MIÊU CHỦ TỬ



Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Thần từ từ lớn lên, nhưng thực lực cũng không tăng nhiều, thời gian nhập học của cậu bé cũng trễ hơn Lục Phi, đến ba tuổi mới đến trường.

Trước đó, đều là hai người lớn và Lục Phi dạy dỗ cậu bé.

Neville dạy cậu bé đi săn rất trễ, cũng không phải là không muốn dạy, chỉ sợ đả kích lòng tự tin của cậu bé thôi.

Trông Lục Thần rất yếu ớt, vừa bám dính vừa thích nũng nịu, nhưng kỳ thật cậu bé rất kiên cường.

Dù đã biết bay, nhưng cậu bé bay không được tốt lắm, thời gian giữ cũng không dài, cứ bay được một chốc rồi ngã.

Lần nào cậu bé cũng ngã chổng vó, phải lăn trên mặt đất một vòng rồi xoay qua xoay lại mãi lâu mới lật người lại được.

Nếu có người thấy thì còn có thể giúp cậu bé, nhưng nếu không có ai thì cậu bé chỉ có thể tự cố gắng.

Chân ngắn quả thực rất phiền phức, nếu không biết bay thì ngay cả bậc cửa cậu bé cũng khó mà bước qua.

Ban đầu mọi người vẫn chưa chú ý, nhưng dần dà Lục Thu phát hiện hình như cậu bé lén luyện tập bay.

Khi Lục Phi đi học, Lục Thần sẽ tập bay từ bên này sang bên kia phòng.

Phòng ngủ rất lớn, cậu bé bay một vòng phải tốn ít nhất hai mươi phút, mới đầu vì muốn lơ lửng trên không rồi mới bay về phía trước, cậu bé bay được hai ba mét rồi rơi xuống, vùng vẫy một hồi rồi lại đứng dậy, tốn rất nhiều sức lực mới có thể bay hết phòng.

Sức khỏe cậu bé không tốt lắm, Lục Thu cứ sợ cậu bé rơi xuống sẽ bị thương nguy hiểm.

Neville cũng đau lòng, nhưng người làm cha này không nói gì cả, chỉ âm thầm cách hai bước lại thả một miếng thịt hoặc cá khô, vị trí rất khéo, gần như trùng chỗ Lục Thần rơi xuống.

Lục Thần lật người lại ngậm miếng thịt, nghi hoặc trừng mắt nhìn hai bậc phụ huynh vờ như không thấy gì.

Lục Thần không ăn ngay mà lạch bạch chạy về ổ.


Cậu và và anh trai đều có ổ riêng, nhưng cả hai đều kéo ổ lại sát nhau, tối nào cũng ngủ chung.

Lục Thần giấu hết đống thịt, cá khô vào ổ, còn kéo mấy con thú bông đắp lên giấu kỹ.

Cậu bé dùng móng vuốt lắc thử mấy lần, sau khi chắc chắn không bị phát hiện mới vui vẻ tiếp tục tập bay.

Lục Thu và Neville âm thầm chờ, để xem lúc nào cậu bé mới lấy đồ chúng ra ăn.

Nhưng cứ đợi mãi, đợi đến lúc Lục Phi tan học, cậu bé hưng phấn cắn chân Lục Phi kéo anh trai đến ổ mình, xốc thú bông đồ chơi lên, đẩy hết đống thịt, cá khô đến trước mặt anh trai, híp mắt cười: "Anh ăn nè."
Lần nào Lục Phi cũng cảm động vì những hành động không thể ngờ được này của Lục Thần, thế nên lúc cậu tan học nếu thấy có gì ăn ngon, chơi vui cũng sẽ đem về cho em.

"Em cũng ăn này."
Hai anh em cứ như vậy nằm trong ổ sung sướng chia sẻ đồ ăn vặt với nhau.

Những lúc ấy, Lục Thu chỉ cảm thấy trẻ con đúng là bảo vật của nhân gian.

Khi Lục Phi đi học, Lục Thần ở nhà cũng không hoàn toàn không có bạn chơi, còn có mấy con báo con nhà Ruth chơi với cậu bé.

Càng lớn Lục Phi càng chín chắn ổn trọng, Lục Thu bàn mới Neville chuyển nhà về lại tòa thành đá trên thảo nguyên, hằng ngày Lục Phi sẽ đi học bằng phi hành khí, đi về hết hơn bốn mươi phút.

Dù hơi xa, nhưng thiên tính động vật thích gần gũi thiên nhiên, Lục Thần thích sống ở đây hơn nên Lục Phi cũng không có ý kiến gì.

Lúc Lục Phi được ba tuổi Ruth mới có con, thai đầu tiên là thai đôi, sinh được một con báo đốm một và con báo đen, kế thừa cả gen của bố và mẹ.

Hai con báo này lớn hơn Lục Thần một tuổi, lớn lên rất nhanh, thể chất cũng tốt, đôi lúc sẽ đi theo Ruth đến chơi.

Lúc hai con báo được một tuổi, Ruth lại có thêm hai đứa con.

Có bốn đứa con sẽ bận rộn hơn nhiều, thời gian Ruth đến cũng ít hơn.

Đặc biệt là sau khi cả nhà Neville chuyển nhà, phải mấy tháng Ruth mới vào thành một lần.

Giờ Ruth đã không cần bận tâm quá nhiều việc, mấy năm nay ông cũng tích cóp được không ít tiền nên chỉ nhàn nhã ở nhà hưởng thụ niềm vui chăm con thôi.

Khi hai đứa con sau đến tuổi có thể chạy nhảy hoạt bát rồi, ngày nào Ruth cũng mang chúng đến tòa thành chơi với Lục Thần.

Bọn nhỏ chơi cùng nhau, mà hai người bạn già từng gắn bó với nhau giờ cứ mở miệng là nói chuyện nuôi dạy trẻ.

Dù Neville chỉ mới có đứa thứ hai, nhưng kinh nghiệm lại hơn hẳn Ruth.

Trước đây Ruth có cậy miệng thế nào Neville cũng không chịu nói, giờ chỉ hỏi một câu thôi mà hắn đã trả lời đến mười câu, thỉnh thoảng còn nghe thấy Neville khoe khoang mấy câu, giọng điệu, vẻ mặt giống hệt lúc khoe Lục Thu trước đây.

Ruth lắng tai nghe.

Mấy năm nay Neville thay đổi đến kinh ngạc, ngẫm lại cảnh tượng bọn họ gặp nhau lúc đầu rồi nhìn lại bây giờ, thật may là bọn họ đều dần tốt lên từng ngày.

Đứa con thứ ba ra đời lúc Lục Thần chừng bốn, năm tuổi.

Bấy giờ Lục Phi đã bảy, tám tuổi rồi, hình mèo đã gần lớn chừng mèo trưởng thành, nếu Lục Thần đi cùng thì có nói là con của cậu cũng có người tin.

Lục Thu cũng không hiểu sao, cô mang thai hơi khó khăn, thời gian cũng cách nhau rất xa.

Tính tính thì cô đến thế giới này gần mười năm rồi, đã hơn ba mươi lăm tuổi, vừa được tiêm thuốc tăng cường thể chất mà mấy năm nay cũng cố gắng dưỡng sinh, tình trạng sức khỏe rất tốt.

Cuối cùng đứa con thứ ba cũng là bé gái.

Lần này để phòng thể chất con không yếu ớt như Lục Thần, Lục Thu đã gọi đội y bác sĩ đến trông nom.

Ngày em gái ra đời, Lục Phi vẫn còn đang trong giờ học, cậu hưng phấn đến độ không thèm học nữa, bay thằng về nhà, tiện thể còn xách Lục Thần về luôn.

Tình trạng em gái cũng gần giống như Lục Phi, vừa sinh được gần nửa ngày đã biến được về hình mèo.

Lục Thu ôm bé mèo con, thở dài một lần nữa.


Đứa nhỏ này vẫn không giống Neville mà lại giống hệt mẹ hắn, cũng chính là mèo Manul.

Bé mèo con vừa hóa thành hình thú chớp chớp mắt mấy cái rồi bắt đầu trừng đôi mắt to vàng nhìn bốn phía, vẻ mặt vừa cảnh giác vừa hung dữ.

Hai tai tròn tròn nho nhỏ, khoảng cách tai hơi xa, khuôn mặt lớn, trông chắc xoa xoa bóp bóp thích lắm.

Bộ long màu xám nhạt điểm mấy đường vằn đậm, thân hình tròn vo lông xù.

Mới sinh không bao lâu mà ôm bé đã cảm giác hơi nặng rồi.

Lục Thu nâng chân bé lên, nhìn một lát rồi không biết nên nói gì mới phải.

Giờ thì hẳn là Lục Thần không cảm thấy mình đặc biệt rồi nhỉ.

Bởi vì, chân mèo Manul cũng không dài, đặc biệt là lông càng nhiều thì chân lộ ra càng ngắn hơn.

Nói đến em gái có điểm nào giống Neville thì ngoại trừ đôi mắt hổ phách ra chính là móng vuốt nho nhỏ trắng nõn này đây.

Đệm thịt mèo con vừa mềm vừa đàn hồi, quả thực khiến Lục Thu thích sờ mãi không buông.

Hình như biết Lục Thu là người sinh ra mình, bé mèo con xòe móng vuốt ra mặc cho mẹ xoa nắn.

Nhưng khi nhân viên y tế bên cạnh cầm dụng cụ lên muốn kiểm tra thì mèo con lại đột nhiên nhe răng trừng mắt siêu hung, lông trên người lập tức xù cả lên.

Lục Thu ngẩn người, mới sinh mà đã dữ như vậy hả?
Đúng lúc này, Lục Phi và Lục Thần vừa về.

Dù trông em gái không giống như trong tưởng tượng lắm nhưng Lục Phi vẫn hưng phấn chạy xét tới.

Mới đầu Lục Thu còn muốn dặn dò con cẩn thận, nhưng cũng không biết có phải là cảm ứng giữa anh em với nhau không, bé mèo con để mặc Lục Phi ôm mình, ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, còn ngẩng đầu tò mò quan sát.

"Em gái, anh là anh cả, đây là anh hai." Lục Phi tự giới thiệu.

Em gái chưa được đặt tên, cả nhà đã bàn bạc mấy cái tên rồi, nhưng vẫn chưa thống nhất ý kiến nên chưa quyết định.

Lục Thần nhón chân đến cạnh Lục Phi xem em gái, cậu bé chớp chớp mắt mấy cái rồi mỉm cười, nắm móng vuốt nhỏ của em hôn một cái.

"Em gái đáng yêu quá."
Mèo con nhìn Lục Thần một hồi, hai mắt càng lúc mở càng lớn, bé duỗi chân vươn mình sà vào lòng Lục Thần.

Hình như là rất thích người anh này, bé dùng lưng cọ cọ người anh mấy cái, lại nhẹ nhàng liếm liếm tay anh rồi mới an ổn nhắm mắt lại làm ổ.

"Em...!em gái..." Lục Thần ngây ngốc ôm em, khẩn trương đến mức nói lắp bắp, hai tay không biết phải để thế nào: "Em ấy ngủ rồi."
Lục Phi đưa tay muốn bế em đi, không ngờ mới thò tay vào thì mèo con lại đột nhiên bừng tỉnh, rụt người vào lòng Lục Thần, bốn chân ôm thật chặt cánh tay cậu bé không muốn rời.

Lục Thu chỉ sửng sốt một giây, trong lòng lại một lần nữa tán thưởng sức hút mạnh mẽ của Lục Thần.

Cũng không hiểu vì sao mà Lục Thần được mọi người yêu thích lạ kỳ.

Lúc cậu bé mới đi học, Lục Thu vô cùng lo lắng, cậu bé nhát gan như vậy, thực lực cũng không mạnh, chỉ sợ cậu bé bị bắt nạt.

Nhưng tất cả những lo âu này không hề xảy ra, dù là động vật nào chỉ cần nhìn thấy Lục Thần cũng rất thích cậu bé, thậm chí có vài bạn vì muốn ngồi gần cậu bé, nói chuyện thân hơn với cậu bé mấy câu mà đánh nhau.

Hiện trường tranh giành tình cảm vô cùng thê thảm.

Lục Thu lén quan sát mấy ngày, mới đó đã nghe thấy không dưới mười bạn học tỏ tình với Lục Thần.

Lần nào Lục Thần cũng kinh hãi rụt người lại, nhỏ giọng nói cảm ơn một tiếng rồi bay nhanh đi.

Có lẽ sau này tốc độ bay của cậu bé tốt hơn cũng là vì nguyên nhân này.

Lục Thu cũng không biết rốt cuộc là cái thể chất vạn thú mê gì đây, giờ xem ra cũng ảnh hưởng đến em gái rồi.

Mà đứa con gái này, vừa ra đời đã thể hiện thiên phú gần như còn mạnh hơn cả Lục Phi.


Ngủ một giấc ngon trong lòng Lục Thần xong, hình như bé hơi đói bụng, bé đảo mắt một vòng, nhắm chuẩn Lục Thu rồi bay thẳng vào lòng cô, vừa nhanh vừa chính xác, khống chế rất tự nhiên.

Vấn đề là cô bé chỉ mới chào đời không lâu mà thôi.

Quả nhiên, lớn hơn một chút, lực phá hoại của em gái càng lộ rõ hơn.

Cũng mau bàn ghế, chén bát đều đã đổi hết một lượt vì Lục Phi rồi, tất cả đều bằng chất liệu đặc biệt, rất khó vỡ.

Vỡ thì không vỡ được rồi, nhưng mà lại biến dạng, đĩa bị nắn thành cái chén, cứ như chơi đồ chơi.

Mới đầu quan hệ của em gái và Lục Phi vẫn còn tốt lắm, dù sao cũng là anh em mà.

Nhưng cô bé lại đặc biệt thích Lục Thần, mà Lục Thần lại cứ thích bám theo Lục Phi.

Thế là ngày nào cũng có cảnh tượng Lục Thần chạy theo Lục Phi, em gái đuổi theo sát sau mông Lục Thần, tốc độ cô bé lại nhanh, lần nào Lục Thần cũng bị đuổi kịp.

Sau khi đuổi kịp thì biến thành Lục Phi ôm Lục Thần chạy, em gái hung hăng đuổi theo cướp.

Kỳ thật Lục Thần cũng rất thích cô em gái này, nhưng so với Lục Phi thì em gái cũng phải xếp sau.

Cậu bé rất khó xử, một bên là anh trai một bên là em gái, thiên vị ai cũng không được.

Cậu bé thích anh trai nên muốn chơi cùng anh, lại không đành lòng nhìn em gái rưng rưng nước mặt đuổi theo mình.

Lục Thần rầu đến mức lông sắp rụng hết mất.

Lần nào chỉ cần Lục Phi vừa về nhà thì trong nhà sẽ diễn ra cảnh tượng gà bay chó nhảy, hai con mèo bay thẳng ra ngoài đánh nhau.

Em gái còn chưa đến một tuổi đã dám khiêu chiến với Lục Phi.

Cô bé cứ như thợ săn trời sinh, hoàn toàn không cần Neville dạy đã nắm giữ kỹ xảo đi săn, tốc độ và thực lực đều rất kinh người.

Tất nhiên làm gì có chuyện Lục Phi không đánh lại cô bé, nhưng em gái còn nhỏ, cậu không thể mạnh tay được.

Ngay cả Lục Thần đứng khuyên can cũng không nổi.

Lục Thu đau đầu đẩy Neville ra: "Mau túm hai đứa kia về đi."
Con mạnh quá cũng lo, yếu quá cũng lo, ít thì sợ cô đơn, nhiều thì sợ đánh nhau.

Khó quá đi, mệt tâm dễ sợ.

Không sinh nữa đâu, sinh thêm thì trong nhà cũng không yên ổn nổi, có mấy đứa này đã đủ loạn rồi.

Chủ yếu là, ai biết đứa sau sinh ra là gì đây.

Sinh con mà cứ như mở xổ số vậy, kích thích quá mà!
Neville cụp tai, quay đầu lao ra cắn gáy hai đứa con đem về đặt trước mặt Lục Thu.

Lục Phi cũng ấm ức lắm.

Em gái cái gì chứ, sao em gái nhà mình không đáng yêu chút nào vậy?!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi