MƠ ƯỚC ĐÃ LÂU

Chương 39: Ẩn nấp

Không thấy rõ hình dáng ẩn trong tối của người kia, cho đến khi hắn ta đi đến dưới ánh đèn, mới hoàn toàn hiển hiện ra, khi thấy được mặt đối phương, đồng tử Kiều Tây co rút lại, thực sự kinh ngạc.

Người đó không ai khác, chính là đứa em trai kế Chu Lâm kia.

Kiều Tây đậu xe ở nơi tương đối vắng vẻ, không đậu chung với những người khác, Chu Lâm sao lại sẽ tới nơi này, hay là đi chung với Lương Tấn Thành?

Thoạt nhìn Chu Lâm và Lương Tấn Thành còn rất thân quen, còn khá cung kính mà khiêm nhường với Lương Tấn Thành nữa, còn tôn kính hơn cả khi đối với Kiều Kiến Lương, nếu không phải diện mạo hai người khác biệt quá lớn, không có một nét nào giống nhau, không biết chuyện còn tưởng hai người là cha con. Nhưng Lương Tấn Thành chỉ mới 39, cũng không thể có đứa con lớn như thế, mà ba ruột của Chu Lâm Kiều Tây cũng đã từng gặp qua.

Phó Bắc kéo cô đến chỗ kín đáo hơn, ẩn nấp phía sau bức tường không dễ bị phát hiện.

Cách xa, tiếng nói chuyện của hai người bọn họ không lớn, nghe không rõ cụ thể đang nói gì.

Trên mặt Lương Tấn Thành làm ra vẻ hiền từ quá mức, nét cười đều như đang giả vờ, giọng điệu ông ta bình thản, dường như đang chỉ đạo Chu Lâm phải làm cái gì đó, Chu Lâm gật đầu không ngừng, thái độ thực sự rất tốt.

Không biết vì sao, đột nhiên Kiều Tây nhớ lại, hạng mục bất động sản Kiều Kiến Lương đầu tư thất bại lúc trước, Lương Tấn Thành lại luôn hữu ý vô tình giật dây nhà họ Chu, ban đầu Kiều Kiến Lương không có hứng thú với tài lực thực lực cũng như chính bản thân nhà họ Chu, nhưng dần dần, bị Lương Tấn Thành làm ảnh hưởng, càng ngày càng tiếp xúc với nhà họ Chu nhiều hơn.

Ngoại trừ hạng mục bất động sản kia, các lĩnh vực đầu tư khác của Kiều Kiến Lương, ít ít nhiều nhiều đều có liên quan đến nhà họ Chu, ví dụ như hai ngành nghề dược phẩm chăm sóc sức khỏe và bảo hiểm, sau khi việc kia xảy ra, nhà họ Chu cũng từng đưa tay giúp Kiều Kiến Lương, tuy rằng không có mấy tác dụng, nhưng tốt xấu gì cũng đã ra một phần sức, duyên phận của Kiều Kiến Lương và Chu Mỹ Hà cũng chính là bắt đầu từ lúc đó.

Kiều Tây chưa từng suy nghĩ quá nhiều về việc này, cho đến bây giờ cũng chưa từng hoài nghi điều gì, cô thấy được đều là những chuyện râu ria bên ngoài, dù sao cô cũng không tiếp xúc với chuyện kinh doanh trong nhà, nhưng khi thấy Lương Tấn Thành và Chu Lâm lén lút hội đàm thế này, lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Huống hồ Chu Lâm vẫn còn đang là một học sinh trung học, dù có bản lĩnh lớn đến mấy, cũng sẽ không tạo nên được sóng gió gì, hẳn là không đến nỗi.

Cô nghiêng đầu nhìn người trước mặt, Phó Bắc cũng không nhìn bên kia, chỉ cúi đầu nhìn cô, không rõ được hàm ý trong đôi mắt sâu thẳm đó, mang theo một chút chăm chú, cùng với sự nhu hòa không chân thật, người này cũng không lo lắng hai người bên kia, từ đầu đến cuối cũng không thèm để ý, giống như chuyện này đã nằm trong dự kiến vậy.

Chắc chắn người này biết chút nội tình trong đó.

Kiều Tây trừng mắt đáp lại, lại không dám lên tiếng, môi đỏ mộng cũng đã mím lại thành một đường thẳng.

Ôm nhau thật chặt, giống như không một kẽ hở, trốn thì trốn thôi, cần gì ôm như vậy làm gì.

Bỗng nhiên Phó Bắc nâng tay chạm vào dưới cằm cô, giống như một chiếc lông vũ quét qua mặt.

Mùi hương trên người người này thật nhẹ, giống như lúc trước, Kiều Tây đều có thể nhớ rõ, không quen gần sát như vậy, cô lập tức nghiêng đầu, nghiêng qua một bên.

Lương Tấn Thành và Chu Lâm còn đang ở bên kia, nói cả nửa ngày cũng chưa xong. Lương Tấn Thành rất cảnh giác, không biết có phải nhận thấy bên này có sự khác thường hay không, bỗng dưng nhìn qua, Kiều Tây lập tức phát hoảng, vội rụt người về, cả người đều căng cứng, một chút cũng không dám động, sợ bị phát hiện.

Phó Bắc thì lại khá bình tĩnh, kéo cô vào trong một chút, cúi đầu đến, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói: "Không có việc gì, đừng sợ..."

Cô ấy không nói chuyện thì tốt rồi, Kiều Tây có thể tạm nín thở tập trung ẩn nấp, vừa nói lên lại làm người ta có ảo giác là sẽ bị phát hiện, mà người này lại còn thong dong bình tĩnh như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt, Kiều Tây có chút kỳ quái, không được tự nhiên kéo cánh tay bên hông ra, xem như người trước mắt không tồn tại, tức giận nâng mắt liếc xéo lên.

Giống như không cảm nhận được sự lo lắng của Kiều Tây, Phó Bắc không đáp lại, nhưng cũng không lại ôm eo Kiều Tây nữa.

Sợ bóng sợ gió một hồi, Lương Tấn Thành chỉ tạm dừng một chút, không nghi ngờ gì, tiếp tục nói với Chu Lâm.

Lòng thấp thỏm của Kiều Tây hơi hạ xuống, thắt lưng căng chặt cũng buông lỏng hơn, có lẽ vừa rồi rất kích động, sợ bị phát hiện, tim đập nhanh không ít, đến việc Phó Bắc cũng sắp ôm chặt cô dính vào trong ngực cũng không có cảm giác gì.

Thấy đối phương che chở bản thân giống như đang bảo vệ một thứ gì đó, trong lòng cô không hiểu sao có một loại cảm xúc không thể nói nên lời, nhưng không có nghĩa là cô sẽ nhận nó, sau một lúc lâu yên lặng không tiếng động, không chút dấu vết lui về sau, lại quan sát tình hình phía bên kia, môi khẽ động rồi lại mím lại, sau khi rối rắm, mới đè thấp tiếng nói mà hỏi: "Hai người bọn họ rất quen thuộc sao?"

Kiều Tây không hiểu rõ về Luơng Tấn Thành lắm, vì lý do gia đình, nên hoàn cảnh của Chu Lâm cũng không mấy rõ ràng. Trong lòng cô nghi hoặc, không biết vì sao, trực giác cảm thấy quan hệ của hai người này chắc chắn không đơn giản, có chuyện gì trong đó không muốn để người khác biết.

"Ừm." Phó Bắc biết, không chút nào giấu diếm: "Ba Chu Lâm là bạn học của cậu tôi, trước kia quan hệ cũng khá tốt."

Kiều Tây không biết việc này, cũng chưa bao giờ có ai đề cập đến, nghe xong, giật mình, nhưng lại có chút không hiểu, sau khi Chu Mỹ Hà sinh Chu Lâm xong thì ly hôn với chồng trước, khi đó nhà họ Kiều còn chưa giàu lên và chuyển vào đại viện, cô chỉ nghe nói quan hệ của Chu Mỹ Hà và chồng trước như nước với lửa, sau khi ly hôn thì cả đời cũng không qua lại với nhau, còn ngăn không cho đối phương gặp Chu Lâm, nếu nói quan hệ của ba Chu Lâm và Lương Tấn Thành khá tốt, vậy thì sao Chu Lâm lại có vẻ thân thiết với Lương Tấn Thành như vậy?

Mấy khúc chiết lòng vòng này cũng quá nhiều rồi, nghĩ không ra.

Nghẹn một lát, cô khẽ ngẩng đầu đối diện với Phó Bắc, bắt lấy hai chữ 'Trước kia', lập tức hỏi: "Trước kia? Bây giờ thì xấu rồi hả?"

Phó Bắc gật đầu, tay lại khoát lên trên lưng Kiều Tây, nhưng cũng không sờ loạn, không giống như vừa rồi.

Kiều Tây: "Vậy có quan hệ gì với Chu Lâm?"

"Không có quan hệ gì." Phó Bắc nói, ánh mắt dao động một vòng trên gương mặt xinh đẹp của cô, vừa cúi đầu có thể nhìn thấy đôi môi hồng nhuận của cô, khi nói chuyện nhẹ nhàng đóng mở, tầm mắt bị kiềm hãm, lập tức nói tiếp: "Ba Chu Lâm đã sớm rời khỏi Giang Thành rồi, bây giờ Lương Tấn Thành đang qua lại với nhà họ Chu khá nhiều."

Vừa mới xưng là cậu tôi, bây giờ lại gọi thẳng tên họ. Kiều Tây nhạy bén bắt lấy sự bất đồng này, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, trầm tư chốc lát, suy nghĩ những lời này, ý chính là Lương Tấn Thành và ba Chu Lâm đúng thật là từng có quan hệ tốt, nhưng tầng quan hệ này, sau khi qua lại với nhà họ Chu, có lẽ là vì lợi ích hoặc là nguyên nhân nào khác, Lương Tấn Thành lại chọn đứng về phía nhà họ Chu, tất nhiên là nhấc lên quan hệ với Chu Lâm rồi.

Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy có chỗ không đúng, cũng không đến mức như vậy, Lương Tấn Thành là hạng người gì, không có lợi sẽ không làm, tất nhiên còn có nguyên nhân khác nữa.

Kiều Tây nghĩ không ra, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để bàn luận, sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.

"Đi qua đây chút - -" Bỗng nhiên Phó Bắc nói nhỏ, lặng yên không tiếng động kéo cô ra phía sau, chuyển tới phía sau một mặt tường khác.

Kiều Tây còn chưa kịp phản ứng, đang muốn lên tiếng thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người đi đến đây. Cô có chút khẩn trương, lại thấy may mắn khi đã trốn thật nhanh, bằng không ai đó khi vừa thấy mặt sẽ nhận ra ngay, không bị bại lộ, cô không tự chủ được mà nắm chặt lấy góc áo Phó Bắc, đến thở cũng không dám thở mạnh, nhẫn nại chờ người này đi xa.

Mà bên kia vì để tránh né mà Chu Lâm rời đi trước, Lương Tấn Thành vẫn đứng tại chỗ, thấy có người đi đến, cười đầy giả dối, hàn huyên vài câu.

Chờ đến khi tất cả đều đi xa, Kiều Tây và Phó Bắc mới đi ra.

Không vừa lòng với hành động vừa rồi của người này, nhưng niệm tình đối phương nhiều lần che chở mình, phản ứng của Kiều Tây cũng xem như đã tốt, chỉ đẩy nhẹ người ra.

"Đừng đứng gần tôi." Cô nói, vẻ mặt không thể nói rõ là có vui hay không, dù sao cũng là không tình nguyện.

Phó Bắc buông tay, lại không muốn buông.

"Mấy ngày nay đang bận chuyện gì?"

Kiêu Tây nói: "Không bận gì hết."

Nghiễm nhiên là thái độ không muốn để ý đến.

"Em cũng không có ở nhà, trong tiệm cũng không có."

"Có việc ra ngoài."

Đoán là bọn người Lương Tấn Thành sẽ không quay lại, cô đi nhanh về phía xe đậu, Phó Bắc đuổi theo, môi mỏng khẽ động, sau khi chần chờ lại nói: "Ngày đó ở quan bar là tôi không đúng."

Chỉ một lời nói suông như thế, đến giải thích cũng không có, kỳ thực cũng không quan trọng, giải thích cũng chỉ thêm dầu vào lửa, Kiều Tây còn đang tức giận, không muốn nói nhiều, thấy cô ngăn trước mặt, nghẹn một lát, nghĩ đến bản thân nằm mơ cũng mơ thấy người này, nhất thời vừa nổi cáu vừa khó chịu.

Cô lập tức đi về phía trước, nhìn cũng không muốn nhìn một chút.

Gần đây Phó Bắc đều luôn khiến người chán ghét, nhưng lại vẫn luôn đi theo.

Kiều Tây xoay người lại nói: "Cô có thấy phiền không!"

Có thể là vẻ mặt cô quá mức dọa người, trong giọng nói không hề che dấu sự chán ghét và phiền chán, thêm vào đó là sự tức giận, cũng có thể phó bắc không đoán được cô sẽ có phản ứng lớn đến thế, tóm lại bầu không khí thoáng chốc ngưng trệ lại, Phó Bắc khựng lại một chút.

Nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, lập tức hỏi: "Bây giờ về nhà sao?"

Kiều Tây không trả lời, yên lặng đi đến chỗ xe, đi tới đi lui, đột nhiên đạp hẫng chân, suýt chút là té ngã, cũng may Phó Bắc ở phía sau giữ cô lại kịp, mới không đến nổi ngã nhào xuống đất.

Cô cũng sợ đến mức hoảng hồn, nghĩ rằng đêm nay thực sự là không có việc nào thuận lợi, lập tức đứng vững lại, kéo ra khoảng cách.

"Đừng đi theo tôi."

Phó Bắc hiểu rõ nguyên nhân, tránh nặng tìm nhẹ mà tìm đề tài nói, nói đến chuyện vừa mới phát sinh: "Vài năm này nhà họ Chu đều có hợp tác kinh doanh với Lương Tấn Thành, trước kia thì rất ít."

Quả nhiên Kiều Tây dừng lại, quay đầu nhìn cô, nhíu nhíu mày: "Cho nên là?"

Phó Bắc hơi do dự, hỏi lại: "Chú Kiều có biết không?"

Kiều Tây hiểu, mỗi khẽ động, sau khi chần chờ, lại nói: "Tôi không biết, phải hỏi ông ấy."

Nói xong, lại nhìn người này, nửa rối rắm nửa do dự, hỏi: "Là có chuyện gì sao?"

Chắc chắn là có, bằng không cũng sẽ không hỏi cái này. Nhìn thấy Lương Tấn Thành và Chu Lâm, kéo cô đi trốn đầy kỳ quái rõ ràng là cho thấy có biết chút gì đó, cho đến nay Kiều Tây không mấy để tâm đến chuyện kinh doanh, nhưng lần này thì khác, chính cô cũng nhận thấy có điều khó hiểu.

Phó Bắc nói: "Còn chưa xác định rõ."

Không biết là nói cho có lệ hay là thật sự không biết.

Phó Bắc là nói thật, quả thực còn chưa rõ ràng, nhưng không nói toàn bộ cho Kiều Tây biết, chậm rãi đến gần, ngăn không cho cô lại đi.

Nhưng lần này Kiều Tây đã có phòng bị, cũng nhìn ra được cô ấy muốn làm gì, sau khi cân nhắc thật nhanh, lại chủ động nói: "Đổi nơi nói chuyện đi."

Ở bên ngoài khó tránh khỏi gặp phải những người khác, nói gì cũng không được, có một số việc nghẹn đã lâu, kỳ thực cô cũng muốn hỏi Phó Bắc một chút.

Hai người đến phố Thất Tỉnh, Kiều Tây sẽ không dẫn người này về tiểu khu, tối muộn cũng không muốn đến những quán nước khác, vừa lúc phải về tiệm hình xăm lấy đồ, tiện dẫn người về tiệm luôn. Cô mặc kệ Phó Bắc có thời gian hay việc gì không, dù sao cũng theo sắp xếp của cô mà đi. Lúc này phố Thất Tỉnh đã qua thời điểm náo nhiệt nhất, lượng người đi lại cũng thưa dần, mấy cửa hàng cạnh tiệm hình xăm đều đã đóng cửa.

Hôm nay đúng thật là một ngày xui xẻo, sờ soạng bật đèn, đèn sáng lên, sau đó nhấp nháy mấy cái, lại tắt phụt đi chung quanh chìm vào một vùng tối tăm.

Kiều Tây ngẩn ra, theo bản năng, đi đến nhấn công tắc đèn.

Mà cùng lúc đó, Phó Bắc cũng làm ra động tác giống thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi