Địa lao Vô Vọng không bao giờ có nắng nên lúc nào cũng lạnh lẽo ẩm ướt.
Quách Lộ đưa Lận Khinh Chu đến trước vách đá có khảm chiêng đồng, cũng không nhiều lời mà chỉ gật đầu với y rồi ngự kiếm rời đi.
Lận Khinh Chu biết chắc hắn đã đi xa mới bước nhanh tới cột đá giữa hang núi.
Người kia vẫn mặc áo đen tả tơi loang lổ vết máu quỳ trước cột đá, hai cổ tay bị xích sắt treo lên, đến khi Lận Khinh Chu tới gần Mục Trọng Sơn mới không nhanh không chậm mở mắt ra.
Đôi mắt đen như mực đối diện với ánh mắt Lận Khinh Chu, Mục Trọng Sơn thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mục Trọng Sơn: "Sao lại là ngươi nữa?"
"Đúng vậy, lại là ta đây, kinh ngạc lắm đúng không?" Lận Khinh Chu cười với hắn.
Mục Trọng Sơn: "Ngươi thật xui xẻo."
Lận Khinh Chu: "Không phải xui mà ta chủ động xin tới đấy."
Mục Trọng Sơn nghe vậy thì nheo mắt lạnh lùng nói: "Từ bỏ hy vọng đi, ta không cần ngươi cứu mà cũng chẳng muốn ra khỏi đây đâu."
"Không muốn thì thôi." Lận Khinh Chu choàng áo khoác đỏ mà Quách Lộ mới đưa cho mình lên người Mục Trọng Sơn, còn nhàn nhã thắt một cái nơ con bướm.
Mục Trọng Sơn nhíu mày: "Rốt cuộc ngươi muốn lấy được gì từ ta?"
Lận Khinh Chu nói: "Không gì cả."
Mục Trọng Sơn cười khẩy, ánh mắt chẳng có vẻ gì là tin tưởng.
"Ta chỉ cảm thấy ngươi thật đáng thương thôi." Lận Khinh Chu ngồi xuống trước mặt Mục Trọng Sơn để tầm mắt ngang với hắn.
"Ngươi thấy ta đáng thương à?" Mục Trọng Sơn nhìn y như đang nhìn thứ gì đó quái dị lắm.
"Ừ." Lận Khinh Chu đáp, "Bởi vậy ta muốn đến trò chuyện với ngươi một lát, nếu ngươi chê ta ồn thì nói nhé, ta sẽ đi ngay không làm phiền ngươi nữa, ngươi yên tâm."
Lận Khinh Chu cứ tưởng Mục Trọng Sơn sẽ lạnh lùng đuổi mình đi.
Nào ngờ Mục Trọng Sơn lại hỏi y: "Nói chuyện gì?"
Nghe vậy Lận Khinh Chu không khỏi sửng sốt, y lấy lại tinh thần rồi vội nói: "Gì cũng được."
Mục Trọng Sơn nghĩ ngợi: "Ngươi biết kể chuyện cười không?"
Lận Khinh Chu: "Shhhh......"
Mẹ nó y quá biết ấy chứ!
Chẳng phải lúc trước hệ thống đã cho y năng lực kể chuyện cười mọi lúc mọi nơi hay sao?!
Lận Khinh Chu thật không ngờ năng lực kỳ quái này lại có đất dụng võ!!!
Nhưng phải sử dụng thế nào thì hệ thống chưa nói cho y biết!
Lận Khinh Chu chần chừ: "Chắc là biết."
Mục Trọng Sơn: "Kể nghe thử xem."
Lận Khinh Chu cố gắng suy nghĩ, một lát sau mấy dòng chữ xuất hiện trong đầu y, Lận Khinh Chu lập tức nói ra.
Y vừa dứt lời thì Mục Trọng Sơn khẽ bật cười.
Nhưng hiện giờ cười là một gánh nặng đối với Mục Trọng Sơn.
Vì nhịn không được cười nên thân thể Mục Trọng Sơn run lên, xích sắt trói hắn siết chặt hơn làm cổ tay trầy trụa máu thịt be bét lập tức chịu khổ, còn ảnh hưởng đến những vết thương lớn nhỏ sâu cạn không đều trên người Mục Trọng Sơn khiến hắn mới cười vài tiếng đã phải xuýt xoa ho khan.
Lận Khinh Chu thấy bộ dạng này của hắn thì nhất thời luống cuống, muốn bảo hắn đừng cười nữa nhưng nghĩ lại chính mình đã chọc hắn cười, thế là không dám nói ra miệng.
Nửa ngày sau Mục Trọng Sơn mới nín cười rồi bình tĩnh lại, dường như hắn cũng không ngờ Lận Khinh Chu thật sự chọc cười được mình nên kinh ngạc hỏi: "Tổ tiên ngươi làm nghề kể chuyện à?"
"Không phải." Lận Khinh Chu nói, "Ngươi cứ xem như ta có năng khiếu bẩm sinh đi."
Mục Trọng Sơn: "Kể tiếp xem nào."
Lận Khinh Chu nhìn thân thể chằng chịt vết thương của Mục Trọng Sơn rồi do dự nói: "Thôi không kể đâu."
Mục Trọng Sơn không vui: "Sao thế?"
Lận Khinh Chu: "Trên người ngươi không đau à? Lúc nãy ngươi cười ta thấy vết thương trên người nứt ra rồi kìa."
Mục Trọng Sơn: "Thì đã sao? Chỉ đau thôi mà."
Câu này làm Lận Khinh Chu sững sờ.
Mục Trọng Sơn thúc giục: "Kể thêm một chuyện nữa đi."
Lận Khinh Chu lấy lại tinh thần, kiên quyết nói: "Không kể."
Mục Trọng Sơn: "Tại sao?"
Lận Khinh Chu: "Không muốn thấy ngươi đau."
Mục Trọng Sơn yên tĩnh lại, hắn nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu, ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt bất định.
Lận Khinh Chu đang định tìm đề tài khác trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng băng nứt nhỏ xíu, vừa ngẩng đầu lên y lập tức nhìn thấy đỉnh cột đá đang dần biến thành cột băng, khí lạnh ùn ùn, nhiệt độ hang núi đột ngột hạ xuống.