MINH THIÊN HẠ

420: Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm Với Người Thường! 2


Đang lúc ai ai cũng đang mất hứng thì có tin vui ....!Kiến Nô tấn công rồi.Nói chính xác hơn là đại quân của Nhạc Thác đã bắt đầu tấn công, chiến thuật hắn dùng rất đơn giản mà hữu hiệu, cũng là chiến thuật người Kiến Châu thích dùng nhất mỗi khi đánh với Đại Minh.Đó là phái nô lệ Mông Cổ cầm đao đi trước, không ngừng tiêu hao đạn dược cùng nhiệt tình giết người của quân Lam Điền.


Bọn chúng không chỉ xuất hiện từ phía đông, nơi quân Lam Điền xây dựng bảo lũy phòng ngự dày đặc mà tới từ bốn phương tám hướng, bao vây từng bảo lũy của quân Lam Điền, chiến tuyến dài 200 dặm đều biến thành chiến trường, tiếng pháo nổ, tiếng chém giết khắp nơi.Cuộc chiến ngay từ đầu đã diễn ra khốc liệt, trên cái chiến trường không có chỗ trọng điểm để đột phá này chỉ còn cách so xem ý chí chiến đấu của hai bên ai kiên cường hơn mà thôi.Chủ lực của Đa Nhĩ Cổn chưa tham gia chiến đấu, bọn chúng như bầy sói lởn vởn ngoài chiến trường, chỉ cần tìm thấy nhược điểm của quân Lam Điền là chúng xông vào xâu xé, gây áp lực rất lớn cho quân Lam Điền.Bởi có sự uy hiếp này mà đại quân của Cao Kiệt, Vân Dương cũng không tham dự cuộc chiến tưng bừng đó, bọn họ từ đầu tới cuối nhắm vào Đa Nhĩ Cổn, Đa Nhĩ Cổn không tham chiến thì họ cũng án binh bất động.Vì thế bỗng nhiên biến thành cuộc chiến chủ yếu giữa người Mông Cổ đi theo Kiến Châu với kỵ binh Mông Cổ quy thuận thành Lam Điền và tân quân do Tiền Thiểu Thiểu biên luyện.Cả Vân Chiêu và Đa Nhĩ Cổn đều không bận tâm tới chuyện chết một hai nghìn người Mông Cổ.

Khi hàng vạn người Mông Cổ bị Đa Nhĩ Cổn xua lên chiến trường, Vân Chiêu phái thám báo đi khắp nơi mới phát hiện, chu vi nghìn dặm quanh thành Quy Hóa đã thành hoang nguyên thực sự, tất cả bị Đa Nhĩ Cổn dùng nhóm nhỏ kỵ binh lùa tới tấn công rồi, trong đó còn có cả số ít bách tính Đại Minh sống ở biên ải cũng bị chúng dùng làm bia đỡ đạn.Trước đó Vân Chiêu dùng kế vườn không nhà trống với Đa Nhĩ Cổn, giờ Đa Nhĩ Cổn dùng kế này biến Hà Sáo, Thổ Mặc Đặc Xuyên tới thành Lam Điền thành một mảnh đất không bóng người.Người Mông Cổ bị Đa Nhĩ Cổn xua lên chiến trường, nhưng người giế t chết họ lại là Vân Chiêu.Vì thế có thể đoán ra, sau trận chiến số người Mông Cổ còn lại sẽ hận quân Lam Điền thấu xương, cam tâm theo Đa Nhĩ Cổn về Liêu Đông, biến kế hoạch dùng lực lượng, tài phú của người Mông Cổ để xây dựng thành trì của Vân Chiêu thành lời nói xuông.Mà lúc này tác chiến với người Mông Cổ, chết toàn người Hán ở thành Lam Điền, người Mông Cổ, người Kiến Châu chết rất ít, cách đánh của quân Lam Điền có điểm yếu rõ ràng, đó là phụ thuộc lớn vào hậu cần, bảo lũy nào hết đạn dược là chỉ có chết.Đánh trận thế này vô cùng thống khổ, không ai được lợi ích gì rõ ràng, nên trận đánh diễn ra không bao lâu thì hai bên đồng ý đình chiến rồi.Cho dù quân Lam Điền hận người Kiến Châu thấu xương thì nên đình chiến vẫn phải đình chiến, Vân Chiêu không bận tâm tới thể diện vô nghĩa.Phạm Tam vác cái lá cờ trắng cực lớn chậm chạp đi từng bước vào doanh trại của Đa Nhĩ Cổn, hắn được Vân Chiêu ủy thác, mời Đa Nhĩ Cổn tới bên Tang Can hà uống trà trò chuyện.Hắn vừa hưng phấn, vừa sợ hãi ...Lần này Vân Chiêu bỏ ra 5 lượng vàng mua cái mạng của hắn, hắn đồng ý ngay, sau đó nhận ra, dù mình còn sống cũng không biết tiêu 5 lượng vàng này ra sao, lại sợ bị người Kiến Châu giế t chết.“ Hắc Y Quân đã rút lui 30 dặm, từ bỏ 130 bảo lũy, nhưng hỏa lực của chúng càng mạnh hơn, Vân Chiêu hẳn là đã phát hiện sách lược chúng ta muốn dùng người Mông Cổ tiêu hao lực lượng của y rồi.”Đến chập tối, Nhạc Thác đi vào soái trướng của Đa Nhĩ Cổn, kiệt sức ngồi xuống ghế:Đa Nhĩ Cồn quan tâm hỏi:” Quân Lam Điền tác chiến ngoan cường chứ?”Đỗ Độ cởi mũ trụ ném cho thân vệ, cầm ngay bình rượu sữa ngựa uống:” Cực kỳ ngoan cường, khi chúng ta công phá một bảo lũy, không ngờ còn lại vẫy cờ đỏ, sau đó bị hỏa pháo ở bảo lũy khác đánh sập luôn.

Chuyện như thế xảy ra không chỉ một lần mà tới tám lần, thậm chí nơi sắp hết đạn dược còn tự hủy, không cho chúng ta lấy pháo, có thể nói bọn chúng thực sự huyết chiến.”“ Thập Tứ thúc, quân của chúng ta thực sự quá thiếu hỏa pháo, hỏa súng, đánh trận kiểu này tiêu hao lớn quá, chúng ta không chịu nổi.”Đa Đạc cười nhạt:” Trước tiên tiêu hao hết người Mông Cổ trong tay chúng ta rồi hẵng nói, đại quân của chúng ta chưa mất một ai.”Nhạc Thác hừ mạnh:” Chết một ít người Mông Cổ có lợi cho chúng ta, chết hết chúng ta không được gì, thậm chí là thua thiệt thôi, chúng ta mất không ít quân phó tòng ở trận chiến vừa rồi, cần bù lại.”“ Giờ chúng ta đạt được mục đích cô lập thành Lam Điền rồi, bọn chúng đừng hòng mong người Mông Cổ ở đây hợp tác nữa, không bằng rút lui thôi, Triều Tiên, Liêu Đông vẫn cần chúng ta, không cần thiết tiêu hao lực lượng ở thành Quy Hóa nữa.”Đa Nhĩ Cổn nhìn Nhạc Thác, đứa cháu này là con của nhị ca Đại Thiện của hắn, tuổi tác chênh lệch với hắn không nhiều, hành sự trầm ổn hơn Đa Đạc:” Có phải đây là ý chỉ của Bát ca?”Ánh mắt Nhạc Thác có phần né tránh:” Vâng.”Đa Nhĩ Cổn ngửa mặt lên nhìn nóc lều:” Hiểu rồi, Bát ca chỉ muốn ta tới thành Quy Hóa một chuyến, căn bản không muốn ta chiếm được thành Quy Hóa.


Ha ha ha, nếu huynh ấy thấy ta ở lại Thịnh Kinh bất lợi cho huynh ấy làm việc, ta có thể ở nhà đóng cửa chuyên tâm đọc sách, đỡ phải phí công viễn chinh.”“ Nhạc Thác, phái sứ giả tới thành Quy Hóa, mời Vân Chiêu tới Tang Can Hà uống rượu.”Đa Đạc cười ha hả:” Ca ca, làm sao một tên Minh cẩu như y dám tới chứ!”Đa Nhĩ Cổn mỉm cười:” Tới hay không cũng được, ta muốn xem quyết định của y thế nào thôi, ta rất tò mò với ý, nếu như có thể gặp mặt nói chuyện, biết đâu có được chỗ tâm đắc.”Thế là hai vị sứ giả giương cờ trắng tình cờ gặp nhau giữa đường.Cả hai đều vô cùng vui sướng, sau khi biết ý của chủ tướng hai bên, ôm nhau như người thân thất lạc lâu ngày, hết khóc lại cười, sau đó quyến luyến từ biệt.Phạm Tam mừng vì mình không bị tên ma vương Đa Nhĩ Cổn lột da nữa, sứ giả người Hán của Đa Nhĩ Cổn cũng mừng không bị tên ma vương Vân Chiêu ngũ mã phân thây nữa.Vì thế Phạm Tam ngẩng cao đầu với khí thế anh hùng không màng sinh tử bước vào doanh trại Đa Nhĩ Cổn.Sứ giả người Hán cũng lấy khí chất điềm đạm tự tin của quan viên Mãn Thanh đi vào thành Lam Điền.Vân Chiêu thân thiết tiếp kiến quan viên người Hán, cười rất hiền hòa, mặc dù những người khác đều như chó sói nhìn miếng thịt, sứ giả vẫn nói chuyện lưu loát chuyển đạt ý tứ của Đa Nhĩ Cổn.Nếu như địa điểm do Vân Chiêu chọn rồi, thời gian để Đa Nhĩ Cổn chọn mới tỏ được thành ý.Khi Phạm Tam bước vào đại doanh Đa Nhĩ Cổn, người đón hắn là Phạm Văn Trình.Phạm Văn Trình như quên chuyện Phạm Tam trước kia lừa gạt mình và Phạm Tiêu Sơn, cười tủm tỉm, ngữ khí thân thiết:” Trước kia không nhận ra ngươi là anh hùng hảo hán, nay được huyện tôn huyện Lam Điền coi trọng, gửi gắm trọng trách, khá lắm, Tiêu Sơn ở trên trời có linh thiêng cũng nhắm mắt được rồi.”Phạm Tam rợn người, rối rít nói:” Lão gia không phải do tiểu nhân giết đâu.”Phạm Văn Trình gật đầu:” Đương nhiên ngươi không làm cái chuyện giết cha đó.”“ Giết ...!Giết ...!Gì cơ.” Mắt Phạm Tam mở to như chuông đồng:Phạm Văn Trình vỗ vỗ lưng hắn: “ Ngươi mới là trưởng tử của Phạm Tiêu Sơn, chẳng qua là mẹ ngươi thân phận thấp kém, hắn không tiện thừa nhận, đành đợi ngươi lớn lên, trưởng thành hơn mới phó thác trọng trách.”.

421: Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm Với Người Thường! 3


Phạm Tiêu Sơn chính là cha mình? Phạm Tam cảm giác mặt đất bỗng nhiên biến thành đống bông, hai chân hắn mềm nhũn, vô số tiếng nổ vang trong đầu hắn.

“ Mẫu thân ngươi năm xưa là nha hoàn của Tiêu Sơn, khi mẫu thân ngươi có thai đúng lúc Tiêu Sơn cưới Lương thị, cuộc hôn nhân đó không đơn giản là cưới gả, còn là một giao dịch lớn. “ Phạm Văn Trình vẫn tiếp tục nói bằng giọng giàu cảm xúc đó: “ Cưới Lương thị, Phạm thị mới có thể xưng hùng Trương Gia Khẩu ... Cho nên sự tồn tại của ngươi thành sự phiền toái ... Tiêu Sơn đã nhiều lần nói với ta chuyện này, muốn nhờ ta an bài tương lai cho ngươi, đưa ngươi tới Kiến Châu làm quan, Phạm thị cần con cháu tới đó mở mang gia nghiệp.”

“ Tiểu nhân, tiểu nhân không biết gì hết ...” Phạm Tam nghẹn ngào, hoàn toàn mất phương hướng:

“ Tính bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng thúc phụ, cha ngươi không may trúng phải độc thủ của Vân Chiêu, ta thân là thúc phụ, có trách nhiệm phải dạy bảo ngươi, món nợ máu này cũng cần ngươi gánh ... Đương nhiên trọng trách chấn hưng gia tộc cũng đặt lên ngươi ... Nhớ, ngươi là Phạm Văn Sơn!” Phạm Văn Trình nói mà đau thương vô hạn:

Phạm Tam lảo đảo đứng không vững nữa, lời của Phạm Văn Trình mở ra cho hắn một cánh cửa mới, hoàn toàn khác với cuộc sống trước kia.

Té ra trong cuộc sống nghèo khổ thấp hèn của hắn, có người cha hiền từ luôn đứng xa nhìn hắn, hắn không phải là tên tạp chủng Phạm Tam không nguồn gốc, hắn có một cái tên rất hay ... Nhưng điều này cũng đồng nghĩ với việc chính tay hắn lại đâm chết huynh đệ của mình, nghĩ tới cái xác be bét của Phạm Văn Phương, toàn thân hắn ớn lạnh từng cơn.

Phạm Tam mơ mơ màng màng đi vào soái trướng của Đa Nhĩ Cổn, lúc này hắn như cái xác không hồn.

Đa Nhĩ Cổn không hề hung ác, nếu không phải kiểu tóc quái dị, Phạm Tam cho rằng hắn anh tuấn hơn rất nhiều người, song tất nhiên là không cách nào so với Tiền Thiểu Thiểu.

Giống hệt không khí khi hắn nhận biểu dương của Vân Chiêu, nhiệt liệt ấm áp.

“ Ngươi là sứ giả của Vân Chiêu sao?”

Phạm Tam đờ đẫn đáp: “ Vâng.”

“ Vân Chiêu muốn gì?”

“ Huyện tôn mời ngài tới Tang Can Hà uống trà, còn nhờ tiểu nhân hỏi, vương gia có quen uống trà Mao Phong không?”

Đa Nhĩ Cổn nhìn Phạm Tam đầy hứng thú: “ Ta thích trà sữa hơn, có điều ta thích rượu hơn nhiều uống trà, về hỏi huyện tôn nhà ngươi có thích rượu Thiêu Đao Tử của tái ngoại không?”

Phạm Tam cố gắng ổn định tinh thần: “ Tiểu nhân nhớ rồi, xin vương gia ban thời gian gặp mặt.”

Đa Nhĩ Cổn rất hài lòng với thái độ của Vân Chiều, ít nhất thể hiện sự tôn trọng của y: “ Đi đi, sau khi ta quyết định thời gian, sẽ cho người nói với ngươi.”

Phạm Tam thi lễ xong lại đờ đẫn bị Phạm Văn Trình đưa ra khỏi soái trướng.

Trước kia hắn luốn khao khát biết được cha đẻ của mình là ai, nhưng giờ đây, hắn chẳng thà không biết gì cả, vì sự thực quá đau lòng.


“ Bây giờ ngươi đã có thân phận rồi, nếu ngươi muốn kế thừa gia nghiệp của Pham thị, có thể lập công thực hiện nguyện vọng này. Nhiều năm qua phụ thân ngươi đã chuyển đại bộ phận gia nghiệp tới Thịnh Kinh, điều này ta nghĩ ngươi cũng biết.”

Phạm Tam vẫn thấy khó tiếp nhận, hỏi lại: “ Tiểu nhân thực sự tên là Phạm Văn Sơn sao?”

Phạm Văn Trình thở hắt ra: “ Ngươi nếu không phải là Phạm Văn Sơn, vì sao Phạm Văn Phương lại hay gây khó dễ cho ngươi, hắn là trưởng tử muốn giết tên nô tài như ngươi khó chắc? Vì sao ngươi vẫn sống tới giờ, ngươi không biết nghĩ sao?”

“ Có phải cha tiểu nhân luôn bảo vệ tiểu nhân sao?”

“ Vậy ngươi nghĩ còn còn khả năng nào khác à?”

Phạm Tam liên tục đấm đầm, lòng loạn vô kể: “ Tiểu nhân phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”

Phạm Văn Trình nghiêm mặt quát: “ Thứ bất hiếu, ngươi còn phải hỏi sao, tất nhiên là báo thù kẻ giết cha ngươi, chấn hưng gia tộc.”

“ Nhưng ... Nhưng phải làm thế nào?” Phạm Tam lẩm bẩm:

“ Nói cho ta biết, toàn bộ điều ngươi nhìn thấy, nghe thấy ở thành Quy Hóa ....” Phạm Văn Trình kéo tay Phạm Tam về lều mình: “ Nào nào, ngươi đi xa chắc cũng đối rồi, vào đây thúc chất chúng ta uống rượu tâm tình ...”

Với Đa Nhĩ Cổn mà nói, chiến trận đã đánh xong rồi, võ lực đã thể hiện rồi, hiệu quả không thấy, vậy thì tiếp tục đánh nhau thì chẳng có ý nghĩa gì.

Đại Thanh đã qua lâu rồi thời chai tay dày chân dùng mạng đi giành thiên hạ, lúc này đối với người Kiến Châu địa bàn rộng mà nhân số ít nỏi mà nói, mỗi một tộc nhân đều vô cùng quan trọng.

Ném tính mạng tộc nhân ở thành Quy Hóa là chuyện không hợp lý.

Như hắn đã nói, khi vũ lực không thể chinh phục thì phải dùng tới đầu óc, hắn muốn gặp Vân Chiêu trước, có nhận thức trực quan về người này rồi mới tính tới dùng kế ra sao.

Nghe danh chẳng bằng gặp mặt, đó là thái độ đánh giá con người mà Đa Nhĩ Cổn luôn tuân theo.

Chỉ là, hắn vội bận đi gặp Vân Chiêu, xem nhẹ Phạm Tam, hắn cho rằng một nhân vật nhỏ như thế dù là mua chuộc hay uy hiếp đều dễ như trở bàn tay, không cần tới hắn.

Có được câu trả lời của Đa Nhĩ Cổn, Phạm Tam được Phạm Văn Trình hộ tống dặn dò, hai thúc chất lưu luyến chia tay.

Phạm Văn Trình hi vọng Phạm Văn Sơn nhận tổ tông, Phạm Tam muốn quay về thương lượng với cha mẹ hắn, có được 5 lượng vàng kia rốt cuộc nên mở cửa hiệu, hay là mua ít cừu cái, trâu cái bắt đầu cuộc sống mới của nhà mình.


Phạm Tam là một người rất thực tế, hắn nhận thức rõ giá trị của mình.

Hơn một năm trước, hắn thấy mình đáng để người ta trả 10 lượng, thế là dùng mạng đổi lấy 10 lượng.

Hơn tháng trước hắn thấy giá trị của mình lên rồi, nên Tiền Thiểu Thiểu cho hắn ít hoàng kim, hắn yên tâm hưởng, lần này vì 5 lượng vàng mà bán mạng, hắn đấy đáng giá. Hắn tin dù mình chết, Tiền Thiểu Thiểu sẽ không thu lại 5 lượng vàng đã giao cho mẹ, chuyện này đã giao hẹn rồi, Tiền Thiểu Thiểu tựa hồ rất giữ lời.

Cho đến khi Phạm Văn Trình nói muốn giao lại gia tài to lớn của Phạm thị, Phạm Tam sực tỉnh, nói đùa ... tiếp đó hắn không tin dù chỉ một chữ.

Vậy thì quay lại vấn đề Phạm Văn Trình nói hắn là trưởng tử của Phạm Tiêu Sơn .... Hắn cũng không tin nữa.

Hắn sống khổ vô cùng, còn Phạm Tiêu Sơn ở bên chưa từng một lần thể hiện sự thương xót gì, hắn thấy hai người không liên quan gì cả. Còn người cha kia của hắn, lấy mạng ra đối xử với hắn ... Đôi khi chỉ là một miếng thịt mỡ, chỉ là cái bánh khách ăn thừa, vài quả trứng chim bắt được ở tổ chim .... Dựa vào mấy cái đó, Phạm Tam mới lớn lên khỏe mạnh thế này.

Ông ấy không phải cha đẻ hắn, Phạm Tam cũng nhận rồi.

Qua Tang Cang Hà, Phạm Tam ném lá cờ trắng đi, lấy chiến mã giấu kỹ phi nước đại về thành Lam Điền.

“ Phạm Văn Trình nói ngươi là nhi tử của Phạm Tiêu Sơn sao?” Tiền Thiểu Thiểu kinh ngạc vô cùng:

“ Vâng ạ. “ Ở Phạm thị, mẹ con hắn thuộc loại mà ai ai cũng có thể bắt nạn, hắn có thể là con của bất kỳ ai, Phạm Tam thừa nhận, hắn có giây phút dao động, ai chẳng mong có xuất thân minh bạch tử tế.

Nhưng chuyện qua rồi.

Tiền Thiểu Thiểu dò xét: “ Phạm Tiêu Sơn đúng là đã di chuyển không ít tài sản tới Liêu Đông đấy.”

“ Không liên quan gì tới tiểu nhân. “ Phạm Tam sờ trong người lấy ra một đồng tiền: “ Chuyện tiểu nhân muốn làm bây giờ là mua một con chó, viện tử nhà tiểu nhân hơi rộng, không có con chó dữ một chút thì không yên tâm.”

Tiền Thiểu Thiểu mỉm cười tán thưởng:” Huyện tôn có con chó rất hay.”

Phạm Tam lắc đầu: “ Đến cả huyện tôn còn không dám nuôi, tiểu nhân sao dám, kiếm con chó to chút là được.”

“ Được rồi, vậy Phạm Văn Trình đã thương lượng với ngươi chuyện gì?”

“ Nếu thiếu gia trả tiểu nhân ba lượng ...”

Tiền Thiểu Thiểu cười lớn lấy ra đ ĩnh bạc nhỏ dùng dao cắt đúng ba lượng ném cho Phạm Tam, hắn thấy bằng vào người này, mình có cơ hội bắt sống Phạm Văn Trình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi