MINH THIÊN HẠ


Mông của Thiên Đại Tử bị đánh thành bộ dạng gì, Vân Chiêu không để ý, giá bạc ở Đại Minh quá cao, đó là vấn đề mà Vân Chiêu luôn muốn cải biến.

Vì thế y không ngừng thu nạp bạc khắp Đại Minh, thêm các chất liệu khác, đúc thành đồng bạc để sử dụng.

Lâu dần mọi người đã quen dùng đồng bạc làm tiền tệ giao dịch, đ ĩnh bạc dần bị đẩy lùi khỏi thị trường tiền tệ, nhưng muốn triệt để loại bỏ đ ĩnh bạc thì phải cần lượng lớn bạc, mà nước Oa có rất nhiều bạc.

Còn về phần đối phó với người Hồng Mao, Vân Chiêu không lừa Đại Thiện Tử, ở điểm này mục đích của y và Đức Xuyên Gia Quang (Tokugawa Iemitsu ) là nhất trí.

Chỉ khác Vân Chiêu đuổi người Hồng Mao là để chiếm lĩnh mậu dịch trên biển, còn Đức Xuyên Gia Quang muốn tiến hành bế quan tỏa cảng.

Lần này nước Oa bế quan tỏa cảng, mấy chục năm sau bọn họ sẽ bị thuyền lớn pháo mạnh của người Hồng Mao oanh tạc ép phải mở cửa.

Kế hoạch của Vân Chiêu đơn giản lắm, y muốn nhất thống mậu dịch trên biển, vậy nước Oa là đối tượng bảo vệ trọng điểm của y, bất kể thế nào y cũng không cho người Hồng Mao tấn công nước Oa, bảo vệ đại tướng quân Mạc phủ để nước Oa luôn ở tình trạng bế quan tỏa cảng.

Giữ một vùng văn minh bên ngoài thuần phác thiện lương.

Con người nên dựa vào mình, không nên đi ngược truyền thống cũ, loại chuyện này nghĩ thôi Vân Chiêu đã thấy nhiệt huyết sôi trào.

Về tới hậu trạch, Vân Chiêu ôm lấy Phùng Anh, đang chuẩn bị cùng nàng chuẩn bị nói vài lời sởn da gà thì thấy có người kéo áo mình, cúi đầu xuống thấy đôi mắt đen láy ngây thơ, ngượng ngùng buông lão bà ra.

Vân Chương dùng giọng rất lớn hét lên: “ Mẹ là của con, không cho cha dùng.


”Chả biết ai dạy nó, nhưng Vân Chương muốn có tiểu đệ đệ lại không cho cha mẹ thân thiết, vậy là không đúng.

Phùng Anh cũng biết không đúng, có điều vấn bế nhi tử lên, bỏ trượng phu qua một bên.

Nhìn nhi tử cười thắng lợi với mình, Vân Chiêu lập tức quyết định dẫn thằng nhóc này đi chơi chợ đêm Lam Điền.

Cả nhà ba ngươi mau chóng thay đổi trang phục nhà bình thường, Vân Chiêu thành người đọc sách để râu, Phùng Anh dùng khăn tay buộc đầu, mặc váy vải xanh nhạt, dáng vẻ tiểu gia bích ngọc.

Chỉ Vân Chương là rất sang, đầu đội mũ đầu hổ, chân đi giày đầu hổ, bụng buộc cái yếm đỏ thêu đầu hổ, ngoài khoác áo cộc tay, mặt quần cộc, cổ đeo vòng vàng nặng nửa cân, nhìn cái đã thấy phú quý rồi.

Đứa bé này vốn lớn bụ bẫm, cánh tay bắp chân như ngó sen, từng khúc từng khúc một rất chắc, nhưng mà không muốn đi, kéo áo cha nhất định muốn ngồi lên cổ y, sau đó nắm tóc y khoan khoái hô:” Ngựa, đi, đi.

”Cả nhà ba người vừa mới rời huyện nha thì Lưu chủ bạ đã chạy tới, mặc bộ áo gia nô màu đen của nhà phú quý, cười hì hì:” Để lão nô dẫn đường cho thiếu gia.

”Vân Chiêu cười vui vẻ, phải nói có ông già này ở bên cạnh, thuận tiện hơn không ít.

Lưu chủ bạ rất hiểu chuyện, huyện tôn nhà mình không hứng thú làm chuyện thường phục vi hành, làm thế này hoàn toàn là vì muốn đi chơi.

Bình thường nếu có Đa Đa phu nhân, huyện tôn sẽ tỏ ra vô cùng nghiêm túc, vì huyện tôn biết, một khi dẫn Đa Đa phu nhân ra ngoài, Đa Đa phu nhân chơi quên trời đất, huyện tôn phải chiếu cố Đa Đa phu nhân, bản thân không có gì để chơi.

Phùng Anh phu nhân thì hoàn toàn khác, huyện tôn không phải lo cho nàng nên sẽ chơi vô cùng vui vẻ.

Huyện tôn tới huyện nha tọa đường, mỗi năm đều ra ngoài chung vui với dân, đây gần như là thông lệ rồi, cho nên khi huyện tôn tới huyện nha một cái, Lưu chủ bạ đã chủ bạ đã an bài vô cùng chu đáo.

Đường bố người qua kẻ lại, huyên náo tập nập, tựa hồ còn đông đúc hơn thường ngày, tất cả cửa hiệu đều đốt đèn lồ ng.

Đèn lồ ng rất mới, mặt đất cũng rất sạch, sàn đá còn phản xạ ánh sáng mờ mờ.

Lạ nhất là ông già, bà già và trẻ nhỏ ra đường rất nhiều, trong khi thanh niên nam nữ lại thưa thớt không có mấy.

Nha dịch, bộ khoái từng nhóm tản bộ trên phố, còn có mấy tên buồn chán ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.

Đối diện huyện nha là miếu Quan Đế, không gian trống ở giữa chính là chợ đêm lớn nhất huyện Lam Điền, chợ này không bán buôn, toàn bộ đều là bán lẻ hoặc lấy đồ đổi đồ.

Muốn mua bán lớn thì phải tới phường thị, ở đó muốn mua bán lớn cỡ nào cũng có thể triển khai.


Trong tình trạng tấc đất tấc ở huyện Lam Điền thì mảnh đất trống này không phải là nơi kinh doanh, là chỗ giành cho sinh kế của người bình thường.

Cho dù là ai đều có thể bán đồ ở đây, bất kể ngươi buôn bán lớn thế nào cũng chỉ được chiếm chỗ dài một trượng, rộng một trượng, nộp 2 đồng phí vệ sinh là có thể bán hàng thoải mái.

Quầy bán hàng ăn nơi này rất nhiều, cho nên đậm vị khói lửa cuộc sống.

Vừa mới đi vào chợ, Vân Chương bụ bẫm đáng yêu đã thu hoạch được một người kẹo hình Quan Công cầm thanh long yển nguyệt đao, cưỡi trên cổ cha la hét ầm ĩ.

“ Thiếu gia, người muốn xem giá cả địa phương thì nơi này thích hợp lắm, lão nô tuy có an bài, nhưng mà quán hàng mua bán không khác gì thường ngày.

” Lưu chủ bạ đi trước mở đường, vừa cười bồi vừa giải thích:Vân Chiêu khoát tay:” Ai hơi đâu đi xem vật giá, ta tới đây để chơi, kìa, kìa, cái kia, chỗ b án nước hoa quả, nước dưa hấu ướp đá ấy, cho ta hai bát.

”Phùng Anh nhìn theo hướng Vân Chiêu chỉ, tới một cái quán nhỏ b án nước hoa quả, lấy trong ống tay áo sáu đồng tiền, nói yêu cầu với phụ nhân da đen bóng.

Một bát thêm đá, một bát thêm đường không đá.

Bát nhiều đá cho trượng phu, bát không đá cho nhi tử.

Đồ đựng nước dưa hấu là ống trúc, bên trong cắm ống lau sậy, có thể hút.

Vân Chiêu uống ngụm nước dưa hấu mát lạnh, lại nhìn ống trúc vẫn còn vỏ xanh, nói với Lưu chủ bạ:” Ở đâu mà lại làm ra được cốc trúc tinh xảo như thế, lại còn số lượng lớn nữa chứ.

”Lưu chủ bạ cười khà khà:” Thiếu gia đừng để thứ này dọa, thư viện Ngọc Sơn làm ra máy thủy lực, vốn là để cắt sắt, kết quả là dao không ổn, tốc độ cũng kém, thế là phải nghiên cứu lại.

Đám thương cổ cho rằng mình bỏ vài đồng ra tài trợ nghiên cứu không ngờ gan chó chùm trời, nói cắt sắt không được thì đem cắt trúc.

Thế là có cái cốc trúc giá rẻ này bán đầy phố.


”Vân Chiêu gật gù, tư duy thương nhân có khác, rất nhanh nhẹn.

“ Lão nô cho rằng khi cốc trúc bát trúc bán khắp nơi thì vụ làm ăn này cũng ế thôi, ai ngờ đám thương cổ chó má đó làm cốc nhẹ hều, mỏng dính, dùng vài lần là nứt.

Thế là không bao lâu người buôn bán dùng loại cốc này phải thay hàng mới.

”“ Đám thương nhân bán cốc bất chính không ngờ biến vụ làm ăn này thành như có thể làm mãi, kiếm nhiều lắm.

” Lưu chủ bạ dậm chân chửi bới:Vân Chiêu chỉ coi đây là câu chuyện vui, không bình luận gì, ở Đại Minh nhóm người có tư duy gần với người hiện đại nhất chính là thương cổ.

Đôi khi thậm chí Vân Chiêu nghĩ rằng, nếu như đưa thương cổ Đại Minh tới thế giới của mình, cho họ một quãng thời gian thích ứng, thế nào trong số họ sẽ xuất hiện phú hào đỉnh cấp.

Chưa nói cái khác, riêng khoản phục vụ khách hàng thì họ vô cùng chu đáo.

Nhất là chưởng quầy Minh Châu lâu, nhìn thấy khóa trường mệnh cực lớn trên cổ Vân Chương là nước mắt chảy ra, vội vàng chặn ba người nhà Vân Chiêu lại, ra sức mời họ tới quán nhà mình ngồi, nói là muốn giúp tiểu thiếu gia xem khóa, chẳng may có chỗ ráp làm bị thương làn da non nớt của tiểu thiếu gia thì không hay.

Phùng Anh nghe vậy có hơi lo lắng, vội vàng tháo cái khóa đeo trên cổ nhi tử cho chưởng quầy kiểm tra.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi