MINH THIÊN HẠ


Hạ Hoàn Thuần ngồi ở Ao Sen nửa ngày trời rồi, nghe nói công chúa đang sống trong tiểu lâu bên hồ, vị trí của hắn nhất định lọt vào mắt công chúa, ăn hết miếng táo cuối cùng rồi thuận tay ném lõi xuống ao, tức thi bị con Mãng Tử ăn tham như chầu cực sẵn lao tới cực nhanh há miệng đớp luôn.Ăn hết táo, hắn móc ba lô của Vân Triển ra một quả nữa, ăn tiếp, đây đã là quả thứ năm rồi mà chưa phát hiện bóng dáng công chúa đâu, hắn tới đây là tìm hiểu nàng Trưởng công chúa của Đại Minh, phải biết mình biết người mới trăm trận trăm thắng được.Vân Triển bất mãn lắm: “ Cái miệng của ngươi không dừng được à?”“ Ở Ninh Hạ ta toàn ăn cát, giờ về không cho ta ăn thêm vài miếng à?”“ Ở Ninh Hạ thì cái miệng của ngươi chịu dừng chắc, thèm ăn tới điên luôn, giết cả lừa người ta ăn, khiến nông phu tìm tới tận thư viện, làm đám chúng ta bị phạt hết, mất luôn tiền thưởng cả năm trả tiền lừa cho người ta.”Hạ Hoàn Thuần cười ha hả, rất đắc chí về chiến tích của mình:” Ngươi thì biết cái gì, ta làm thế là có mục đích cả đấy, đám nông phu ở đó đều cho rằng hạ viện là nơi bồi dưỡng cường đạo.


Thế nên ta giết lừa của hắn, ép hắn phản kháng, sau đó hắn tới thư viện lý luận, sẽ phát hiện ra thư viện là nơi nói lý nói lẽ, từ đó danh tiếng thư viện vang xa ...”Vân Triển tuổi tác ngang với Hạ Hoàn Thuần, đâu phải trẻ lên ba: “ Đừng có kiếm cớ bao biện, chỉ tại cái miệng của ngươi hại ngươi, à không, hại chúng ta thôi.

Mọi lý do sau đó chỉ là cái cớ, mục đích của ngươi chỉ có ăn.”“ Vậy ngươi tính đi, tiền thưởng bốn người chúng ta một năm có đủ mua một con lừa không?”“ Nếu không tới loa mã thị thì mua mười con cũng đủ ấy chứ, do chúng ta vô cớ giết lừa nhà người ta, đương nhiên bị phạt thêm rồi.”Hạ Hoàn Thuần giang tay ra: “ Chúng ta bồi thường lừa cho hắn, thế là bệnh của mẹ hắn không cần phải cố chịu nữa, con của hắn sẽ được đi học, vì chúng ta bị phạt nặng, cho nên sau này không ai dám làm bậy nữa.

Đôi khi ngươi đối xử tốt với một người, không nhất định khiến người đó cao hứng, chúng ta làm việc không phải để người khác cảm kích, như thế rẻ tiền lắm.”Vân Triển nhìn Hạ Hoàn Thuần, không cách nào xác định hắn đang nói thật hay bao biện cho việc giết lừa ăn của mình: “ Mồm mép với ta ích gì chứ, có phải ngươi dùng cái mồm này đi lừa Mộc Thiên Đào không?”Hạ Hoàn Thuần xì một tiếng, giọng điệu cay cú khinh bỉ ra mặt, rất giống Vân Chiêu :” Ai thèm dây dựa với loại d@m tặc như thứ bướm hoa lòe loẹt đó.”“ Mộc Thiên Đào mặc dù là công tử của Mộc vương phủ thật đấy, nhưng người ta nổi tiếng là lãnh diện tiểu vương tử, con người rất hào sáng, tuy lúc nào cũng lạnh lùng, như ở thư viện chưa bao giờ lên mặt với ai.


Càng chưa nghe thấy người ta dụ dỗ ai, dù đám nữ sinh kia có nhào vào lòng, Mộc Thiên Đào cũng không để ý, ngươi ghen tỵ với người ta chứ gì?” Vân Triển khiêu khích:Hạ Hoàn Tuần lại lần nữa ném lõi táo cho con Mãng Tử đang ẩn nấp dưới nước, nhìn về phía Mộc Thiên Đào đang đi xa: “ Hắn không có khả năng thành người cùng đường với chúng ta, làm đồng học mấy năm, ngươi thấy hắn kết bạn với ai chưa?”Vân Triển lắc đầu: “ Chưa, lúc nào cũng có bốn hộ vệ đi theo hắn, trừ lúc lên lớp, tỉ thí thì hắn không tiếp xúc với chúng ta.”“ Người ta thông qua trao đổi lợi ích mới tới thư viện Ngọc Sơn học, học được bản lĩnh ở đây rồi sẽ lấy nó đối phó với chúng ta đấy, các ngươi còn ngu xuẩn ca ngợi hắn.”Hạ Hoàn Thuần tuy nói vậy thực tình không coi một Mộc Thiên Đào ra gì, Âu Dương tiên sinh có nói, bọn họ kết thành bầy mới là sói, nếu không một người chẳng có tác dụng gì hết, Mộc Thiên Ba muốn học hết bản lĩnh thư viện thì phải chăm chỉ thêm mấy chục năm nữa.Ha ha ha, đến lúc đó không biết thư viện lại sản sinh bao học thức mới, huyện Lam Điền trải qua bao nhiêu thay đổi.Đuổi theo cả đời cũng chẳng kịp.Quan Trung sóng yên biển lặng.Mặc dù đại quân Lôi Hăng đang như lửa đốt đít tấn công Trương Bình Trung, nhưng lại không muốn làm tổn thất thực lực của hắn, trải qua mấy cuộc chiến nhỏ, Lôi Hằng trả cả tù binh và vũ khí cho đối phương.Lúc đó Trương Bình Trung đã hiểu, mục tiêu của Vân Chiêu chỉ là Vũ Xương.Trương Bỉnh Trung bi phẫn vô cùng vẫn bất đắc dĩ hạ lệnh rút đại bộ phận binh lực khỏi Vũ Xương, lệnh cho Ngả Năng Kỳ lĩnh quân lui về thủ Nhạc Dương, đại quân chủ lực đóng ở Trường Sa và Bảo Khanh phủ.Dự đoán của hắn không hề sai, đại quân của Lôi Hằng sau khi vào Vũ Xương thì không tiếp tục tiến lên nữa, nửa tháng sau Trương Bỉnh Trung phát hiện quân Lam Điền không tiến vào Đại Hồ, lệnh Ngả Năng Kỳ bỏ Nhạc Dương, về Trường Sa,Chiến loạn ở Đại Minh lần nữa lắng xuống, khôi phục cảnh tượng ca mùa thanh bình giả tạo.Lại có một mảnh đất lớn nữa, vì thế đám học sinh thư viện làm phó thủ cho lý trưởng được thăng tiến, chính thức trở thành lý trưởng địa phương.Còn các lý trưởng kinh nghiệm phong phú thì đeo ba lô hành quân lên, rời khỏi mảnh đất đã được gây dựng thay da đổi thịt, tiến về Vũ Xương, nơi đó có nhiều bách tính đói ăn đợi bọn họ tới thống trị, đợi bọn họ tới cho ăn.Đám học sinh tốt nghiệp thì nhanh chóng được lập vào chỗ các phó thủ, mỗi người đều hiểu, bọn họ không thể ở một nơi lâu, đợi đại quân Lam Điền tiếp tục khai thác lãnh địa mới, bọn họ phải rời đi.Phương thức tiến lên kiểu cuốn chiếu này đã thành thông lệ ở Lam Điền, đại quân đi tới đâu, bọn họ theo bước đại quân tới đó.Tất cả vận hành theo đúng trật tự.“ Phu quân, chàng thực sự muốn nhét công chúa cho Mộc Thiên Đào à? “ Tiền Đa Đa và Phùng Anh bao vây Vân Chiêu vừa mới ở đại thư phòng về hỏi:“ Các nàng định chụp cái nồi đen công chúa lên đầu Hạ Hoàn Thuần, sao không cho nó úp cái nồi đó lên đầu Mộc Thiên Đào?”“ Nếu Mộc Thiên Đào phát hiện thì sao?”“ Thì phải xem bản lĩnh của Hạ Hoàn Thuần, xem nó có thể tiếp tục ném cái nồi cho người khác hay không?” Vân Chiêu nhếch môi cười:Tiền Đa Đa hào hứng với trò chơi mới của mình:” Được, nếu chàng thương đồ đệ của mình, vậy thì cứ để như thế đi, thiếp cũng muốn xem xem đóa hóa công chúa này rốt cuộc rơi vào tay ai.

Ha, chuyện này thật thú vị.”Phùng Anh khẳng định: “ Tất nhiên là Mộc Thiên Đào rồi.”Trong hệ thống quyền lực ở huyện Lam Điền, vai trò của Tiền Đa Đa và Phùng Anh không chỉ là hậu cung.Hai nàng đều có quyền lực của mình, quyền lực này vốn thuộc về Vân Chiêu, nhưng y không đủ tinh lực chú ý tới, vì thế đem quyền lực này giao cho Tiền Đa Đa và Phùng Anh.Cho nên mới có cục diện này, vẫn là để cân bằng quyền lực ở Lam Điền, song quyền lực Vân Chiêu nắm giữ phải chiếm ưu thế tuyệt đối.Đó là chính sách thân mạnh cành yếu mà các triều đại đều theo đuổi, đời sau cũng vậy.“ Thật không hiểu vì sao trước kia chàng lại đồng ý cho Mộc vương phủ nhét Mộc Thiên Đào vào thư viện.” Phùng Anh trước kia vốn chẳng quan tâm tới chuyện này, tình thế bây giờ tất nhiên là khác:Năm đó Từ Nguyên Thọ tiên sinh du học quay về, thành phần học sinh của thư viện Ngọc Sơn liền không còn thuần túy nữa.


Khi ấy vì chuyện này trung xu quyền lực của huyện Lam Điền nổ ra nhiều cuộc tranh luận.Vân Chiêu vẫn kiên định ủng hộ Từ Nguyên Thọ, cho nên mới xảy ra cục diện khó xử này.Bây giờ đám trẻ con kia đã dần trưởng thành, song không hề hòa nhập vào huyện Lam Điền.“ Khi đó làm rất nhiều trao đổi lợi ích, đồng thời cũng là vì chuẩn bị trước để học thuyết Ngọc Sơn thành dòng chính, chuyện này rất quan trọng, không thể nhìn ngắn hạn mà luận được mất.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi