MỐI TÌNH DANH MÔN: CỤC CƯNG TRĂM TỶ CỦA ĐẾ THIẾU

Editor: Quỳnh Nguyễn

Không quá bao lâu một đội này toàn bộ luân phiên một lần, Mục Nhất tiếp nhận các huynh đệ rời khỏi, một đội thành viên mới lập tức chiếm cứ mỗi góc quảng trường.

Làm cho Danh Khả ngoài dự đoán là đội trưởng của một đội này vậy mà là Bắc Minh Đại Đại.

Một nữ hài tử cư nhiên lên làm đội trưởng bên trong cái sân huấn luyện! Dựa vào lời Hồ Đồ vừa rồi cùng cô nói, có thể lên đảo này tất cả đều là tinh anh trong tinh anh... Đương nhiên, ngoại trừ cô... Nói như vậy, Bắc Minh Đại Đại cũng là kẻ cao thủ?

Hay là nói cô ấy có thể làm đội trưởng toàn bộ dựa vào thân phận chính mình là em gái Bắc Minh Dạ? Nhưng cô không thể nào tin được Bắc Minh Dạ dùng người đùa như vậy.

Bắc Minh Đại Đại cũng không nghĩ tới Danh Khả cư nhiên lại ở chỗ này, mới vừa nghe được đội viên nói tiên sinh dẫn theo cái nữ hài tử rất đẹp lên đảo, cô ta còn tưởng rằng là Du Phi Phàm, hiện tại tới đây vừa thấy, thiếu chút nữa một hơi đem chính mình phá hỏng.

Bất quá thời điểm ở trên đảo cô ta là đội trưởng một đội, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu mất hứng cũng sẽ không đem cảm xúc khác thường biểu hiện ở trên mặt mình.

Ánh mắt lạnh lùng chỉ là tại trên người Danh Khả khẽ quét mà qua, dù cho rất không vui tư thế cô hiện tại như con cừu nhỏ, cũng rất nhanh liền đưa ánh mắt thu hồi.

Danh Khả cũng biết cô ta chán ghét chính mình, nhưng cô cũng là không có biện pháp, nếu có thể, ai muốn ở trước công chúng bị Bắc Minh Dạ ôm như vậy?

Cô thậm chí có phần hoài nghi nam nhân này là cố ý, vừa rồi... Hàn khí trên người tựa hồ quá nặng chút, thời điểm ôm cô còn chặt về sau mới từ từ tốt.

Anh, hẳn là cố ý đi, bởi vì cô mạc danh kì diệu lại trêu chọc anh tức giận.

Đội viên bên trong một đội Bắc Minh Đại Đại này tất cả đều là nữ sinh, phần lớn đều là nữ hài hơn hai mươi mới vừa tốt nghiệp, một đám làn da đều đã có vài phần đen, không tính là cực kỳ đen nhưng là tuyệt đối không thể nói trắng, màu lúa mạch, cái hình dung này có vẻ chuẩn xác.

Danh Khả cũng mới chú ý tới liền ngay cả màu da Bắc Minh Đại Đại cũng không trắng, xuất thân danh môn là Thiên Kim Đại Tiểu Thư lại một chút không giống cái thiên kim tiểu thư yểu điệu thủy nộn nộn khác như vậy, xem ra giống như là nhiều năm tiếp thu huấn luyện, cường tráng thật sự.

Ban đầu cô cũng là không làm sao thích cô ta, lại bởi vì hiện tại thấy cô ta một mặt nghiêm cẩn chuyên nghiệp như vậy, bắt đầu có phần chán ghét không dậy nổi, cũng có thể lý giải cô ta vì cái gì không thích chính mình.

Đổi lại cô là Bắc Minh Đại Đại cô cũng nhất định không có biện pháp thích nữ nhân ca ca chính mình tiêu tiền mua về tới... Tại đáy mắt Bắc Minh Đại Đại cô chính là đồ chơi lão Đại cô tiêu tiền mua về tới giải trí.

Ngẩng đầu nhìn phía chân trời, trời chiều từ từ hạ, bộ dáng xem ra giống như là bốn năm giờ buổi chiều.

Danh Khả nhịn không được níu vạt áo Bắc Minh Dạ, nhẹ giọng hỏi: "So với một đội này xong, còn có cái đội ngũ khác sao?"

" Kết thúc liền xong." Không trêu chọc lúc anh nổi giận, Bắc Minh Dạ ngẫu nhiên vẫn lại là quá thiện tâm trả lời vấn đề của cô, tuy nhiên rất nhiều khi anh căn bản không để ý tới cô.

Sở dĩ Danh Khả muốn hỏi rõ ràng là vì trời sắp tối cô nghĩ đến bọn họ khi nào thì có thể rời khỏi đảo này.

Chờ trận đấu kết thúc có thể rời khỏi đi?

Vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi không nghĩ Bắc Minh Dạ buông xuống mắt vừa lúc không lưu tâm đem hành động nhỏ cô xem ở trong mắt.

Anh gợi lên khóe môi một chút, bỗng nhiên nghiêng thân cúi đầu tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Đêm nay trên đảo có hoạt động, chúng ta lưu lại qua đêm."

"Tôi..." Không cần hai chữ này sau khi chống lại ánh mắt tà mị anh bị cường bạo nuốt trở lại đến trong bụng, cô níu chặt tay nhỏ, trong lòng tức giận, cũng có chút bất an, nhưng, người đã lên đến đây, cô chính là kinh hoàng bất an có ích lợi gì?

Địa phương là của anh, người là của anh, rời khỏi phải ngồi ca nô cũng là của anh, anh một câu "Lưu lại qua đêm" đã quyết định vận mệnh đêm nay của cô, cô ở đâu ra tư cách đi kháng cự?

Đừng nói kháng cự, chính là kháng nghị một tiếng cũng không có thể, vạn nhất đem anh trêu chọc, anh ngay cả ngày mai cũng không cho cô trở về làm sao bây giờ?

Bắc Minh Dạ vẫn cười đến mềm nhẹ như cũ, liền thích bộ dáng cô như thế này, trong lòng giương nanh múa vuốt ở mặt ngoài lại vẫn còn duy trì dịu ngoan lấy lòng anh, trên thực tế cô căn bản không phải người nhu thuận như vậy.

Anh đang chờ, chờ khi nào thì cô chịu đựng không nổi, phấn khởi phản kháng.

Phản kháng... Chỉ bằng tiểu nha đầu này? Rốt cuộc có thể có bao nhiêu năng lực?

Hai giờ sau, cái đội ngũ Bắc Minh Đại Đại này cũng so một lần xong rồi, Bắc Minh Đại Đại đem danh sách mọi người ghi lại liền hướng Bắc Minh Dạ đi đến.

Danh Khả ru rú tại trong lòng Bắc Minh Dạ cơ hồ đều phải ngủ đi qua, cũng không biết bao nhiêu nữ hài tử nhìn cô, hâm mộ được hai mắt đỏ lên, đợi cho cảm giác được có người khẽ đẩy chính mình một phen cô theo bản năng xoa nhẹ đôi mắt có phần chua xót, ngồi dậy trong lòng Bắc Minh Dạ.

Xì gà của anh đã hút xong, giương mắt nhìn Bắc Minh Đại Đại đi đến trước mặt mình.

Cảm giác được cánh tay anh đã rời khỏi eo chính mình, trong lòng Danh Khả vui vẻ lập tức từ trong ngực anh bò lên, thối lui đến bên cạnh.

Vừa quay đầu lại mặt trời lặn đẹp để cho cô hoàn toàn sáng mặt mày, từ đầu ngọn núi này nhìn lại tất cả mặt trời giống như trứng vịt muối vàng óng, bóng nhoáng, đẹp thật sự.

Bất tri bất giác thấy có vài phần ngốc, mãi đến Bắc Minh Đại Đại kêu gọi truyền đến, cô mới trở về thần.

"Cô đi lên, cùng A Kiều thi đấu." Bắc Minh Đại Đại đã hướng Bắc Minh Dạ báo cáo công tác, hiện giờ đang xem cô.

Danh Khả bị lời của cô ta hoảng sợ, theo bản năng chỉ vào chính mình: "Tôi?"

Bắc Minh Đại Đại có phần không muốn để ý tới cô, nhưng suy nghĩ đến đợi lát nữa cô ở trên đài trải qua chút gì, khóe môi liền nhịn không được vểnh vểnh lên, tâm tình cũng sung sướng: "Không sai, đi đổi một bộ quần áo thể thao, cùng A Kiều một lần."

Quay đầu quay đầu hướng A Kiều cách đó không xa nói: "Mang cô đi thay quần áo."

" Được." A Kiều đã đi tới.

Danh Khả theo bản năng hướng phía sau thối lui một bước, vội vàng giải thích: "Chờ một chút, tôi...Tôi không phải tới nhận lời mời."

Cô khi nào thì nói qua muốn vào tập đoàn Đế Quốc làm việc? Trận đấu? Giống những nữ hài tử đó vừa rồi như vậy, ở trên đài bị té tới té lui?

Đừng nói đi lên thi đấu, chính là suy nghĩ một chút, xương cốt đều đã bắt đầu nhịn đau không được dâng lên.

Nếu là từ trên đài bị ngã xuống tới, không chết cũng phải trọng thương a!

"Không có việc gì, A Kiều biết lực vừa với cô." Bắc Minh Đại Đại cười cười, nhìn chằm chằm cô khi đó, rõ ràng là một bộ xem kịch vui.

"Tiên sinh." Cô không muốn cùng Bắc Minh Đại Đại nói, Bắc Minh Đại Đại khẳng định chỉ mong sao để cho chính mình chịu khổ, ra mặt thay cho Phi Phàm, Danh Khả cúi đầu nhìn Bắc Minh Dạ vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, hoảng sợ chớp đôi mắt: "Tôi không phải tới nhận lời mời, anh cùng cô nói."

"Chỉ là rèn luyện một phen." Bắc Minh Dạ giương mắt, nhìn chằm chằm mặt tinh xảo của cô, không cười, vẻ mặt mà lại có vài phần nghiêm túc: "Thể chất cô quá kém."

Vì thế, Danh Khả cứ như vậy bị A Kiều mang tới phòng thay quần áo, thay đổi một bộ quần áo thể thao ra ngoài, lại bị kéo lại đài.

Thời điểm đối mặt chính diện A Kiều mới cảm thấy được cô ấy có vài phần quen mặt, chỉ là nghĩ không ra gặp qua ở địa phương nào.

A Kiều cười cười, nhẹ giọng nói: "Thời điểm trước kia cô bị bạn trai kéo vào phòng được bao KTV, chúng ta đã từng thấy qua."

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi