MỖI NGÀY THỨC DẬY ĐỀU THẤY ĐÔI PHU PHU KIỂU MẪU ĐÒI CHIA TAY

Tiêu Minh cùng Lục Thiên Vũ còn chưa tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả cảm xúc của mình lúc này, một thiếu niên đã vội vã chạy tới.


Thấy Huyền Việt và Tiêu Minh sóng vai cùng đứng với nhau, thiếu niên kia ngạc nhiên, không tin vào mắt mình, rồi lập tức cúi đầu hành lễ : " Thanh Khuê ra mắt sư thúc, Tiêu Minh chân nhân." Dừng một chút, hắn chợt bừng tỉnh, " Thì ra Lục sư đệ chính là đệ tử của Tiêu Minh chân nhân..." – Chẳng trách từ trước đến nay sư thúc Huyền Việt của hắn đại môn bất xuất, nhị môn bất mại (cổng chính không đi, cổng phụ bất bước: ru rú trong nhà), vậy mà lại vô cùng quan tâm đến một người xa lạ.


"Đã lâu không gặp, Thanh Khuê. " Tiêu Minh tự nhiên cũng biết đây chính là đồ đệ cưng của đại sư huynh Huyền Việt, hắn mỉm cười tỏ ý rồi nhìn đồ đệ mình, "Thiên Vũ thời gian qua cũng may nhờ có ngươi chiếu cố chỉ điểm." 


Đại sư huynh Huyền Tranh chân quân của Huyền Việt thoạt nhìn rất tao nhã, kỳ thật cũng là một loại cao lãnh khác, cho dù là có Huyền Việt phó thác, cũng không có khả năng tự mình chỉ điểm cho Lục Thiên Vũ, mà đa phần đều đẩy cho đồ đệ của mình để khỏi phiền não.


Nghe Tiêu Minh cảm kích như vậy, Thanh Khuê vội vàng khoát tay, ngượng ngùng cười nói : "Lục sư đệ đối với việc lĩnh ngộ đạo pháp không cần đến vãn bỗi, vãn bối chỉ hỗ trợ cùng Lục sư đệ so tài xúc tiến mà thôi, chưa được coi là chỉ điểm chiếu cố. "


Thấy Thanh Khuê khiêm tốn thế, ánh mắt Tiêu Minh có vài phần vi diệu, hắn nhìn Thanh Khuê áo quần chỉnh tề, không một nếp nhăn, lại nhìn đồ đệ nhỏ của mình nhếch nhác không thể tả, mày hơi nhíu. 


Thanh Khuê ít tiếp xúc với Tiêu Minh, tự nhiên không biết đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì, ngược lại, Lục Thiên Vũ vừa nhìn vẻ mặt sư phụ, lập tức nói ngay: "Không phải thực lực đồ nhi kém đâu! Đồ nhi là pháp tu, lại bị phong bế linh lực quanh thân, chỉ có thể dùng kiếm nên mới đánh không lại những kiếm tu kia!" 


Nghe Lục Thiên Vũ tố cáo như vậy, Thanh Khuê cũng có mấy phần xấu hổ. 


Đồ đệ của Tiêu Minh chân nhân thoạt nhìn dung mạo thanh tú, vậy mà thực chất lại là một con hổ biết cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác), móng vuốt cực kỳ bén nhọn. Lúc trước mọi người trong Lạc Thủy cung không biết Triệu Hàm chính là Tiêu Minh, không ít người – đặc biệt là đệ tử Kiếm Minh Phong cực kỳ bất mãn với việc Triệu Hàm sắp thay thế vị trí của Tiêu Minh, được Phong chủ mình coi trọng, mà nếu không gây chuyện được với sư phụ, chắc chắn phải "Sư nợ đồ trả", ra sức giày vò chơi đùa đồ đệ đối phương. 


Mọi người vốn cũng không muốn sự tình quá ồn ào, nhưng không ngờ Lục Thiên Vũ lại khó dây đến thế, nửa điểm cũng không chịu yếu thế, ngươi lấn hắn một thước, hắn liền trả lại ngươi một trượng. Trong phút chốc, toàn bộ Kiếm Minh Phong bị hắn làm cho náo loạn, loạn một trận to, cuối cùng còn kinh động đến cả Huyền Tranh chân quân khiến y phải thay mặt sư đệ mình xử lý Kiếm Minh Phong. 


Huyền Tranh chân quân không hề khách khí đánh một gậy, đích thân tống giam tên đệ tử đã thêu dệt chuyện ở Lạc Thủy cung, còn Lục Thiên Vũ cũng vì lấy cớ "luyện kiếm" mà bị phong bế linh lực, không thể gây thêm bất kỳ rắc rối nào. 


Đệ tử Lạc Thủy cung biết tự giữ gìn thân phận, Lục Thiên Vũ bị phong bế linh lực, tự nhiên cũng không thể làm được gì, nếu được yêu cầu "tập kiếm", đệ tử Kiếm Minh Phong dứt khoát chỉ "lấy kiếm kết bạn", dùng kiếm pháp dạy dỗ đối phương. 


Lục Thiên Vũ thông minh dị thường, lại có khí chất kiên cường không chịu thua của tuổi trẻ, dù linh lực bị phong bế cũng không chịu lui nửa bước, nhờ vậy mà nhanh chóng trưởng thành, mọi người ở Lạc Thủy cung cũng ghé mắt công nhận. Vốn dĩ "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm", phần lớn đệ tử Lạc Thủy cung tôn sùng Huyền Việt Phong chủ tính tình bộc trực thẳng thắn, tâm địa không quá gian xảo, lại thường xuyên qua lại nên dần dần cũng quen với Lục Thiên Vũ, hơn nữa còn khá ưa tính cách của hắn, dù chưa thể nói từ địch thành bạn nhưng cũng không còn đối chọi gay gắt.


Dù sao, thân phận "Đồ đệ Triệu Hàm" của Lục Thiên Vũ cũng là rào cản khó vượt qua, một ngày không giải quyết xong là một ngày chúng đệ tử nhìn hắn không thuận mắt. 


Quan hệ tạm coi là hòa hoãn, đệ tử Lạc Thủy cung cùng Lục Thiên Vũ cũng đã hòa giải. Tuy nhiên, lúc mới dạy cho Lục Thiên Vũ, chúng đệ tử tuyệt đối không nương tay, mặc dù Lục Thiên Vũ tiến bộ nhanh chóng, nhưng đối mặt với đệ tử Kiếm Minh Phong đã tập kiếm mấy chục năm vẫn thường bị đánh cho te tua, ấm ức vô cùng. 


Tiêu Minh chân nhân vừa trở lại đã phát hiện đồ đệ nhỏ của mình bị ức hiếp thê thảm như thế chắc chắn sẽ rất bất mãn, giận lây sang cả Huyền Việt sư thúc thì bọn họ biết sống sao! Thanh Khuê lập tức nôn nóng, cả người toát mồ hôi, vội vàng mở miệng giải thích,"Vì đại nghĩa diệt thân" đẩy tội lỗi cho sư phụ mình – dù sao người ban đầu khởi xướng chuyện này cũng chính là y: "Là sư phụ không thích Lục sư đệ quá lệ thuộc vào thuật pháp, nếu muốn luyện kiếm, tự nhiên cần tập luyện từ thứ cơ bản nhất......" 


"Ta hiểu. " Tiêu Minh gật đầu cười, nhìn cũng không có vẻ gì là để bụng làm Thanh Khuê thoáng thở phào nhẹ nhõm.


Hắn trộm nhìn một chút nụ cười hiền hòa của Tiêu Minh, lại nhìn sang sư thúc Huyền Việt, cẩn thận dò xét: "Nghe nói nhiệm vụ của sư thúc Huyền Việt lần này khá nguy hiểm, sư phụ khá lo lắng, đồng thời ngài vẫn luôn nhớ đến Tiêu Minh chân nhân, hai vị có muốn gặp mặt không? " 


Tiêu Minh trầm ngâm chốc lát, chưa đáp lại thì đã nghe Huyền Việt lạnh giọng cự tuyệt: "E là không có thời gian. " 


Đang nói, từ phía chân trời bay tới tấm bùa đưa tin, thoáng chốc dừng ở tay y tựa hồ rất khẩn cấp. Huyền Việt giơ tay lên lau một cái, hơi nhíu mày, có mấy phần không vui : "Mau cùng Tiêu Minh tới tìm ta, có chuyện thương lượng." 


Không vui, dĩ nhiên là không vui, Huyền Việt nghe theo sáng kiến của Tô Du Tranh, vòng vo như thế, vất vả mang Tiêu Minh trở về Lạc Thủy cung chính là để hắn trở lại chốn cũ, hoài niệm về tình duyên đôi lứa của hai người, quyến luyến ái ân, thử xem đối phương có mềm lòng hay không còn nhân cơ hội tiến thêm một bước. 


Vậy mà hôm nay ngay cả viện Kiếm Minh Phong cũng chưa bước được vào, kẻ phá rối thì nhóm này nối tiếp nhóm kia, trong lòng Huyền Việt sốt ruột, không trở mặt là đã rất kiềm chế, sắc mặt không được tốt cũng là chuyện bình thường. 


Người bên cạnh không nhìn ra vẻ mặt lạnh băng của Huyền Việt thực chất đang nóng nảy thế nào, nhưng Tiêu Minh lại cảm nhận được rõ ràng. Hắn nâng tay lên đặt lên cánh tay Huyền Việt, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa bất mãn, sau đó áy náy cười với Thanh Khuê: "Xem ra, chúng ta phải hẹn ngày sau bái kiến." 


Thanh Khuê không nói gì, vội vàng khom người ưng thuận, Huyền Việt cũng được câu "ngày sau" kia lấy lòng, cả người lập tức nhẹ nhõm – hiện tại Tiêu Minh chắc hẳn sẽ không rời đi. 


Tiêu Minh và Huyền Việt có chuyện, Lục Thiên Vũ tự nhiên đành tạm thời đi theo Thanh Khuê. Đưa mắt nhìn hai người vội vã rời đi, Huyền Việt cũng không gấp gáp mang Tiêu Minh đi gặp chưởng môn. Tình báo liên quan tới Yêu giới y đã sớm truyền lại, lần này được truyền gọi, nhiều khả năng là vì chuyện giữa y với Tiêu Minh, mà trước khi chưa thành công, Huyền Việt cũng không thích những người khác chen vào quá nhiều.


Nếu Huyền Việt không vội, Tiêu Minh tự nhiên cũng không gấp gáp. Hai người vừa tùy ý nói chuyện phiếm vừa đi tới chính điện chỗ chưởng môn, dọc theo đường đi đệ tử Lạc Thủy cung mặc dù rất nhiệt tình vây xem nhưng cũng không có ai dám tiến lên tiếp lời, cũng không biết là vì Tiêu Minh đã cách tông quá lâu, quan hệ xa lạ, hay vì có Huyền Việt ở đây, người lạ chớ quấy rầy.


Chẳng biết tại sao, Tiêu Minh luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người khiến hắn có chút luống cuống, ngay cả đứng bên Huyền Việt cũng không còn bình tĩnh như trước, giống như bất luận y làm cái gì, nói cái gì, ngay cả hít thở cũng thấy lạ.


"Sao thế?" Thấy ánh mắt Tiêu Minh lóe lên, tốc độ trả lời cũng chậm đi mấy phần, Huyền Việt dừng bước, có chút lo lắng hỏi, đưa tay đặt lên cổ tay Tiêu Minh, " Trong người có chỗ nào khó chịu sao?"


Thân nhiệt Huyền Việt xưa nay hơi thấp, đầu ngón tay lại càng lạnh như băng, thế nhưng khi y đặt tay lên da thịt Tiêu Minh, hắn lại cảm thấy nóng rực, một luồng hơi nóng từ cổ tay xông thẳng vào tim.


Tiêu Minh lúng túng định rụt tay nhưng lại bị đối phương giữ thật chặt, hắn vừa định lên tiếng thì nghe được một thanh âm hưng phấn quen thuộc: "Huyền Việt! Nghe nói ngươi rốt cục cũng lừa được Triệu Hàm trở về Lạc Thủy cung rồi đúng không? Truy được người trong lòng, ngươi nhưng —— Tiêu Minh??!!"


Tiêu Minh nhân cơ hội thoát khỏi xiềng xích của Huyền Việt, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Du Tranh đang hào hứng đi tới. Tô Du Tranh mặt mày hớn hở, giọng nói vang dội, chỉ tiếc còn chưa nói dứt câu đã nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Minh, lập tức như gặp ma giữa ban ngày, thiếu chút nữa cả kinh nhảy bật lên. 


Cố ý bỏ qua sự lúng túng vừa rồi, Tiêu Minh nhướng mày cười một tiếng:


"Tô Đạo hữu, ngươi vừa nói gì vậy? Người trong lòng? Triệu Hàm cái gì?" 


Tô Du Tranh đứng ngây tại chỗ, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, theo bản năng hướng mắt nhờ Huyền Việt giúp đỡ.


Chỉ tiếc rằng Huyền Việt căn bản không chú ý đến gã, tự nhiên cũng không thể giúp gã giải vây, ánh mắt còn đang nhu hòa nhìn Tiêu Minh, dung túng hắn trêu chọc đe dọa Tô Du Tranh đáng thương. 


" Các ngươi... như vậy là...rất hòa thuận? " Tô Du Tranh vừa thấy ánh mắt của Huyền Việt liền nổi da gà, nhất thời hiểu ra, lại không khỏi có chút khó xử. Có câu nói "Thà hủy đi một tòa miếu chứ không hủy một cây cọc", Tiêu Minh hòa thuận với Huyền Việt dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng còn —- Triệu Hàm làm thế nào bây giờ?! Huyền Việt y rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?! 


" Hòa thuận? Cái này cũng không hẳn. " Tiêu Minh cười tựa như không, "Bây giờ ta muốn biết ngươi nói cái tên Triệu Hàm trong lòng Huyền Việt là thế nào? " 


Tô Du Tranh phiền não không thôi, gã muốn chất vấn Huyền Việt, lại lo lắng càng làm chuyện hỏng bét, chỉ có thể liên tiếp ra cho hiệu Huyền Việt để y mở miệng giải vây – Đừng say mê nhìn Tiêu Minh nữa!


Rốt cục, ánh mắt của Tô Du Tranh tựa hồ như đánh động Huyền Việt – Thực chất là Huyền Việt không thích Tiêu Minh đặt tất cả sự chú ý lên người khác, cố ý bỏ quên y. Cuối cùng, y mở miệng cắt đứt uy hiếp Tiêu Minh dành cho Tô Du Tranh: "Chưởng môn còn đang chờ, chúng ta đi trước đi. " 


Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng Tiêu Minh cũng biết nặng nhẹ, hắn nhướng mày, liếc mắt nhìn Tô Du Tranh, "Đợi lát nữa sẽ nói tiếp ", ngay sau đó liền bị Huyền Việt cầm cổ tay kéo đi. 


Đưa mắt nhìn hai người sóng vai rời đi, Tô Du Tranh thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng. 


Lúc trước, nhận thức về hai người Tiêu Minh và Triệu Hàm đã quá mức sâu sắc, khiến phản ứng đầu tiên của Tô Du Tranh chính là Huyền Việt lăng nhăng, bắt cá hai tay. Nhưng đây tuyệt đối không phải phong cách của đầu gỗ Huyền Việt, hơn nữa trước kia gã với Tiêu Minh cũng không quen thuộc, hôm nay gặp lại lại thấy thái độ Tiêu Minh đối với gã khác hẳn một trời một vực, khi biết Huyền Việt có "người trong lòng" khác, thay vì nói là tức giận, thương tâm, không thể tin, có khi phải nói là... tức cười? 


Tô Du Tranh không ngốc, chẳng qua là trong nhất thời chui vào ngõ cụt. Rốt cuộc đến khi gã để ý suy xét thì chợt hiểu ra.


Dù là trực giác hay là suy luận, mọi suy nghĩ chỉ có thể hướng đến một kết luận, Tiêu Minh chính là Triệu Hàm, gã đã bị Tiêu Minh cùng Huyền Việt hợp lực gài bẫy! Điều này quả thực không thể nhịn nổi!


Tô Du Tranh yên lặng nắm chặt bàn tay, lòng đầy căm phẫn – Thật uổng phí công sức gã tận tâm tận lực muốn giúp Huyền Việt lấy lòng người thương, uổng phí gã nhiệt tình như vậy muốn giúp Tiêu Minh tác hợp... Chờ một chút, gã ...... ở trước mặt Tiêu Minh tỏ vẻ...... muốn tác hợp Huyền Việt với "Triệu Hàm"? 


Trong lòng gã vốn đang ầm ầm lửa giận, vậy mà trong nháy mắt liền tắt ngóm, nhớ tới bản tính phúc hắc của Tiêu Minh ở trấn Khê Sơn, Tô Du Tranh rùng mình, nghiêng đầu bước đi. 


Đừng nói là đi tìm Tiêu Minh gây phiền toái, đối phương không đến tìm gã gây phiền toái là đã tốt lắm rồi! Vì sao lúc ấy gã lại tùy tiện như thế, ở trước mặt "vợ cả" bày trò xúi giục đạo lữ nhà người ta đi tìm "tình yêu" mới? Dù " tình yêu " này vẫn là "vợ cả", nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để rước thù hận! 


Chưa đứng vững chân, Tô Du Tranh đã bị sự tò mò cùng ánh mắt nghi hoặc của mọi người ở Lạc Thủy cung hướng đến, gã liền vội vã rời đi dưới cái nhìn thiêu đốt của mọi người. Tiêu Minh và Huyền Việt lúc này đã được dẫn đến trước chính điện, chưởng môn thủ đồ đang ứng phó cố ý viện cớ chạy đến: "Có vẻ như hiểu lầm giữa Tiêu Minh chân nhân và Phong Chủ Huyền Việt rốt cục đã giải trừ? "


" Hiểu lầm? " Tiêu Minh sửng sốt, chớp mắt một cái, nghiêng đầu nhìn Huyền Việt bên người rồi mềm lòng, "Ừm... Cứ coi như là vậy đi. " 


" Có chuyện gì, cứ nói ra là được, ta tin tưởng với tính cách của Huyền Việt Phong chủ, tuyệt đối sẽ không để chân nhân ngươi bị oan ức. " Chưởng môn thủ đồ cười nói, ánh mắt ôn hòa chân thành. 


"Ân, Huyền Việt đúng là đối đãi với ta rất tốt." Tiêu Minh rũ mắt, nhẹ giọng đáp khiến ánh mắt Huyền Việt lóe lên, không tự chủ được nắm chặt tay lại, nguyên nhân là vì kiềm chế nội tâm kích động để tránh có hành vi bộc phát. 


"Hai vị có thể thông cảm lẫn nhau, vậy thì thật tốt quá. " Chưởng môn thủ đồ mặc dù mới tới Kim Đan, nhưng vai vế lại ngang hàng với Huyền Việt, cho nên giọng nói cũng tương đối tùy ý. Hắn chần chờ chốc lát rồi ho nhẹ một tiếng " Sư phụ đối với việc này cũng khá vui mừng, thế nhưng một vài việc làm của Tiêu đạo hữu lúc trước khiến cho lão nhân gia khó tránh khỏi tâm tình không hài lòng, nếu giọng điệu quá nghiêm khắc, Tiêu đạo hữu cũng không cần để tâm. " 


Tiêu Minh bật cười : "Vốn là ta không đúng, đã làm cho chưởng môn thất vọng, bị trách phạt là chuyện đương nhiên."


Lúc này bọn họ đã ở trước chính điện, tuy chưa vào trong nhưng thần thức của chưởng môn cũng đã sớm phát hiện bọn họ.


Hiện tại chưởng môn thủ đồ có thể ở đây nói ra những lời này, mặc dù không phải ý của chưởng môn nhưng thực chất đã ngầm được ưng thuận, làm như vậy, thứ nhất có thể duy trì tôn nghiêm chưởng môn, thứ hai cũng không làm Tiêu Minh cảm thấy phiền muộn, coi như là thuật lại những lời cơ bản nhất. 
Thấy thái độ của Tiêu Minh, chưởng môn thủ đồ cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói càng thêm phân thân mật: "Tục truyền Tiêu đạo hữu lúc vẫn đặt chân ở Thiên Huyền phái? Hôm nay trở về Lạc Thủy cung, Thiên Huyền phái bên kia liệu đã thu xếp thỏa đáng chưa? "


Tiêu Minh chần chờ trong chớp mắt rồi khẽ lắc đầu : "Ta lần này chỉ là trở lại thăm quan một chút, sau cùng vẫn sẽ về Thiên Huyền phái. " 


Không ngờ Tiêu Minh trả lời như thế, chưởng môn thủ đồ sửng sốt trong giây lát: "Còn phải trở về nữa sao?! Cái này..."


Hắn xưa nay vốn là người tinh ranh lão luyện, lại được chưởng môn bồi dưỡng, giờ đây trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì, không nhịn được nhìn về phía Huyền Việt đang đứng cạnh Tiêu Minh.


Sắc mặt Huyền Việt cũng không thay đổi, nhưng khóe miệng mím chặt lại mấy phần, hai tròng mắt cũng tựa hồ ảm đạm hơn. 


Tiêu Minh cảm giác được không khí lắng xuống, vội ho một tiếng, có chút luống cuống, chưa kịp mở miệng thì liền nghe được từ bên trong chính điện một người đang nổi giận đùng đùng quát lên: "Đứng ở cửa làm cái gì! Còn không mau cho bọn chúng vào!" 


Chưởng môn thủ đồ không nhịn được rụt cổ một cái, cảm thấy bị tai bay vạ gió, vội vàng đẩy cửa điện ra, mình thì đứng im một bên, không dám nhiều lời.


Tiêu Minh áy náy cười với hắn, sau đó sóng vai Huyền Việt đi vào. Thấy hai người, chưởng môn ngồi ở thủ tọa lập tức chân mày dựng đứng, giọng không vui hỏi: "Ta cũng không biết Thiên Huyền phái có gì tốt, khiến ngươi nhớ mãi không quên, ngay cả Lạc Thủy cung cũng không muốn trở về?! " 


Chưởng môn Lạc Thủy cung với Huyền Việt tình thầy trò phụ tử, nhưng quan hệ với Tiêu Minh lại xa lạ rất nhiều. Lúc đầu Tiêu Minh mới tới Lạc Thủy cung, chưởng môn cực kỳ bất mãn với hắn, cho là hắn nhất định đã sử dụng thủ đoạn nào đó mà người không nhận ra mới khiến Huyền Việt liều mạng, một lòng che chở —— Đương nhiên, sự thật chứng minh, chưởng môn cũng không lầm. 


Mặc dù không cố ý gây khó khăn cho hắn, nhưng thái độ của chưởng môn đối với Tiêu Minh lại không tốt, vừa cảnh giác vừa phòng bị, đến khi "Lâu ngày thấy lòng người" thì mới từ từ hòa hoãn xuống chứ cũng không thật sự thân cận.


Tiêu Minh đối với chưởng môn xưa nay ôn hòa lễ độ, tôn kính nhưng xa cách, lúc này vẫn đúng mực chắp tay : "Thiên Huyền phái có ân với vãn bối, tích thủy chi ân khi dũng tuyền tương báo, vãn bối tự nhiên không thể không để ý. " 


"Ngươi mượn danh tiếng Lạc Thủy cung dẹp yên mâu thuẫn giữa Thiên Huyền phái và Tuyền Cơ môn, cái này chẳng lẽ không phải là báo ân? " Chưởng môn trợn mắt nhìn hắn một cái, nửa điểm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi