MỐI TÌNH DANH MÔN: CỤC CƯNG TRĂM TỶ CỦA ĐẾ THIẾU

Editor: Quỳnh Nguyễn

Mặc dù Danh Khả không vui vẻ nhưng không thừa nhận cũng không được, bộ dáng Danh San so với những người tới đây tuyển chọn hai ngày này đều đã nhìn thật tốt hơn.

Nhưng cô không dám làm chủ, trên thực tế cô vẫn lại là hi vọng không để cho Danh San tới tham gia loại hoạt động này.

Quay đầu nhìn Tiếu Tương một cái, lúc này Tiếu Tương cư nhiên không có phản đối, ngược lại dùng lực gật gật đầu đối với cô.

Danh Khả suy tư khoảng khắc, mới nhìn Danh San nói: "Bằng hữu của em cũng là tới tham gia chọn lựa à?"

" Vâng ạ." Danh San dùng lực gật đầu, đáy mắt quét xuống kinh hỉ, cô ta có vẻ có vài phần bất an, nhưng vẫn lại là thành khẩn nói: với Danh Khả: "Chị, trước chúng ta là có chút hiểu lầm, em giải thích với chị, hi vọng chị đại nhân đại lượng không cần so đo, về sau đều sẽ không, còn có nhóm người bằng hữu của em."

Cô quay đầu nhìn ba nữ tử đứng sau lưng cô ta kia, ba người này Danh Khả gặp qua, trên cơ bản căn bản nhớ không rõ diện mạo các cô.

Hôm nay thấy các cô hoàn toàn lau đi trang điểm trên mặt, nhìn kỹ mới phát hiện cả đám đều bộ dáng xinh đẹp tinh xảo như vậy, Danh San chọn bằng hữu, diện mạo trên cơ bản còn có thể cùng cô ta như nhau.

Cô gật gật đầu, nhìn Danh San ôn nhu nói: "Trong lúc đó hai chị em nào có kẻ thù? Dù sao bây giờ còn có chút thời gian, em liền cùng các cô đi lên phỏng vấn một vòng nhìn xem, việc này chị không thể cam đoan cái gì cho em, phải xem biểu hiện của các em."

"Em biết, em sẽ không miễn cưỡng." Hôm nay Danh San đặc biệt nhu thuận, thái độ cũng đặc biệt tốt, tốt đến ngay cả Danh Khả đều đã có vài phần không thể tin được rồi.

Khó có được cô ta nhu thuận như vậy, cô cũng không muốn cố ý khó xử cô ta, nếu cô ta thiệt tình thích cái nghề nghiệp này, như thế làm từng bước, không cho cô ta mở cái phương pháp đặc biệt gì, có lẽ cô ta cũng có thể dựa vào thực lực của chính mình từng bước một đi lên.

Cô sẽ không phản đối, cũng sẽ không đặc biệt chiếu cố, toàn bộ còn phải muốn xem chính cô ta.

Danh San cùng mấy người bằng hữu xuất hiện kia, để cho đáy mắt Từ Niên Hoa cùng Diệp Mậu cuối cùng có một chút tình cảm mãnh liệt, mặc dù cũng không là cực hạn mỹ nhân, nhưng so với người tuyển chọn hai ngày qua này liền diện mạo mà nói, tố chất quả thật cao không ít.

Mỹ nữ kỳ thật là có thể tạo ra, ba phần cơ sở, bảy phân diện mạo, diện mạo các cô có, hiện tại liền xem cơ sở các cô như thế nào rồi.

Kết quả ba người Danh San các cô đều bị giữ lại, Đỗ Thiên Thiên vốn phải báo cho các cô chờ buổi sáng ngày mai tới nữa, Danh Khả nghĩ nghĩ lại để cho cô ấy sắp xếp khách sạn để cho các cô trực tiếp ở lại.

Mặt khác còn có mấy cái lựa chọn cũng bị an bài đến trong khách sạn, đỡ phải ngày mai muốn đi chụp ngoại cảnh muốn tìm lại tìm không ra người.

Danh San cứ như vậy đi theo Đỗ Thiên Thiên rời khỏi, việc này coi như là một đoạn.

Nhìn nhìn điện thoại di động, đã là 5 giờ rưỡi buổi chiều, không biết tối nay Bắc Minh Dạ còn có thể tìm đến cô hay không, cho nên Danh Khả lại tìm cớ cùng Tiếu Tương các cô tạm biệt chính mình đi đến trên đường cái, tính toán đến quán sách hoặc là quán cà phê phụ cận ngồi một chút.

Thời gian còn sớm, còn có nửa giờ Bắc Minh Dạ mới tan tầm, muốn cô đi Đế Uyển hay không, đại khái sau nửa giờ là có thể biết đáp án...

...

... Bắc Minh Dạ lại vẫn đang họp, điện thoại di động vẫn để im lặng để ở trong túi, mãi đến hội nghị kết thúc, thời điểm ra ngoài cầm điện thoại nhìn nhìn, mới nhìn đến có ba cái điện thoại chưa nghe, tất cả đều là quản gia Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ trên cơ bản sẽ không điện thoại cho anh vào lúc này, nếu điện thoại cho anh chỉ có thể nói sự tình có vẻ nghiêm trọng.

Đang muốn gọi một cái điện thoại trở về, ngẩng đầu liền thấy Dật Thang từ giữa thang máy ra ngoài, hướng anh đâm đầu đi tới.

" Điện thoại di động cậu đâu?" Anh hỏi.

Mạnh Kỳ tìm không thấy anh, nhất định sẽ gọi điện thoại cho Dật Thang, nhưng Dật Thang cũng không có tới tìm anh.

Dật Thang xả một chút ý cười co quắp: "Vừa rồi vứt ở trong phòng làm việc, hiện tại tôi liền đi lấy."

Bắc Minh Dạ không nói lời nào, điện thoại đã bấm, anh để điện thoại đến bên tai, trầm thấp nói: "Chuyện gì?"

Bên kia điện thoại thanh âm Mạnh Kỳ hơi chút lộ vẻ lo lắng truyền đến: "Tiên sinh, nữ giúp việc mới tới không hiểu chuyện trước mặt biểu tiểu thư nói lên chuyện Danh Khả tiểu thư mỗi đêm cùng với cậu..."

Ánh sáng đáy mắt Bắc Minh Dạ trong nháy mắt đen tối xuống, tạm dừng nửa giây, anh liền đem điện thoại tắt, văn kiện trong tay ném cho Dật Thang, xoay người hướng giữa thang máy đi đến...

... Danh Khả trên đường đi tới chừng mười phút đồng hồ, vốn tính toán tiến vào quán cà phê, lại cảm thấy được loại tiêu khiển này tựa hồ quá phí tiền bạc, liền quay người lại hướng đường đi tới, tính toán tùy tiện đi một chút, chịu đến sáu giờ lại nói.

Bất tri bất giác trên đường đi tới gần nửa giờ, một mực nhớ lại ngoại cảnh quảng cáo ngày mai quay chụp như thế nào, không nhớ ra thời gian nhanh như vậy, chờ nhớ tới cầm điện thoại ra mới nhìn đến sắp tới sáu giờ, cũng mới nhìn đến trên màn hình mười mấy điện thoại chưa nghe.

Cô thói quen đang họp hoặc là làm việc trọng yếu đem di động chuyển thành im lặng, sau khi ra ngoài cũng không nhớ ra, hiện tại vừa thấy mười mấy điện thoại chưa nghe tất cả đều là Bắc Minh Dạ gọi.

Cô hoảng sợ, đang muốn gọi trở về, điện thoại một lần vang lên.

Lần này không có không có nửa điểm do dự, lập tức nghe, bất an gọi: "Tiên sinh..."

Tìm cô nôn nóng như vậy, tại trong thời gian cô cùng Bắc Minh Dạ nhận thức này đây là lần đầu cô thật sự rất không an, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

"Em hiện tại ở nơi nào? Cùng ai cùng một chỗ?" Bắc Minh Dạ hơi chút lo lắng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, ngữ khí dồn dập như vậy, cô tựa hồ lại vẫn chưa từng có từ trên người anh nghe được.

Thì ra thời điểm khi anh lo lắng, thanh âm... Cư nhiên có từ tính như vậy, mê người như vậy.

Danh Khả có khoảng khắc thất thần, mãi đến thanh âm Bắc Minh Dạ trầm thấp dồn dập lại truyền đến: "Nói chuyện!"

Cô mới hoảng sợ, vội vàng lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Em...Em trên đường, chính mình một người..."

"Trở về Đằng Phi, lập tức!" Nghe được cô nói một người trên đường, thanh âm anh càng gấp, trong đó còn thêm một phần không vui: "Trở về Đằng Phi đừng ra ngoài, tìm vài người cùng với em, anh lập tức tới."

"Tiên sinh..." Cô nhíu nhíu mày, mặc dù vẫn không dám nghi ngờ mệnh lệnh của anh, nhưng từ nơi này trở về Đằng Phi.. Rất xa a!

Thì ra bất tri bất giác cô đã đi xa như thế.

" Nhanh!" Bắc Minh Dạ bởi vì lo lắng mà thanh âm ở trong điện thoại trở nên dày đặc, dù cho cách di động, cách khoảng cách xa xôi xa xôi vẫn lại là ở trong một cái nháy mắt làm nữ hài còn đang tại oán niệm sợ hãi.

"Em...Em biết rõ." Cô thật sự cho tới bây giờ chưa từng nghe qua thanh âm anh tức giận như vậy, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng rất rõ ràng nhất định là có việc phát sinh.

Liễm liễm thần, cô nói: "Em trở về... A!"

Tiếng thét chói tai, đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên liền truyền đến một trận âm hưởng lẫn lộn, ngay sau đó "Bốp" một tiếng, điện thoại chặt đứt, tại trước khi nó đứt đi rõ ràng cho thấy thanh âm điện thoại rơi xuống đất cùng với thanh âm xe, tiếng thét chói tai...

Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm "Đô đô", Bắc Minh Dạ chỉ cảm thấy máu toàn thân ở trong một cái nháy mắt giống như ngưng kết như vậy, hoảng hốt, hoảng hốt không hiểu thật sự, bởi vì hoảng loạn, cả người lại có hai giây mất đi ý thức, đầu nhất thời trở nên trống rỗng.

Đời này thân thể anh chưa từng có băng lãnh giống hiện tại như vậy...

Chân dùng lực, chân ga lập tức bị anh giẫm lên tới cùng, màu sắc khiêm tốn lại hoàn toàn giấu không được hào quang xe ở trên đường nháy mắt gia tốc, chỉ là trong nháy mắt đã chạy ra khỏi thật xa.

Giờ khắc này, tâm của anh.. Thật sự cực kỳ hoảng, cực kỳ hoảng...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi