì tệ hơn nữa, Tiêu An đi uống rượu ở bar để giải tỏa.

Tiêu An chỉ biết uống từng ly này đến từng ly khác không ngừng, xung quanh tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn chiếu rọi nhấp nháy không ngừng, người người nhảy nhót hò hét cậu chẳng thèm để ý đến.

Cậu chỉ cắm đầu rót rượu vào ly trong tay của mình mà uống.
Một cô gái ăn mặc hở hang, môi son tô đỏ chót ngồi ở gần đó đã để ý Tiêu An từ lẫy đến giờ, thấy người này đi có một mình, nên bèn bước đến chào hỏi, “Có chuyện gì mà lại uống rượu nhiều như vậy? Có muốn đêm nay đi cùng với tôi không?”
Tiêu An chỉ tập trung vào ly rượu trong tay, không thèm quan tâm đến người bên cạnh, cũng như chả thèm liếc nhìn một cái xem mặt mũi của người nọ ra làm sao.
Có vẻ bị làm lơ, nhưng cô gái này vẫn rất kiên trì, cô ta sát lại gần Tiêu An hơn, chuẩn bị dùng bộ ngực căng tròn hở hang của mình để ép vào bên cánh tay của Tiêu An.
Giọng nói hết sức câu dẫn vang lên: “Được không nào? Đêm nay đi với tôi đi.”
Giọng điệu đầy ngả ngớn cùng đùa cợt, không hề đứng đắn chút nào.
Tiêu An chán ghét những loại người như này khi đi bar.

Cảm thấy cánh tay của mình khác lạ, Tiêu An nhìn xuống, thấy đó chính là ngực của cô gái này thì gương mặt lập tức đanh lại lạnh như băng.

Tay của cậu không hề thương tiếc mà đẩy mạnh người ra đằng sau khiến cô gái này loạng choạng té xuống đất rất mất mặt.

Tiêu An tức giận quát: “Cút.”
Cô gái mặt đầy tức giận muốn phát điên lên, thế nào lại bị từ chối một cách phũ phàng như vậy.

Hôm nay thế mà lại thất bại như vậy.

Một tay chơi như cô, thật không chịu nổi sẽ có ngày như vậy.

Nào có tên nào mỡ dâng đến miệng mà còn chê cho được.
Lại còn bị từ chối thẳng thừng, rồi còn bị đẩy té mất mặt như vậy nữa.

Xung quanh ai cũng đêu nhìn vào đúng là xấu hổ không còn gì bằng.

Ý định muốn đi lên đánh người rất rõ ràng.
Phải cho tên khốn nạn này vài bạt tai, chửi một trận thật cho hả dạ mới được.
Nhưng lúc nhìn thấy gương mặt của Tiêu An lạnh lùng như vây, cô không dám làm gì.

“Cái thứ chó chết! Bà đây đúng là xui xẻo mà!” Nói xong, cô lắc mông nhanh chóng bỏ đi ngay.
Tiêu An sau khi bị chọc tức như vậy, cũng không hề muốn ở đây uống rượu nữa, cậu bước ra khỏi quán bar đi loạng choạng như sắp ngã.
Tiêu An đi trên đường không thèm bắt taxi mà cứ thế đi như vậy.
...
Trạch Lan cầm ly trà sữa đang uống dở rồi thủng thẳng đi bộ, vừa đi cậu vừa nói chuyện điện thoại, “Dạ, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng nữa, mẹ nói nhiều lắm rồi mà.

Dạ dạ, được rồi được rồi.

Mẹ ơi, hình như là điện thoại của con sắp hết pin rồi.

Vậy con cúp máy trước đây.


Tạm biệt mẹ, yêu mẹ nhiều lắm.”
Trạch Lan cất điện thoại vào túi áo khoác, tiện tay cũng vứt luôn ly trà sữa uống xong vào sọt rác, cậu nhanh chóng trở về kí túc xá của trường, nếu về trễ thì sẽ đóng cửa mất.

Không thôi lại phải bắt xe về nhà ngủ.
Trạch Lan đang đi thì thấy trước mắt của mình có một người cao ráo, trông có chút hơi quen quen, “Là Tiêu An đúng không? Chắc là mình nhìn lầm thì phải.”
Trạch Lan bước đến gần hơn vài bước để xem cho rõ, quả nhiên là thật, cậu vội vàng tìm chỗ nào đó để trốn Tiêu An.

Nhưng trốn rồi, thì tự nhiên cậu lại cảm thấy có gì đó hơi sai sai, “Ủa, mình có làm gì đâu mà phải trốn cơ chứ? Cứ đi bình thường thôi, chứ có gì đâu mà phải trốn cậu ấy làm gì.”
Sau khi nghĩ thông suốt, Trạch Lan bước đi như bình thường đi về phía của Tiêu An.
Tiêu An ngẩng đầu lên, thấy có hình bóng rất giống với Trạch Lan đang đi về phía chỗ của mình bên này.

Cậu liền vui mừng trên khuôn mặt.
Nhưng mà, sự vui mừng này chưa được bao lâu, thì người giống Trạch Lan này lại như cũ đi lướt ngang qua cậu như không hề quen biết gì.

Trong lòng Tiêu An đau đến muốn phát điên lên, hai tay nắm chặt vội quay ra đằng sau mà nhìn bóng dáng của người đó rời đi.
Trạch Lan đi ngang qua Tiêu An ngửi thấy được mùi rượu rất nồng nặc, đấy là cậu còn không đi sát bên, “Tiêu An uống rượu sao lại đi một mình như vậy, lỡ đâu có chuyện gì không hay xảy ra thì làm sao đây?”
Nhìn dáng vẻ này của Tiêu An thôi, Trạch Lan cũng biết là uống rất nhiều rượu là đằng khác.

Cậu bước đi hơi chậm lại mà đắn đo suy nghĩ.
Tiêu An nhìn chằm chằm vào bóng lưng người rời đi đó, không thể sai được, người đó là Trạch Lan.

Lại bỏ đi nữa.
Lại không quen biết với cậu xem cậu như người xa lạ nữa.

Tiêu An không nỡ nhìn nữa mà cúi đầu xuống đứng bất động tại chỗ, tâm trạng cậu rối bời muôn vàn cảm xúc đan xen.

Trạch Lan làm ơn đừng xuất hiện trước mặt khiến của cậu, khiến cho cậu vui rồi lại bỏ cậu đi như vậy có được không?
Trạch Lan nghĩ mãi nghĩ mãi, vẫn là không nên đi về như vậy.

Cậu sợ Tiêu An say như vậy lỡ đâu xảy ra chuyện gì.
Nghĩ rồi, cậu quay đầu lại chỗ của Tiêu An đang đứng.
Tiêu An hai tay siết chặt như muốn bóp nát tay của mình, cậu ngẩng đầu lên mà không tin vào mắt của mình.
Thật sự đúng là Trạch Lan, Trạch Lan đang đi đến trước mặt của cậu thật, trong lòng cậu rất vui.


Cùng lúc đó, lại xuất hiện một suy nghĩ khác đan xen vào trong đầu của Tiêu An.
Trạch Lan sẽ bước lại bước qua mày thôi!
Tiêu An cúi đầu không dám ngẩng lên đối diện với sự thật đau lòng này được.
Trạch Lan đi đến đứng ở trước mặt của Tiêu An, nhưng Trạch Lan lại không biết nói lời nào thì mới được đây.

Đứng ở đây, cậu ngửi thấy mùi rượu đúng thật là rất nồng, không biết Tiêu An đã uống bao nhiêu nữa đây?
Trạch Lan chợt nghĩ thấy Tiêu An đã say đến nỗi không biết cậu đang đứng ở trước mặt luôn hay sao? Nếu mà cậu bỏ đi thì thật không được rồi.
Nhưng mà, cậu nên làm sao bây giờ đây?
Tiêu An chợt ngẩng đầu lên.

Đúng lúc Trạch Lan cũng đang nhìn Tiêu An, cả hai nhìn nhau không biết nói gì.
Trạch Lan bối rối không biết nên nói gì bây giờ.
Tiêu An không tin được vào mắt của mình, cậu còn tưởng mình đang mơ một giấc mơ đẹp khi mà Trạch Lan không bỏ cậu rời đi.

Bước một bước, cậu lảo đảo ngã vào người của Trạch Lan.
Trạch Lan hơi hoang mang không biết nên làm sao bây giờ, “Này, cậu sao vậy? Mau tỉnh lại đi, Tiêu An à.”
Tiêu An nghe được giọng nói này an tâm hơn rất nhiều, cậu chỉ muốn nghe mãi, nghe mãi.

Năm năm rồi, tuy mọi thứ đã thay đổi, kể cả giọng nói này, nhưng sự quen thuộc thì vẫn không thể nào mất đi được.

Thì ra là Trạch Lan không hề quên cậu, thực ra là nhận ra cậu.

Cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người của Trạch Lan, cùng mùi hương dịu nhẹ trên người của Trạch Lan, cậu chỉ muốn dựa vào người của Trạch Lan như vậy mãi.

Bao lâu rồi, không được nghe giọng nói này rồi, có khác biệt nhưng lại rất quen thuộc.
“Đừng đi mà.” Tiêu An giọng nói trầm thấp vang lên.
Trạch Lan cũng không định bỏ đi, nhưng mà nghe Tiêu An nói như vậy, sao cậu lại cảm thấy tội thế.

Sợ Tiêu An ngã nên cậu đưa tay ra đỡ, nhưng nếu mà người khác nhìn thấy, thì sẽ thấy cả hai người này đang ôm nhau.
Do Tiêu An cao hơn, lại còn đang say không biết gì, nên Trạch Lan phải dùng cả hai tay để ôm Tiêu An lại, không thôi là té xuống mất.
“Này, cậu mau tỉnh lại đi mà.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi