MỖI LẦN TỈNH DẬY ĐỀU TRỞ THÀNH KẺ TÌNH NGHI


Vẻ mặt Tưởng Thiên Du mờ mịt.

Kỳ Tử Ngang lấy tấm ảnh từ trong ngực ra, người phụ nữ trong ảnh thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, cũng chỉ mới hai mươi tuổi, một bên má còn có lúm đồng tiền, diện mạo rất đẹp.

Thái dương Tưởng Thiên Du chợt co rút đau đớn, cô che mặt, cô thật sự là khâm phục thiết lập chỉ có cảnh tượng hoặc đồ vật đặc biệt thì thân thể mà cô xuyên vào mới có thể kích hoạt ký ức.

Cô điều chỉnh cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu: “Có hơi ấn tượng, hẳn là đồng nghiệp của tôi vài năm trước.

”Có lẽ là bốn năm trước, nguyên chủ Quan Miêu Miêu cũng là một thiếu nữ mới hai mươi tuổi, bởi vì lý do học vấn mà tạm thời không tìm được công việc phù hợp với mong muốn, cho nên trước tiên mới làm bồi bàn trong một nhà hàng.

Cô đã quen với Lộ Đồng trong bức ảnh vào lúc đó.


Chẳng biết vì sao, mí mắt Tưởng Thiên Du chợt giật giật, cảm thấy lo lắng trong lòng càng thêm dày đặc.

“Chúng tôi đã đối chiếu ADN của thi thể phát hiện trong tường phòng nghỉ dưới lầu vài ngày trước, chứng thực đó là Lộ Đồng, pháp y xác định thời gian tử vong khoảng chừng bốn năm trước.

” Kỳ Tử Ngang như muốn xác minh suy đoán trong lòng cô, vô tình nói hai câu này.

“…”“Theo điều tra của chúng tôi biết được, bốn năm trước Lộ Đồng bị gia đình báo mất tích, sau đó không lâu thì cô cũng nghỉ việc ở nhà hàng.

” Kỳ Tử Ngang vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống, đôi chân dài thuận thế gác lên trông cực kỳ áp bức.

“Bốn năm sau, cách đây không lâu cô đã đến làm việc tại KTV giấu xác Lộ Đồng…”“Cô Quan, cô nghĩ sao về chuyện này?”Chịu đựng hai ánh mắt tràn đầy ý tứ xem xét, Tưởng Thiên Du vô thức cắn môi dưới, cảnh sát đang nghi ngờ Quan Miêu Miêu có liên quan đến cái chết của Lộ Đồng, hơn nữa còn nghi ngờ không biết cô đến KTV này làm việc có phải là vì có mưu đồ nào khác hay không.

Ví dụ như tìm cơ hội di chuyển thi thể?Hơi quá rồi nhỉ…Được rồi, nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không thái quá lắm.

Trong phòng không lớn, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

Đúng lúc này Lục Lê lui về phía sau hai bước, sau lưng không cẩn thận đụng vào công tắc cảm ứng trên tường, trong phòng lập tức vang lên tiếng hát ngây thơ của trẻ con đang hát vang “Bố của bố là ông nội, mẹ của bố là bà nội”.

Bầu không khí nghiêm túc mà bọn họ cố ý tạo ra lập tức sụp đổ.

Chờ đến khi Lục Lê luống cuống tay chân tắt bài hát này, lúc này Tưởng Thiên Du mới kiên trì nói: “Tôi nghĩ sao hả?”“Trùng hợp nhỉ… Chứng tỏ rằng hai chúng tôi rất có duyên?”“…”“…”Ra khỏi phòng nhỏ Tưởng Thiên Du cảm thấy đầu gối mình như nhũn ra.

Không thể không nói lúc Kỳ Tử Ngang sầm mặt khí thế xung quanh anh thật sự rất dọa người.


Nếu lúc ấy não cô không trống trơn không hề có ấn tượng gì với người tên Lộ Đồng thì cũng không thuận miệng cho một câu trả lời khiến người ta cạn lời như vậy.

Nhớ tới cảnh hai vị đại ca cùng sa sầm mặt Tưởng Thiên Du hơi chột dạ gãi gãi đầu.

Nếu không phải hiện giờ cảnh sát không xác định được vài chi tiết trong vụ án bốn năm trước thì chỉ bằng câu nói đó cô đã bị bế về cục ném vào phòng thẩm vấn nghiêm khắc tra hỏi rồi.

Nghĩ vậy cô quay đầu nhìn theo bóng dáng Kỳ Tử Ngang và Lục Lê dần biến mất ở cửa cầu thang, không khỏi thở phào một hơi.

Tưởng Thiên Du tiếp tục đứng tại suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhướng mày, lỗ tai khẽ nhúc nhích nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau.

Hình như có người đi thẳng tới chỗ cô.

Cô giả bộ không biết gì xoay người lại, đập vào mắt là một bàn tay to, anh Kê không hề khách sáo giật mạnh đuôi tóc khiến cả người cô bị bắt uốn ra sau thành một tư thế khó chịu.

Biến cố đột nhiên xảy ra làm mấy nhân viên phục vụ trên tầng hai chú ý ngay lập tức, bọn họ phát ra tiếng kêu hoảng sợ nho nhỏ.


Nhưng hiển nhiên mọi người ở đây đều sợ anh Kê, thấy cảnh bạo lực đang diễn ra trước mắt cũng không có mấy người dám đi lên khuyên can.

Đến nỗi phòng karaoke cách đó không xa vẫn vui sướng hài hoà như cũ, dù có khách hàng ra ngoài đi toilet vô tình thấy thì cũng chỉ nở một nụ cười nghiền ngẫm, không ai tình nguyện xen vào chuyện người khác cả.

“Con đĩ này mày dám lén gặp cảnh sát hả?” Anh Kê ngậm mẩu thuốc lá trong miệng hung tợn mắng: “Bố mày cho mày ăn cháo đá bát này, lần trước không xi nhê gì với mày đúng không?”Lúc nói gã càng tăng lực trên cánh tay hơn, lôi Tưởng Thiên Du đang khóc lóc giãy giụa đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Thật ra mọi người đều biết người đàn ông kia không tức giận vì Tưởng Thiên Du lén đồng ý cuộc nói chuyện với cảnh sát, mấy nay có bao nhiêu nhân viên bị cảnh sát đến hỏi chuyện riêng cũng không bị bắt lại đánh một trận như vậy.

Đương nhiên Tưởng Thiên Du cũng biết điểm này, gã ta cảm thấy mất mặt khi cô “ngỗ nghịch” trong phòng nghỉ nên mới nên cớ sự này.

Dù sao thì nếu hôm nay gã không dạy dỗ cô rõ ràng thì ngày mai đàn em của gã sẽ có người dám học theo, như vậy thì còn buôn bán cái mẹ gì nữa, lúc ấy trong lòng những người đó gã làm gì còn “uy nghiêm” gì đáng nói?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi