MỖI LẦN ĐỀU LÀ TÔI NẰM KHÔNG CŨNG TRÚNG ĐẠN

Dịch: Lạc Đinh Đang

Bạch Lưu Sương nhìn thoáng qua Tiền Thiển, không thèm đáp lời nàng ta, quay đầu nói với chưởng quỹ Lưu Vân Trai: "Chưởng quỹ, ta thấy bánh ngọt Sơn Dương vẫn đủ." Nói xong nhìn thoáng qua hộp bánh của Tiền Thiển.

Chưởng quỹ biết ý tứ nàng ta, lập tức có chút khó xử, Tiền Thiển tới trước, theo lý hắn phải để Tiền Thiển mua trước. Nhưng nhìn tư thế này Bạch Lưu Sương là biết vị đây cũng không dễ nhượng bộ. Vậy là chưởng quỹ suy nghĩ một chút, nói: "Vị tiểu thư này, đó là tiểu nhị Trạng Nguyên Lâu, có lẽ trong tửu lâu có khách sai hắn tới đây. Nếu không để ta thương lượng với hắn một chút, xem có thể đưa ngài trước hay không."

Chưởng quỹ Lưu Vân Trai suy nghĩ, Tiền Thiển nhất định là chân chạy được phái tới, nếu khách nhân không vội thì có thể thương lượng, để cô chờ thêm chút cũng không sao. Dù sao khi tiểu nhị quay về cũng có lý do ở đây chờ điểm tâm, nói không chừng có thể trộm lười một lát.

Vậy là chưởng quỹ chuẩn bị tới chỗ Tiền Thiển thương lượng một chút. Ai ngờ còn chưa mở miệng, Tiền Thiển đã khoát tay trước: "Không được đâu chưởng quỹ, nếu là bình thường, nửa khắc ban đêm cũng không quan trọng, nhưng hôm nay khách nhân yêu cầu trong vòng một khắc đồng hồ nhất định phải đưa lên bàn. Ngài làm hai lô mới đi, ta về trễ sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu."

Chưởng quỹ nghe vậy hiểu ý gật đầu, loại chuyện này thường có, điểm tâm trong tiệm họ được xưng danh đệ nhất kinh thành, vài tửu lâu bên cạnh thường xuyên có khách sai tiểu nhị tới mua, gặp phải khách nhân nóng tính, tiểu nhị làm chân chạy đích thực không đắc tội nổi. Vậy nên hắn không dây dưa nhiều, quay đầu về phía Bạch Lưu Sương, hỏi: "Vị tiểu thư này, ngài xem..."

Bạch Lưu Sương thấy thế, đành phải tự mình nói với Tiền Thiển, giọng ôn nhu ấm áp: "Vị tiểu ca này, ta vốn không muốn tranh chấp với ngươi, nếu không phải hôm nay đúng thực có việc gấp, ta để ngươi đi cũng không sao. Nhưng là, để ngươi về trễ cũng làm khó ngươi. Như vậy đi, khi về ngươi nói, điểm tâm đưa cho tiểu thư Bạch Thượng thư là được, ta nghĩ khách nhân của ngươi sẽ không làm khó ngươi đâu."

Tiền Thiển: Ha ha ha... Nữ chính thật biết nói chuyện. Cái gì gọi là "Vốn không muốn tranh chấp với ngươi"? Cái gì gọi là "Để ngươi đi cũng không sao"? Rõ ràng là tui mới là người tới trước ạ, là ai bảo ai mới đúng. Cái gì gọi là "Tiểu thư nhà Bạch Thượng thư thì khách nhân sẽ không làm khó"? Dù sao thì cô cầm bánh đi, tui bị làm khó cô cũng không phụ trách. Lại nói, cô cũng không nói mình là tiểu thư thứ mấy nhà Bạch Thượng thư, nếu khách nhân ở Trạng Nguyên Lâu thật sự không dễ chọc, chẳng may đâm không buông, cô vừa vặn chụp mũ lên đầu đích tỷ cô đúng không. Tui hiểu!

Mặc dù oán than trong lòng, trên mặt Tiền Thiển vẫn là dáng vẻ kính cẩn nghe theo như cũ. Cô thấy Bạch Lưu Sương không phát hiện ra mình là kẻ cản đường nàng ta, còn không công bị mắng. Thù mới hận cũ, bà đây... tuyệt đối không bỏ qua cho nhà ngươi! Dù bà đây là một diễn viên quần chúng không dám đắc tội công khai với nữ chính, nhưng không phải hoàn toàn không có cách nào tranh với nhà ngươi.

Nghĩ tới đây, Tiền Thiển nhe răng cười một tiếng với Bạch Lưu Sương, dáng vẻ rất chân chó, cúi đầu khom lưng nói: "Bạch tiểu thư, tiểu nhân chỉ là kẻ dưới mái hiên. Tiểu thư khuê các như Bạch tiểu thư ngài tự hạ thấp địa vị thương lượng với tiểu nhân, tiểu nhân sao dám không nhìn mặt mũi ngài..."

Bạch Lưu Sương nghe Tiền Thiển nói vậy, trên mặt lộ ra thần sắc hài lòng. Đang muốn cất lời để người ta gói bánh lại, Tiền Thiển đã mở miệng.

"Nhưng chuyện hôm nay, tiểu nhân cũng khó xử. Thực không dám giấu, bánh ngọt Sơn Dược này là Trần tiểu Tướng quân bảo ta tới mua, hiện giờ ngài ấy đang chờ trong quán ta." Tiền Thiển dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng Bạch tiểu thư đã lên tiếng, đương nhiên tiểu nhân sẽ giúp Bạch tiểu thư nghĩ cách. Trạng Nguyên Lâu chúng ta ở ngay phía đối diện, ta mang điểm tâm về báo trước, chắc hẳn Trần tiểu Tướng quân cũng không muốn tranh chấp với tiểu thư, tất sẽ bảo ta mang điểm tâm về cho tiểu thư ngài."

Vừa nghe Tiền Thiển nói vậy, trên mặt Bạch Lưu Sương lập tức hiện ra vài phần xấu hổ, ôn nhu nói: "Phiền phức như vậy thì bỏ đi, ngươi cứ mang điểm tâm về, ta chờ một chút."

Tiền Thiển nghĩ thầm, sao giờ lại muốn đợi? Muốn đợi bà đây cũng không cho đợi. Vậy là Tiền Thiển lại cười tủm tỉm nói: "Không phiền, Bạch tiểu thư, tiểu nhân chạy rất nhanh, lập tức có thể vừa đi vừa về, ngài không cần chờ lâu đâu. Chỉ là muốn thỉnh giáo Bạch tiểu thư, nhà Bạch đại nhân có bốn vị tiểu thư, tiểu thư là vị tiểu thư thứ mấy của Bạch gia xin cho tiểu nhân biết. Chẳng hay Trần tiểu Tướng quân muốn hỏi, tiểu nhân có thể trả lời tốt."

Nghe Tiền Thiển nói, Bạch Lưu Sương càng thêm xấu hổ, trong lòng không khỏi có chút hối hận vì đã chọc phải tiểu nhị này. Nàng ta vốn không có việc gấp, chỉ là không muốn chờ mà thôi. Chỉ nghĩ một tiểu nhị thì tất nhiên sẽ để lại cho nàng ta, không ngờ lại là người Trần Tĩnh Hòa sai tới. Mà tiểu nhị này lại mang bộ dáng rất nhiệt tình, muốn nháo đến chỗ Trần tiểu Tướng quân hỏi, khiến nàng ta đâm lao phải theo lao.

Bạch Lưu Sương cũng không muốn bất chấp nguy hiểm. Nàng ta không thể vì chút chuyện nhỏ này mà để lại ấn tượng gì xấu trong lòng "Vị hôn phu lý tưởng nhất kinh thành" Trần Tĩnh Hoà. Trước mặt Trần Tĩnh Hòa, nàng ta cần một phương thức ra sân hoàn mỹ. Đúng vậy, Bạch Lưu Sương cũng cảm thấy bối cảnh của Trần Tĩnh Hòa thường giống nam chính, mà nàng ta, là một người phụ nữ xuyên qua, nhất định là nữ chính đúng không? Điều kiện của Trần Tĩnh Hòa hoàn mỹ như thế nhưng đến nay vẫn một thân một mình, Bạch Lưu Sương cảm thấy, nhất định là vì nàng ta còn chưa xuất hiện.

Thấy dáng vẻ tích cực của tiểu nhị, trên nhảy dưới tránh yêu cầu báo cho Trần Tĩnh Hoà, Bạch Lưu Sương không khỏi tức giận. Nàng ta giận tái mặt, quay người bước ra cửa. Tiền Thiển quyết không tha, đứng sau lưng ồn ào: "Nếu Trần tiểu Tướng quân nghe thấy là tiểu thư muốn điểm tất, tất nhiên sẽ bảo tiểu nhân trả lại, tiểu thư ngài cứ yên tâm đi!" Giọng to đến mức khách đi đầy đường đều nghe thấy. Bạch Lưu Sương không khỏi vừa tức vừa gấp, trong lòng còn cảm thấy có chút mất mặt.

Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa đều là người tập võ, đương nhiên nhĩ lực phi phàm, Trạng Nguyên Lâu chỉ ở chếch phía đối diện Lưu Vân Trai, khoảng cách không xa. Hai người xuyên qua cửa sổ, sớm nghe thấy Tiền Thiển lớn giọng. Trần Tĩnh Hòa mang vẻ mặt hiếu kì, thầm thì trong miệng: "Sao thế? Mua điểm tâm thì có chuyện gì liên quan đến ta?"

Yến Hành cũng ngoái ra nhìn, chỉ thấy Tiền Thiển đứng sau lưng một nữ tử áo xanh đoan trang, tay cầm hộp bánh. Cách ăn mặc của nữ tử kia khá giống quý nữ nhà nào đấy, dáng dấp xinh đẹp, chỉ là trên mặt có vài phần tức giận, nhìn có chút dữ tợn. Nhìn kỹ lại thấy có chút quen mắt, đây không phải người liếc mắt đưa tình với tên Thế tử Quảng Bình Vương ngu xuẩn kia sao? Xem ra nha đầu nhà hắn đang báo thù.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi