*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 109: Cổ đại bá sủng văn [3]
Thái giám đứng bên cạnh hồi lâu không nghe thấy hoàng đế để cho đứng dậy cũng có chút khó hiểu, hắn nhìn hoàng đế, lại theo ánh mắt của y nhìn xuống dưới, khi thấy tiểu trạng nguyên đối mặt với hoàng đế thì không khỏi sững sốt, sau đó trong lòng âm thầm kêu khổ, tiểu trạng nguyên này thật không hiểu quy củ, trong triều đình, thân phận như ngươi há có thể ngẩng đầu?
"Bệ hạ, ngài xem..." Thái giám ôm quyền cung kính nói: "Thời gian không còn sớm, ngài xem..."
Đây đã là lần thứ hai bị cắt ngang trong hôm nay rồi, mặt Ứng Phỉ cũng đen thành cục than rồi, ánh mắt y nhìn thái giám phục vụ bên cạnh, sau đó lạnh lùng nói: "Các khanh bình thân."
Mọi người quỳ bên dưới nghe thấy giọng của Hoàng đế cũng sắp lạnh thành vụn bang rồi, quả thật nghe vào tâm can ai cũng run rẩy, sau khi bò dậy ai ai cũng cúi đầu không dám có động tác nào, rất sợ Hoàng đế không ưa ai, muốn chỉnh một phen.
Thiệu Khiêm đứng dậy theo chúng thần, những người khác đều là bộ dạng run sợ trong lòng, mà hắn lại cao hơn người khác nhiều, ánh mắt Hoàng đế thỉnh thoảng nhìn sang, hắn còn nhoẻn miệng cười với y.
Thái giám phục vụ bên cạnh, đâu thể nói là bị trạng nguyên lang không hiểu quy củ này cười mà kinh hồn bạt vía, ngươi nói xem một trạng nguyên lang như ngươi phẩm cấp cũng không có, là lại nhìn chằm chằm bệ hạ làm chi? Bộ không sợ bệ hạ giận lên, trực tiếp mang ngươi xuống chém đầu?
Nhưng mà, Ứng Phỉ sẽ giận khi có người nhìn? Đó là đương nhiên không thể. Y chỉ mong tâm mắt của người này chỉ nằm trên người mình. Bị Thiệu Khiêm dùng tầm mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Hoàng đế bệ hạ bày tỏ, mình rất hưởng thụ.
Nghĩ thấy không cần dò xét, Hoàng đế này chắc là bạn đời nhà mình rồi, đôi mắt nhỏ luôn luôn liếc tới đây, thật khiến cho người ta không nhận ra đều khó.
"Các khanh có chuyện quan trọng gì không?" Ứng Phỉ tuy giọng lạnh muốn rớt vụn băng, nhưng trời sinh Thiệu Khiêm đã nghe ra vội vàng trong đây. Hàm ý thì lại là không rõ lắm, có chuyện thì nói mau, không có thì đi nhanh lên.
Trời sinh, đã có người không muốn như ý Hoàng đế. Y mới vừa hỏi có chuyện quan trọng gì không, thì có đại thần đứng dậy. Khi Ứng Phỉ thấy có người đứng ra, thật sự hô hấp cũng rối loạn một chút, ngươi nói coi bình thường đều không thấy ngươi nói chuyện gì, sao đến hôm nay lại có chuyện quan trọng bẩm báo?
Có lẽ hôm nay có người không thích để Hoàng đế đi trước, một người bẩm báo xong một người khác lập tức tiếp nối, đúng là một giây cũng không dừng lại, giống như ngắm trang sức vậy.
Thiệu Khiêm đứng phía dưới nhìn gương mặt càng ngày càng đen của Ứng Phỉ, chẳng biết tại sao hình dáng y rõ ràng không kiên nhẫn, cắn răng nghiến lợi muốn đuổi người, nhưng lại cố nhẫn nại thật là hài hước.
Nhưng mà, Ứng Phỉ trong lòng giận, mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, cần gì phải nói trên đại điện? Ngươi trực tiếp viết chiết tử, đưa tới cho trẫm vậy là ngươi được duyệt rồi.
Lúc này trong lòng Ứng Phỉ tức giận quá chừng, quả thực muốn đuổi đám trọng thần trong triều 'không làm chính sự' này ra khỏi kim điện. Chẳng qua, mỗi lần hắn muốn đuổi người, ánh mắt cũng sẽ không tự chủ nhìn sang tiểu trạng nguyên, khi thấy ánh mắt có vẻ hài hước của người này, lại gắng gượng nhịn lửa giận.
Tiểu trạng nguyên tựa hồ thích xem náo nhiệt? Nhưng hôm nay trẫm chính là buổi náo nhiệt hắn muốn xem phải làm sao đây?
Trả lời: Cố mà diễn cho tốt.
Hoàng đế thật sự cảm thấy mình ngốc lăng rồi, từ đêm hôm qua đến bây giờ cũng không quá bình thường. Ứng Phỉ từ khi nhân nhượng người ngoài? Hôm nay lại chỉ vì một trạng nguyên nho nhỏ mà nhẫn nhịn nghe mấy chuyện tầm phào này.
Lại nói, là người phục vụ bên cạnh Ứng Phỉ, nhãn lực thì đúng là thể thiếu. Thái giám này tuy rất cung kính đứng một bên cúi đầu rũ mắt cung kính, thực ra lại ở trong tối quan sát sắc mặt Hoàng đế.
Lúc này thấy gương mặt đen thui của Hoàng đế, tiếng hô hấp cũng lớn hơn ngày thường một chút, nhất thời biết Hoàng đế đã không chút kiên nhẫn nghe những chuyện vụn vặt này nữa rồi. Vì vậy, thái giam đứng bên phải ho khan một tiếng mở miệng nói: "Chư vị đại nhân, chuyện như vậy có thể viết chiết tử tấu lên."
Người đang bẩm báo phía dưới nhất thời hơi sửng sốt, rồi sau đó nhìn gương mặt đen thùi của Hoàng đế bèn ôm quyền nói: "Là thần sai lầm, hôm nay sẽ viết chiết tử tấu lên bệ hạ."
"..." Hoàng đế vừa định cố mà diễn cho tốt câm nín, y mắt đao mài soàn soạt đâm lên người thái giám nhiều chuyện, sau hồi lâu mới cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy thì, bãi triều."
Thái giám lúc này trong lòng khổ, đây... đây chẳng lẽ là hắn hiểu sai ý? Nhưng thấy sắc mặt bệ hạ đen thui rất là không kiên nhẫn, chẳng lẽ không phải bị những chuyện vụn vặt tào lao này làm phiền lòng?
Thái giám bày tỏ, tâm tư bệ hạ thay đổi quá nhanh, làm nô tài thật là không đoán ra.
Những đại thần đều là người biết nhìn sắc mặt, từng người ngẩng đầu nhìn sắc mặt bệ hạ không được tốt cho lắm, vội vàng quỳ thỉnh an lui ra ngoài.
Thiệu Khiêm đi theo mọi người lui ra ngoài, hắn chậm chạp đi sau cùng, chờ Ứng Phỉ sai người tới kêu hắn.
Mà lúc này Thiệu Khiêm không biết rằng, Ứng Phỉ hạ triều trong lòng cũng không có vui vẻ bao nhiêu, lúc này y đang mặt lạnh, suy nghĩ xem lát nữa nên gọi tiểu trạng nguyên đi đâu mới có thể biểu dương coi trọng của mình dành cho hắn?
Hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ lấy lòng người khác cảm thấy khó khăn. Nếu trực tiếp triệu người đến tẩm cung có tỏ ra tùy tiện quá không? Nếu đến ngự thư phòng, lại hình như không phải chuyện quan trọng để đến đó. Vậy... vậy hôm nay nên làm thế nào đây?
Mà thái giám vẫn luôn đi theo sau lưng Ứng Phỉ làm nhiệm vụ, theo y đi về phía trước, ánh mắt thì thỉnh thoảng nhìn gáy của Ứng Phỉ. Gì? Ngươi nói nhìn gáy làm gì? Hắn đứng sau lưng Hoàng đế, dù sao cũng không thể nào thấy được sắc mặt phải không? Chỉ có thể nhìn gáy người ta, phòng bệ hạ có chuyện gì dặn dò.
Đây đúng là nghĩ cái gì, sẽ tới cái đó. Thái giám hôm nay đã bị trợn mắt nhìn ba lần đang nghĩ nên làm sao lấy lòng Hoàng đế, thì nghe được người trước mặt nhẹ giọng thở dài.
Nghe được Hoàng đế than thở thái giám tinh thần tỉnh táo, hắn vội vàng nhẹ giọng mở miệng nói: "Bệ hạ có chuyện phiền lòng ạ?"
Thái giám hỏi xong Ứng Phỉ mới dừng bước lại, xoay người mắt lạnh nhìn chằm chằm thái giám không nói chuyện.
Lúc này, thật sự đã dọa thái giám quỳ xuống, còn là cái kiểu bò sát đất. Lúc này hắn rất muốn cắn nát đầu lưỡi của mình, mình đúng là không đầu óc, tâm tư bệ hạ là điều hắn có thể tùy ý đoán?
Ứng Phỉ nhìn thái giám nằm dưới đất run lẩy bẩy cũng không dám lên tiếng chậm rãi nói: "Trẫm cần gặp một người, nên chọn nơi nào thích hợp?"
Thái giám nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, rồi sau đó hắn thoáng nâng người lên một chút dò xét nói: "Nếu là nghị sự dĩ nhiên là ngự thư phòng mới ổn."
"Nếu là nghị sự còn cần ngươi nói?" Ứng Phỉ cảm thấy, người bên cạnh mình đúng là đần độn, nếu là gặp triều thần trẫm còn cần hỏi ra?
"Không bằng... không bằng đến ngự hoa viên?" Thái giám vội vàng nói: "Lúc, lúc này ngự hoa viên hoa nở đẹp lắm, ở đó ngắm hoa phẩm trà còn có thể giải sầu."
Ứng Phỉ nghĩ cũng hợp lý, y lập tức hài lòng gật đầu: "Đúng như lời ngươi nó, bãi giá ngự hoa viên, còn có mời Đới Hiên tới cho trẫm."
"Vâng." Thái giám sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân sau đó thở phào nhẹ nhõm, thật may mình cơ trí nghĩ tới ngự hoa viên, trong vườn lúc này hoa nở đang đẹp, nơi này mở tiệc tiếp khách là thích hợp quá chừng.
"Nhớ phải mời đó." Ứng Phỉ không yên lòng lần nữa dặn dò: "Nhớ không thể tiếp đón không chu đáo."
"Vâng." Trán thái giám trán đầy mồ hôi lạnh cũng không dám lau, nhìn bệ hạ lên nhuyễn kiệu sau đó tự mình đi tìm tiểu trạng nguyên Đới Hiên.
Thiệu Khiêm khoan thai chậm rãi lắc lư ở phía sau cùng, nhìn chư vị đại nhân ôm quyền nói tạm biệt, hắn thì ở tuốt phía sau không người chào hỏi. Nghĩ cũng đúng, lúc này tiểu trạng nguyên trên căn bản cũng không là gì hết, đâu đủ tư cách để đại thần trong triều chào hỏi hắn?
Thấy đại thần trong triều tụ năm tụ ba kết bạn rời đi, Thiệu Khiêm một không ai biết, hai không có xe ngựa, cứ như vậy lắc lư đi tới cửa cung.
Hắn bên này mới đi không bao xa, đã nghe thấy cách đó không xa có người gào thét. Thiệu Khiêm nhĩ lực tốt lắm, lại làm sao có thể không biết người này đang kêu ba chữ trạng nguyên lang? Hắn lộ vẻ nghi hoặc xoay người nhìn ra sau, chỉ thấy thái giám chạy đầu đầy mồ hôi búi tóc cũng có xốc xếch.
"Công công sao vậy?" Thiệu Khiêm giả vờ như không hiểu ôm quyền nói: "So lại chạy gấp gáp như vậy?"
"Ngươi cùng..." Thái giám mệt thở hồng hộc, lúc nói chuyện cũng tỏ ra có chút không kiên nhẫn. Chỉ có điều, hắn mới vừa nói ra khỏi miệng, thì nhớ lại bệ hạ có kêu hắn 'mời' người tới, lập tức liền sửa lại giọng điệu: "Bệ hạ có nói, lệnh nô tài mời trạng nguyên lang đến ngự hoa viên."
Thiệu Khiêm giả vờ sửng sốt, sau đó vội vàng nói: "Vâng. Công công mời."
"Mời ngài." Thái giám thấy Thiệu Khiêm không có hỏi nhiều thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn dẫn người đi về phía ngự hoa viên
Bên này từ sớm đã đến ngự hoa viên Ứng Phỉ thật sự chờ sốt ruột, đều qua một khắc đồng hồ rồi, sao còn chưa mang người tới? Chẳng lẽ nô tài kia nói chuyện không được dễ nghe, đã dọa người chạy rồi?
Nghĩ đến khả năng này sắc mặt Hoàng đế lại có chút không tốt, nếu dọa người chạy, y sẽ phạt tên kia đi chùi bồn cầu. Còn như... còn như tiểu trạng nguyên không thể kịp thời đến đây, vậy thì... thì để hắn ở lại trong cung với trẫm.
Nghĩ đến ngày sau tiểu trạng nguyên lúc nào cũng bên cạnh mình, Hoàng đế lập tức bắt đầu cân nhắc, tẩm cung mình phải tu sửa như thế nào mới có thể làm cho tiểu trạng nguyên ở thoải mái.
Chỉ là, sao ngài lại chưa chưa từng nghĩ, dù ngài muốn thu tiểu trạng nguyên vào cung, vậy cũng không thể theo ngài ở cùng một tẩm cung mà? Nếu ngài thật sự quyết định như vậy, chỉ sợ qua sáng hôm sau lại có mấy đại thần muồn dùng đầu mình thử độ cứng của cột kim điện.
Đang lúc Ứng Phỉ suy nghĩ bậy bạ, giương mắt đã thấy thái giám dẫn tiểu trạng nguyên đi vào, trong lúc nhất thời, Ứng Phỉ đầy tim đầy mắt đều là thiếu niên lang dịu dàng bị thái giám siết cổ tay kéo tới.
"Thỉnh an bệ hạ." Thiệu Khiêm bị thái giám siết cổ tay kéo vào ngự hoa viên, lại đi đến trước lương đình thì định quỳ xuống hành lễ.
Ứng Phỉ thật có thể để hắn quỳ xuống? Điều đó không thể, khi y vừa thấy tiểu trạng nguyên bị thái giám kéo vào thì trên mặt đã có chút không vui, y còn chưa đụng đến người, một nô tài như ngươi sao dám lấy tay đụng?
Cơ mà, cũng thật may thái giám cách áo quần kéo Thiệu Khiêm, nếu không, nói không chừng thật sự bị Hoàng đế cho phạt đi chùi bồn cầu luôn rồi. Dù sao, Hoàng đế bệ hạ nhìn như không câu nệ tiểu tiết, trong một số chuyện, thật sự là tên nhỏ mọn.
Chương 110: Cổ đại bá sủng văn [4]
"Miễn lễ." Ứng Phỉ giả vờ bình tĩnh khoát khoát tay, sau đó ánh mắt không ngừng liếc thái giám.
Mà thái giám ấy, tuy nói bình thường có chút ngờ ngệch, nhưng chung quy ánh mắt nên có vẫn phải có. Hắn thấy bệ hạ nháy mắt với mình, lập tức biết hiểu bệ hạ định ở một mình với Trạng nguyên lang.
Thái giám quỳ thỉnh an Ứng Phỉ rồi lui xuống, khi sắp ra khỏi cổng hình vòm của ngự hoa viên, trong tầm mắt hắn vô tình thấy hoàng đế bệ hạ nghiêng người nhường đường cho trạng nguyên lang.
Ứng Phỉ gọi Thiệu Khiêm ngồi xuống, khi hắn đi ngang người mình, đôi mắt giảo hoạt cứ như vậy nhìn chằm chằm người ta không thèm chớp một cái. Lúc này tâm tư y thật sự muốn bay lên trời rồi, trạng nguyên mặc quan phục màu đỏ thật sự khiến Thiệu Khiêm trông rất đẹp mắt, đai lưng khảm bạch ngọc lại buộc quanh eo tiểu trạng nguyên thành độ cong hoàn mỹ.
Nếu... nếu giờ không phải trong ngự hoa viên, Hoàng đế bệ hạ nói không chừng sẽ thất lễ.
"Bệ hạ?" Thiệu Khiêm xoay người thấy Ứng Phỉ đứng của lương đình nhìn chằm chằm mình, theo hiểu biết của hắn với chồng mình, còn không biết tên này đang nghĩ gì?
Bây giờ tên này nhất định đang nghĩ tới chuyện kỳ quái gì đó, nếu không tại sao ánh mắt trông nhộn nhạo thế?
"Khụ khụ." Ứng Phỉ bị Thiệu Khiêm gọi như vậy, lập tức phục hồi tinh thần. Y ba cũng thành hai bước đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiệu Khiêm: "Trạng nguyên lang đừng có khách sáo, ngồi xuống là được."
"Tạ bệ hạ." Nếu chồng mình muốn mình diễn với hắn, Thiệu Khiêm tự nhiên sẽ không phơi bày y, hắn cũng phải nhìn xem, tên này có thể diễn tới khi nào.
"Trạng nguyên lang ở có thoải mái không?" Nếu không thoải mái, tẩm cung trẫm lúc nào cũng rộng mở cho ngươi. Chỉ lá câu sau á, Hoàng đế bệ hạ không có nói ra. Y sợ mình nói ra rồi, sẽ dọa tiểu trạng nguyên sợ chạy.
"Vẫn ổn." Nếu sân không nát như vậy, nhà không cũ như vậy, nóc nhà không lộ thiên, vạc giường không có cứng như vậy thì mọi thứ đều ổn.
"Nếu ở không thoải mái, không bằng trẫm lần nữa tìm chỗ ở mới cho ngươi?" Ứng Phỉ nói rất hay, đến khi lần nữa tìm chỗ mở, liền xây bên cạnh cung, đến lúc đó kêu người mở cổng hình vòm, nếu mình muốn qua cửa cũng được mà phải không?
"Vẫn ổn." Thiệu Khiêm vẫn là hai chữ không đổi. Hắn sẽ chờ tên này lộ ra nguyên hình. Còn nói gì lần nữa tìm chỗ mới, lúc ngươi nói câu này, ngữ điệu hận không thể kêu hắn dời vào trong cung trong giọng nói có thể thoáng thu liễm đôi chút không?
Lúc này trong lòng Hoàng đế bệ hạ gấp lắm, nếu người ngoài nói chuyện như vậy với y, chỉ sợ sớm đã bị đánh gậy ném ra ngoài rồi. Cơ mà người lúc này nói chuyện với y chính là tiểu trạng nguyên mình không nỡ buông ra, nói nặng lời với hắn thì sợ dọa hắn, nói nhỏ nhẹ với hắn, hắn lại nghe không hiểu.
Ứng Phỉ gấp đến nỗi tình thương không cao lên được.
Thiệu Khiêm nhìn chồng mình căng mặt không nói một lời nhịn không được cười lên: "Bệ hạ triệu tiểu thần đến có chuyện gì quan trọng?"
Bị Thiệu Khiêm nói như vậy nói, ánh mắt của hoàng đế bệ nhất thời sáng lên, hắn đanh giọng hừ lạnh một tiếng: "Đêm hôm qua, ngươi đi đâu?"
"Đêm hôm qua..." Thiệu Khiêm nói đến đây cố ý hơi ngưng lại, nhìn ánh mắt Hoàng đế bệ hạ đột nhiên nhìn tới nhất thời có chút buồn cười: "Đêm qua ta đi dâu, không phải bệ hạ rõ nhất?"
Ứng Phỉ nghe vậy nhất thời trong lòng tức giận, hắn chợt vỗ bàn tức giận nói: "Một tiểu trạng nguyên như ngươi thật to gan, Tam vương phủ há là nơi ngươi muốn đi là đi?"
Lúc Ứng Phỉ nói lời này, tay phải vỗ bàn từng chút một rụt vào trong tay áo, vừa rồi dùng sức quá, nắm tay cũng đau tê dại, nhưng Hoàng đế bệ hạ trời sinh sĩ diện lại không muốn mất mặt trước mặt Thiệu Khiêm, chỉ có thể từng chút một rụt vào trong tay áo, ư ử siết nắm đấm trong lòng âm thầm kêu đau.
Thiệu Khiêm nghe động tĩnh y đập bàn đá đều cảm thấy đau đớn, lúc này thấy tay y rụt vào trong tay áo nhất thời thu nụ cười: "Vươn tay ra."
Ứng Phỉ nghe vậy, theo bản năng đưa tay phải đau đớn ra, lúc bị Thiệu Khiêm nắm tay còn âm thầm phỉ nhổ từ khi nào mình lại nghe lời như vậy.
Thiệu Khiêm thấy lòng bàn tay tay hồng hồng của y có chút đau lòng, hắn cầm tay phải của Ứng Phỉ thổi thổi: "Có đau không?"
"Không..." Ứng Phỉ đang muốn chối, sau đó nghĩ đến cái gì vội vàng đổi lời nói: "Đau, rất là đau."
Hai người cùng nhau trải qua nhiều thế giới như vậy, người này tính tình thế nào nếu Thiệu Khiêm còn chưa hiểu rõ y thì đã sống uổng rồi. Hắn nghe như vậy cũng biết cảm giác đau trên bàn tay này đã lui xuống: "Nếu đau, không bằng gọi thái y tới chữa trị?"
"Ngươi thổi một chút là được." Ứng Phỉ nghe vậy nhất thời bật thốt lên. Chỉ là, sau khi y nói ra lời này, thật muốn cắn tự đầu lưỡi mình, mình càn rỡ như vậy, lỡ đâu dọa tiểu trạng nguyên thì biết làm sao?
Nói nghe nè, vừa rồi ngài nghĩ đủ phương pháp cua gắt đổi nhà cho người ta, chẳng lẽ cũng không càn rỡ?
Thiệu Khiêm khẽ cười một tiếng, nắm tay Ứng Phỉ nâng lên, sau đó hôn lên lòng bàn tay y một cái: "Xem sau này ngươi có dám làm động tác thô bạo như vậy nữa hay không."
Nếu sau này còn có thể được ngươi thổi sau đó mới hôn một cái, cho bị đâm thủng tay thì cũng đáng giá. Chỉ là, Hoàng đế bệ hạ tuy nói tình thương hơi thấp xíu, nhưng nhỏ mọn nên có vẫn phải có, lời này mình nghĩ trong lòng là được, cũng không thể thuận miệng nói ngay được.
"Ngươi còn chưa nói đêm hôm qua đến Tam vương phủ làm gì." Ứng Phỉ nghĩ tiểu trạng nguyên nhà mình đến Tam vương phủ thì cảm thấy tủi thân trong lòng, Ứng Trạch là Vương gia không sai, mình còn là Hoàng đế đó. Ngươi tìm gã làm núi dựa còn không bằng tìm trẫm, ít nhất ngươi không cần lấy lòng trẫm, trẫm cũng có thể tự mình tới làm núi dựa cho ngươi.
Có điều, tại sao luôn cảm thấy lời nói của bệ hạ có nghĩa khác nhỉ? Đã bảo không cho phép lập bang kết phái rồi mà? Đã bảo không được lập đoàn thể nhỏ rồi cơ mà? Ngài tự chạy lên làm núi dựa cho người ta như vậy, kêu các đại thần phí hết tâm tư làm đoàn thể nhỏ biết phải làm sao đây?
"Tam vương gia thiếu một tiểu lâu la, vì vậy tiểu thần đúng dịp được Tam vương gia chọn trúng." Thiệu Khiêm lời thật hời hợt. Chỉ là, hắn nói không thèm để ý, người nghe để ý nha. Cái gì gọi là Tam vương gia thiếu một tiểu lâu la? Tiểu trạng nguyên y muốn nâng niu trong bàn tay, tại sao đến trong mắt người khác lại thành tiểu lâu la rồi?
Không thể không nói, câu nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi tuyệt đối không sai một chút nào, dựa theo tâm tư của Hoàng đế bệ hạ, đây cũng không phải là hóa Tây Thi, mà quả thực là vừa gặp mặt đã xem thành bảo bối của mình rồi.
"Trực tiếp kêu gã cút." Ứng Phỉ nói rất mạnh bạo, chỉ là nếu như ngài có thể thay đổi chất giọng chua chát kia thì thật sự không thể tốt hơn nữa: "Thứ không có mắt, lại còn dám có ý đồ với ngươi."
"Chẳng qua là một người sắp chết, quản gã làm chi." Thiệu Khiêm thấy màu đỏ trong lòng bàn tay Phỉ đã lui không ít mới buông tay ra: "Chắc không đau nữa rồi."
Hoàng đế bệ hạ rất muốn nói còn rất đau, còn muốn hôn hôn. Nhưng mà ấy, có lúc chuyện mặt mũi này chính là khó mà nói, tay phải y nắm lại đặt lên miệng ho một tiếng, rồi sau đó cầm ấm trà tới rót cho Thiệu Khiêm cốc trà: "Trà này uống được lắm, ngươi nếm thử một chút."
Thiệu Khiêm cũng không nhận lấy cốc trà, nhấp một miếng từ tay Ứng Phỉ, sau đó gật đầu nói: "Rất thơm."
Ứng Phỉ nhìn môi củ ấu Thiệu Khiêm bị nước trà dính ướt không tự chủ nuốt nước miếng một cái, dáng môi của tiểu trạng nguyên rất là đẹp, môi trên mỏng dày vừa phải, môi dưới đầy đặn, khóe miệng khẽ cong vốn đã đẹp lắm rồi, lúc này dính chút nước, khiến người nhìn không nhịn được muốn cắn một cái.
Hoàng đế bệ hạ cảm thấy mình có chút khô miệng khô lưỡi, y trực tiếp thu hồi tay cầm cốc, cái tay này á, không biết có phải cố ý hay không mà chuyển động cốc trà, nhắm ngay chỗ Thiệu Khiêm vừa uống, uống một hơi cạn trà.
Thiệu Khiêm còn chưa kịp ngăn cản, cứ nhìn đồ ngốc nhà hắn trực tiếp uống cạn một cốc trà nóng, hắn đành nhìn tên ngốc kia từ từ đổi sắc mặt.
Thiệu Khiêm thật sự nóng nảy, hắn vội vàng đứng dậy đứng bên cạnh Ứng Phỉ vỗ quai hàm y la lên: "Một cốc trà nóng đâu thể uống như vậy? Mau nhổ ra."
Ứng Phỉ nuốt xuống rồi còn có thể nhổ ra? Dù y muốn nôn, cũng không nôn ra được? Cơ mà, tên này tuy tình thương thấp, nhưng không ngăn được người ta đầu óc đổi nhanh nha, nghĩ vừa rồi y đập bàn đỏ lòng bàn tay cũng được hôn một cái, vậy bây giờ mình bị bỏng miệng...
"Đau." Ứng Phỉ hàm hàm hồ hồ che miệng, ánh mắt kia tựa hồ cũng sắp rơi nước mắt, hình dáng đó chắc là bị bỏng không nhẹ.
Thiệu Khiêm vội vàng gỡ tay người ra, bóp miệng thấy đầu lửa có hơi đỏ nhất thời nóng nảy mắng: "Ngươi, sao vẫn không hiểu chuyện như con nít vậy? Trà mới rót nóng sao uống kiểu đó được?"
Cảm giác nóng bỏng qua thì thôi, cơ mà lúc này Ứng Phỉ cứ nhìn cái miệng Thiệu Khiêm đóng mở nói không ngừng, trong lúc hắn nói chuyện, hơi nóng thỉnh thoảng phả lên cổ và mặt mình, cái này... có thể nhịn?
Hoàng đế bệ hạ dùng sự thật chứng minh, lúc này nhịn nữa đó chính là ngu. Ánh mắt y không chớp một cái nhìn chằm chằm mặt Thiệu Khiêm, hai tay ôm eo Thiệu Khiêm đến gần mình, sau đó dùng sức để người ngồi lên đùi mình, một tay tiến lên đè gáy Thiệu Khiêm rồi hôn lên.
Thiệu Khiêm bất ngờ bị y dọa giật bắn người, bên này vừa ngồi lên đùi Hoàng đế, bên kia gáy đã bị người đè lại, sau đó chính là môi bị gặm.
Thật sự là... bị gặm...
Thiệu Khiêm bày tỏ mình sợ ngây người, đồ ngốc nhà hắn đã từ đập trúng răng ban đầu, biến thành gặm người? Phương hướng ngươi tiến hóa hình như có chỗ nào sai sai?
Ứng Phỉ gặm người một hồi, cũng chưa có cử động mới. Tuy trong tẩm cung y cũng có mấy quyển liêu xuân đồ, thế nhưng với mấy bức vẽ thì có thể làm gì? Rốt cuộc không thể dạy người kinh nghiệm phải không? Vì vậy, Hoàng đế bệ hạ còn rất ngây thơ cho là chỉ cần gặm một cái, sau đó dán vào là được?
Thiệu Khiêm thấy chồng mình không phản ứng, lập tức biết tiếp theo tên này không biết làm sao cho đúng, hắn trực tiếp ngồi lên người Ứng Phỉ, hai cánh tay ôm cổ y đổi khách thành chủ rồi hôn.
Ứng Phỉ hơi sửng sốt, sau đó ôm người chặt thêm nữa, y cảm giác được đầu lưỡi của Thiệu Khiêm đích lướt qua rang mình, lập tức tách hàm răng để đầu lưỡi kia duỗi vào...
Nơi này không thể không nói một chút, năng lực học tập của Hoàng đế bệ hạ vẫn rất mạnh, chỉ chốc lát đã có thể bắt chước hôn ngược trở lại, thậm chí động tác kia, giống như bật công tắc vậy linh hoạt biết bao nhiêu.
Chương 111: Cổ đại bá sủng văn [5]
Cơ mà ấy, hôn một hồi thì biến tướng rồi, cánh tay Ứng Phỉ ôm Thiệu Khiêm càng ngày càng dùng sức, kéo Thiệu Khiêm gần sát mình hơn, đôi tay cũng không giới hạn ôm chặt người bất động, bắt đầu chậm rãi hoạt động vuốt ve sau lưng Thiệu Khiêm.
Lúc này Thiệu Khiêm cũng ít nhiều có chút động tình, hắn đang muốn rút lui nhắc nhở Ứng Phỉ lúc này đang bên ngoài, thì nhận ra bàn tay gian xảo của tên này đã tùy tiện lột đai lưng của mình, lôi kéo hai cái, rồi sau đó xảo quyệt đưa vào trong áo.
Nhận ra tay phải cơ hơi lạnh lẽo tàn phá bên hông mình, vừa bóp vừa xoa thật là không vui. Nhưng mà, Ứng Phỉ sờ kích động, Thiệu Khiêm thì đen mặt, ngươi quả thực giống như bật hack tool vậy, Đã bảo chưa từng làm rồi mà? Tại sao vừa mới bắt đầu không thạo chỉ biết gặm người, nhưng mà bây giờ đã biết tháo đai lưng người ta chui người áo rồi?
Tay phải Thiệu Khiêm vỗ lưng Ứng Phỉ tỏ ý buông mình ra. Nhưng mà, hắn hiển nhiên vẫn coi thường lực hành động của Ứng Phỉ, tên này cảm giác có bàn tay vỗ sau lưng cũng chỉ dừng một chút, sau đó dứt khoát nghiêng về trước giam người giữa bàn đá và mình, tay phải chui vào áo ôm chặt eo Thiệu Khiêm, tay trái tách đùi phải của Thiệu Khiêm ôm eo mình, để mông của Thiệu Khiêm vừa vặn để ở vị trí nào đó.
Thiệu Khiêm bị tên này chặn miệng không nói được gì, nhưng bị một chuỗi động tác của tên này chọc tức đỏ mặt, còn biết xấu hổ hay không? Đang ban ngày ban mặt còn đang lương đình nữa, nếu như có người đi vào...
Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nhưng dường như chống cự người kia càng hưng phấn, tay đưa vào vạt áo đã tới đai lưng nội, một tay nắm mông thịt nhẹ nhàng nắn bóp.
(những từ nhạy cảm đã bị * và □ thay thế rồi, nên tui sẽ chém theo ý tui hiểu nhe hihi)
*đai lưng nội: có hai loại định nghĩa về đai lưng ở đây đó là đai lưng nội và đai lưng ngoại. Đai lưng ngoài là dạng đeo bên ngoài áo (đa phần là nữ dùng nhiều và trong quân đội). Còn đai lưng nội là đeo trên lưng quần để cố định quần
Nếu còn dung túng như vậy nữa, người này chỉ sợ sẽ cởϊ áσ hắn trong ngự hoa viên mất. Tay phải của Thiệu Khiêm ấn lên trán Ứng Phỉ đẩy đầu y ra một chút: "Đủ rồi."
Bị người đẩy ra Ứng Phỉ rất bất mãn, hắn thúc hạ bộ vào Thiệu Khiêm, tay trái nắm tay Thiệu Khiêm để xuống, ngay sau đó lại đến gần cỗ Thiệu Khiêm gặm một miếng: "Không đủ. Mãi mã không đủ."
Làm sao có thể? Càng đến gần người này, y lại càng không nhịn được muốn lấy được càng nhiều. Muốn cởϊ qυầи áo của hắn, trực tiếp đè hắn trên bàn đá, xỏ xuyên cơ thể hắn...
Nghe hắn rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙ƈ, nhất định có thể thắng được tất cả phàm âm tiên nhạc.
Thiệu Khiêm bị Ứng Phỉ gặm một cái, hô hấp không tự chủ được dồn dập, mà khi hô hấp hắn rối loạn, hắn ngồi xuống nơi nào đó dường như có hơi cứng.
"Lúc này, lúc này còn ở bên ngoài." Bây giờ hô hấp Thiệu Khiêm đã rối loạn không ít, trên trán cũng ra chút mồ hôi, hắn cố gắng muốn bình phục hô hấp: "Nếu như có người xông vào vậy thì không tốt."
"Không sao, có ám vệ." Ứng Phỉ nói xong kéo tay trái Thiệu Khiêm đặt trên môi gặm hai cái: "Ta đã sớm dặn dò, trong ngự hoa viên trừ ám vệ, những người khác đều không được đi vào."
Hử? Trừ ám vệ?
Sắc mặt Thiệu Khiêm nhất thời đen không ít, trên mặt hắn kéo ra một nụ cười hơi dữ tợn: "Theo ngươi nói, vừa rồi những hành động của chúng ta đều bị ám vệ để trong mắt?"
Ứng Phỉ nghẹn họng, sau đó đảo mắt một vòng lập tức đứng đắn nói: "Đương nhiên là không thể."
Thiệu Khiêm sống chung với y nhiều năm như vậy, thấy biểu cảm y như vậy, còn có thể không biết tên này đang nói dối? Tên này sắp xếp ám vệ trông chừng ngự hoa viên không cho người vào đương nhiên là thật, kêu ám vệ trông nom ngự hoa viên nhất định cũng là thật, nói cách khác, vừa rồi bọn họ hôn nhau đều bị người ngoài nhìn trong mắt?
"Ha ha." Thiệu Khiêm cười ha ha với Ứng Phỉ hai tiếng muốn đứng dậy, nhưng mà, hắn hiển nhiên đánh giá thấp lực hành động của Ứng Phỉ, bên này hắn còn chưa kịp đứng dậy, đã bị người nào đó dùng sức gánh trên vai nhanh chóng đi tới trước.
"Ngươi, ngươi đi đâu?" Thiệu Khiêm lập tức tức giận đánh Ứng Phỉ hai cái, người này thật sự không biết nặng nhẹ, gánh người trên vai như, ngươi cũng không xem bả vai của ngươi cứng thế nào.
"Chúng ta đến tẩm cung được không?" Hoàng đế bệ hạ tuy là ngữ điệu hỏi, nhưng ngài càng đi càng nhanh bước chân cũng sắp bay lên là sao đây?
"Khó chịu." Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy não có chút ứ máu, hắn dùng sức đập vai Ứng Phỉ tỏ ý y để mình xuống: "Ngươi, ngươi mau để ta xuống."
Bước chân Ứng Phỉ hơi ngừng lại, rồi sau đó tay phải dùng sức trực tiếp nắm eo người ôm vào trong ngực: "Như vậy còn khó chịu không?"
Gân xanh trên trán Thiệu Khiêm không ngừng nhảy, vừa rồi gánh trên vai rất khó chịu, bây giờ ngươi ôm công chúa như vậy sẽ dễ chịu hơn?
"Ta tự đi." Thiệu Khiêm ôm Ứng Phỉ trực tiếp cắn lên vai y, dĩ nhiên, cũng không có dùng nhiều sức, nhiều nhất là khiến y cảm thấy hơi đau đau thôi.
Tay Ứng Phỉ ôm Thiệu Khiêm run một cái, sau đó ôm người chặt hơn bước chân càng nhanh. Tiểu trạng nguyên nhà y đã không kịp đợi? Xem ra mình phải nhanh hơn nữa mới được.
Nếu Thiệu Khiêm biết suy nghĩ của tên này, nói không chừng sẽ bị y chọc giận đến cắn nát một hàng răng, bây giờ bản lĩnh xuyên tạc ý của người khác đúng là càng ngày càng tốt rồi.
Thấy sắp ra khỏi ngự hoa viên, Thiệu Khiêm giãy giụa trong ngực Ứng Phỉ, giờ nếu bị Hoàng đế ôm ra ngự hoa viên, không tới nửa ngày đã bị truyền ra tiểu trạng nguyên bị bệ hạ vừa ý thu làm sủng thị.
Ứng Phỉ thấy hắn giãy giụa lợi hại, sợ mình ôm không vững sẽ ngã xuống vội vàng thả người xuống: "Từ từ thôi, té thì làm sao?"
Cách đó không xa ám vệ ẩn thân nghe thấy hoàng đế nói vậy cứ ngỡ mình nghe nhầm, đây... đây có đúng là Hoàng đế ngăn cản thái y của tiên hoàng, giam lỏng đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, lấy thế lôi đình thu phần lớn thế lực của Tam vương gia? Giọng điệu cưng chiều này của ngài là sao vậy? Đã bảo là lạnh tim lạnh phổi lãnh khốc vô tình rồi cơ mà? (Nói con khỉ gì vậy?)
Thiệu Khiêm chỉnh lại quần áo mình, rồi sau đó nhìn một cái nói: "Hôm nay ngươi ôm ta ra ngự hoa viên, không sợ ngay mai thì có người dùng cái chết khuyên can kẻ ban ngày tuyên dâm là ngươi sao?"
"Ai dám?" Ứng Phỉ giúp Thiệu Khiêm sửa sang lại áo quần, nắm tay hắn đi ra ngoài: "Chuyện trong cung đều là cấm kị, dù hôm nay trẫm ôm ngươi ra ngự hoa viên, chỉ cần ngày mai dám có người nói gì trên đại điện, chính là tội lớn theo dõi hoàng tộc, đến lúc đó chớ nói hắn đập đầu chết trên kim điện, chỉ sợ toàn tộc của hắn đều phải bị liên lụy."
Thiệu Khiêm nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Ngươi làm việc như vậy, không sợ bọn họ lật đổ ngươi?"
"Chỉ cần ngươi đứng bên cạnh ta là được." Ứng Phỉ quay đầu hiếm thấy nở nụ cười tươi: "Vả lại, bọn chúng muốn làm phản sớm muộn đều sẽ có một lần, có một số việc dù ta không làm, bọn chúng vẫn sẽ không cảm thấy ta là một Hoàng đế tốt."
Ban đầu, tên này còn tự xưng là trẫm, bây giờ đã nắm tay Thiệu Khiêm tự xưng là ta, hơn nữa, tuy ngài kéo tay người ta, nhưng tay lại lên xuống sờ cổ tay người ta là sao đây?
"Tự tin là chuyện tốt, nhớ đừng có tự đại." Tuy hắn biết được bản lĩnh chồng mình như thế nào, nhưng dù gì vẫn không nhịn được nhắc nhở.
Ứng Phỉ nghe vậy không những không tức giận, mà bước chân đi bộ lơ lửng một chút. Y vốn suy nghĩ, tiểu trạng nguyên nhà y nhất định không muốn phục tùng dưới thân người khác, y thậm chí đã chuẩn bị uy hiếp dụ dỗ rồi, thật sự không muốn buông tay tiểu trạng nguyên.
Nhưng, vừa rồi y nghe lời tiểu trạng nguyên nhà mình nói, thật sự tâm tư cũng muốn bay, có lẽ tiểu trạng nguyên nhà y cũng thích mình? Nhận biết này khiến Hoàng đế bệ hạ đi bộ cũng bay bay.
Thiệu Khiêm buồn cười nhìn Ứng Phỉ cười toe toét với mình: "Coi kia ngu quá đi."
"Có thể lấy lòng ngươi, dù có ngu thật cũng đáng giá." Đời này Ứng Phỉ chưa từng nói câu nào buồn nôn như vậy, đối mặt với tiểu trạng nguyên nhà y, cứ như vậy trực tiếp bật thốt lên.
Ám vệ vẫn đi theo bệ hạ cảm thấy mắt mình không sống lâu, đầu tiên là thấy bệ hạ ở ngự hoa viên kéo tiểu trạng nguyên làm bừa mà bị cự tuyệt, lúc này lại nghe thấy bệ hạ tự nói mình ngu...
Có lẽ, sau khi trở về, họ phải để lại di thư cho chính mình, sẵn sàng bị bệ hạ diệt khẩu bất cứ lúc nào.
"Miệng lưỡi trơn tru." Thiệu Khiêm tuy nói như vậy, nhưng vẫn bị Ứng Phỉ chọc cười. Người này bất kể trải qua bao nhiêu đời, luôn có thể thăm dò sở thích của hắn, giống như... chính mình vậy.
"Cũng chỉ với ngươi mà thôi." Hai người dọc theo đường đi miệng không nhàn rỗi, sau khi tới tẩm cung của Ứng Phỉ, dứt khoát khóa cửa điện lại, đề người lên cửa hôn.
"Ngươi..." Thiệu Khiêm còn chưa kịp nói gì đã bị Ứng Phỉ vội vàng động tác chặn miệng.
Lúc này cũng không phải là ở bên ngoài, Ứng Phỉ đã hoàn toàn buông thả, trực tiếp đè người trên cửa vuốt ve qua loa, tay trái đưa lên đỉnh đầu Thiệu Khiêm, trực tiếp rút cây trâm ra, tháo đai buộc trán mặc cho mái tóc đen của Thiệu Khiêm xõa tung.
Thiệu Khiêm nghe được tiếng đai buộc trán rơi xuống đất, nghĩ thầm ngay mai bắt người này bồi thường cái mới thôi.
Ứng Phỉ cũng mặc kệ đai buộc trán rơi xuống đất ra làm sao, y ôm cả người Thiệu Khiêm, kéo người đi tới nhuyễn tháp ở ngoại thất nằm xuống, tay phải lần nữa cởi đai lưng tiểu trạng nguyên vừa cột chắc không bao lâu.
Lúc này, không có trói buộc ngoại sam lỏng lẽo, phục tùng dán vào trên người Thiệu Khiêm, Ứng Phỉ nhìn Thiệu Khiêm khắp người quần áo đỏ nằm trên nhuyễn tháp hô hấp không tự chủ được thô gấp hơn một chút, y quỳ ngồi giữa hai chân Thiệu Khiêm, tay phải có chút run rẩy kéo ra vạt áo của tiểu trạng nguyên, sau đó đồ lót...
Sau khi cởi toàn bộ ngoại sam và đồ lót ra rồi, Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng đẩy ra hai lớp y sam, nhìn ngực trắng nõn trước mắt, cùng với hai nụ hồng mai không tự chủ được nuốt nước miếng, nơi này cảnh thật đẹp.
Ánh mắt Ứng Phỉ từ ngực trắng nõn khó khăn dời đi, từ ngực hướng lên trên, quét qua yết hầu xinh xắn, cằm bóng loáng, môi củ ấu xinh đẹp, sống mũi thẳng tắp, cuối cùng... chính là đôi mắt phượng khẽ xếch, trong mắt ánh nước đảo quanh, tựa như xuân... tựa như ý...
Thấy cảnh đẹp này, Hoàng đế bệ hạ không tự chủ được nuốt nước miếng, nguyên nơi nào đó đã bình thường, cũng không tự chủ được lần nữa đứng dậy.
"Của ta..." Lời tiếp theo Thiệu Khiêm không nghe rõ, bởi vì sau khi Ứng Phỉ hàm hàm hồ hồ nói hai chữ, hai chữ sau đó đã bị kẹt trong miệng mình.
Động tác tiếp theo của Hoàng đế bệ hạ, ngự hoa viên lại không thể so sánh, tên này dùng sức hôn Thiệu Khiêm, cở áo quần người ta xuống, kéo ra đồ lót màu trắng bỏ lên giường, rồi ôm tiểu trạng nguyên toàn thân đồ đỏ ngã lên nhuyễn tháp...
Tóc đen, đồ đỏ... làm da thịt trắng nõn hơn... cũng... mê người hơn...