MỐI TÌNH DANH MÔN: CỤC CƯNG TRĂM TỶ CỦA ĐẾ THIẾU

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trong cổ Danh Khả nghẹn, một đôi mắt vừa rồi đã khóc hiện giờ lại vẫn ngập nước, đáy mắt sương sắc chớp động, ảnh ngược mặt anh tuấn dật.

Nhìn anh nhìn một hồi lâu cô mới lắc lắc đầu, trịnh trọng nói "Không tức giận, thật sự không tức giận rồi."

Vẫn đều là chính mình hiểu lầm mà thôi, có cái gì rất tức giận, khẩn trương đem thương tổn anh xử lý tốt mới đúng.

Bắc Minh Dạ vẫn lại là không muốn buông cô ra, vẫn dùng lực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như cũ, lông mi thon dài hơi hơi kích động, rốt cục do dự đã lâu mới cuối cùng mở miệng "Anh không hy vọng em sợ anh."

Đây là Đông Phương Thần dạy anh, nếu muốn để cho cô tại bên cạnh mình vui vẻ, sống được hạnh phúc, không thể để cho cô vẫn sợ chính mình, anh cũng không muốn cô sợ anh.

Có lẽ trước kia không thèm để ý, nhưng mà hiện tại anh thật sự rất thích thỉnh thoảng cùng cô đấu miệng một phen, hoặc là cô tại bên cạnh mình ngẫu nhiên nũng nịu chút, khi đó cô đáng yêu như thế, đáng yêu được để cho anh hận không thể một ngụm nuốt cô vào trong bụng.

Danh Khả đã có điểm phản ứng không kịp, không nghĩ muốn để cho cô sợ anh là có ý tứ gì, cô trừng mắt nhìn, đôi mắt như nai con thanh thuần làm cho người ta thương tiếc.

Kỳ thật trong lòng Bắc Minh Dạ thật sự bất an, cảm thấy được những thứ này nói ra, uy nghiêm đại nam nhân chính mình liền lạnh nhạt vô tồn rồi.

Nhưng mà Đông Phương Thần nói qua, nữ nhân là động vật thính giác, cần dỗ, chỉ cần dỗ cô, tương lai cô hồi báo lạc thú của anh, chỉ biết nhiều đến anh đếm đều đếm không hết.

Chỉ cần dỗ cô.

Anh không tự giác buộc chặt năm ngón tay, nắm được gọi là tay nhỏ hơi hơi có vài phần phát đau, nhưng hiện tại ánh mắt anh nghiêm túc như vậy, cực kỳ rõ ràng có chuyện rất trọng yếu muốn cùng cô nói, cô cũng chỉ có thể đi theo anh nghiêm túc.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Biểu tình nghiêm túc như vậy biến thành cô thật khẩn trương, anh sẽ không lại muốn nói cho cô, dù cho ngày đó anh cùng Du Phi Phàm cái gì cũng chưa làm, sự thật quan hệ bọn họ vẫn lại là cực kỳ thân mật đi.

Không biết chính mình miên man suy nghĩ chút gì, nhưng nhận thức anh thật nghiêm túc như vậy, thật sự để cho cô rất không an.

Bắc Minh Dạ quả thật cực kỳ nghiêm túc, nhưng anh nghiêm túc không có nghĩa là anh nghiêm túc, chẳng qua mỗi khi anh nghiêm mặt lên, xem tại mắt người khác luôn luôn không giận mà uy, có vài phần bức người thôi.

Anh chần chờ thật lâu, thật sự thật lâu, lâu đến Danh Khả đã mở miệng hỏi anh nhiều lần có phải chuyện trọng yếu hay không anh vẫn không thể nào thả lỏng biểu tình chính mình, trong lòng thật sự thật khẩn trương nha.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh đối với nữ nhân nói như vậy, anh không biết sau khi nói ra miệng có thể đạt được đáp án để cho anh xấu hổ vô cùng hay không, lời này thật sự rất khó nói ra miệng.

"Tiên sinh, anh rốt cuộc muốn nói gì? "Danh Khả thật sự luống cuống, cho tới bây giờ chưa thấy qua anh một mặt nghiêm túc như vậy.

Bắc Minh Dạ vẫn dùng lực nhìn chằm chằm cô như cũ, nhìn chăm chú rất lâu mới bỗng nhiên nhẹ giọng nói " Anh nói cho bọn họ em là bạn gái của anh."

Nói xong câu đó, anh xoay mặt nhìn giường lớn bên trong, cư nhiên không lại xem cô.

Danh Khả hơi run sợ, một đôi mắt chớp chớp, hoàn toàn không rõ là có ý tứ gì.

Một hồi lâu cô mới giống như suy nghĩ cẩn thận, vội hỏi "Không quan hệ, em biết khi đó anh là bất đắc dĩ, em hiểu, em sẽ không hiểu lầm, tiên sinh, anh đừng lo lắng." Bỗng nhiên

"Cái gì kêu bất đắc dĩ" Bắc Minh Dạ thực bị cô đả bại, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, mi tâm lại nhíu lại "Em cho rằng có ai có thể để cho anh bất đắc dĩ "

Trong cổ Danh Khả nghẹn, không biết anh bỗng nhiên lại tức cái gì, sắc mặt cư nhiên đều đã thay đổi.

Bắc Minh Dạ cũng mới phát hiện thái độ chính mình tựa hồ ác liệt chút, anh thở ra một hơi, chần chờ một hồi lâu mới cuối cùng mới cuối cùng đã mở miệng, thanh âm nhẹ được cả chính mình đều đã cơ hồ nghe không được "Anh không thích nói dối, nói qua đúng rồi, em biết ý tứ của anh sao."

Danh Khả thật sự không biết chính mình rốt cuộc có từng nghe hiểu lời anh nói, đêm nay anh nói lời hảo quái.

Kỳ thật đối với cô mà nói, mặc kệ là bạn gái hay là nữ nhân, không đều là người của anh sao, dù sao mặc kệ anh khi nào thì muốn, tùy thời tùy chỗ đều có thể muốn cô, giống hôm nay trễ như vậy.

Cô kỳ thật đã nghĩ sẽ không cùng anh giận dỗi, an phận qua mấy ngày hiệp nghị này, để ý chỉ là anh cùng chính mình có loại quan hệ kia đồng thời có phải cũng cùng những nữ nhân khác đã làm cái loại chuyện này hay không.

Hiện tại biết không có, trong lòng cũng tiêu tan rồi.

Không nghĩ muốn lại nói với anh nhiều như vậy, bởi vì tâm thủy chung nhớ miệng vết thương lưng anh, cô giãy giụa, từ giường lớn bò lên, đẩy ra bàn tay to của anh "Em trước đem miệng vết thương xử lí cho anh, chuyện khác chờ đem thương tổn xử lý tốt rồi nói sau."

Bắc Minh Dạ vẫn dùng lực nắm cô như cũ, thấy cô việc không đáng lo như vậy, nhớ lại chính mình vừa rồi chuẩn bị dũng khí lâu như vậy mới nói với cô mấy câu như thế, thì ra đối với cô mà nói hoàn toàn không có nửa điểm trọng lượng nghĩ như vậy người lập tức nhụt chí rồi.

Đông Phương Thần kẻ lừa đảo kia, còn nói chỉ cần bản thân nói, chỉ cần nói chính mình coi cô là bạn gái, cô sẽ mặt mày hớn hở lập tức chạy vội đến trong lòng anh, dịu ngoan giống như một con cừu một dạng, cam tâm tình nguyện mặc anh đặt ở giường ăn sạch sành sanh.

Vì cái gì sau khi Danh Khả nghe anh nói, nhưng không có nửa điểm phản ứng kinh hỉ.

Xem ra tên kia nói, cũng không phải thời thời khắc khắc đều có thể tin tưởng.

Thấy cô lại muốn đẩy ra chính mình, anh nhíu mi, có phần không cao hứng lên "Ta nói không đau, quản nó làm cái gì hiện tại tới đây, ta muốn ngươi "

"Không được, anh thương tổn thành như vậy."

Danh Khả Danh Khả không phải cố ý muốn cãi lời anh, chỉ là lưng của anh thật sự bị thương rất nặng, không cho bác sĩ Dương tới đây xem, cũng phải lấy chút rượu thuốc tới đây cho anh, đem máu bầm xoa tan.

Cũng không biết bên trong có bị thương hay không, người nầy làm sao có thể hoàn toàn việc không đáng lo "Nếu anh không muốn đi bệnh viện, em tìm chút rượu thuốc xoa xoa cho anh, được không?"

"Ai nói anh không được" được không, thử một chút không biết rồi.

Cô mặt đỏ lên, lập tức đem lời nói của anh nghe minh bạch, vội vàng giải thích nói "Không đúng không đúng ý tứ này, em nói anh bị thương, không được "

"Bị thương không được" anh nhăn lại mày, càng thêm không cao hứng lên "Em thử xem anh có được không?"

Đưa tay muốn đi nắm cô.

"Không phải" cô thật sự không biết muốn giải thích như thế nào, không được, không phải nói anh không được, mà là "Thương tổn thành như vậy, em em xem không dễ chịu."

"Anh nói rồi." Anh vốn đang nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng bỗng nhiên như là nghe minh bạch lời của cô, hô hấp hơi hơi rối loạn, nhìn thấy đáy mắt cô là thật có lo lắng, trong lòng lại là ấm áp không hiểu, cự tuyệt mà nói đến chỗ bên miệng liền cường bạo nuốt trở vào rồi.

Nha đầu kia quan tâm anh, ít nhất để cho trong lòng anh thư thái chút.

Chần chờ một hồi lâu anh mới thả tay, liếc tủ đầu giường một cái, thanh âm có phần buồn bực "Thuốc bên trong."

Danh Khả lập tức qua đi, từ trong ngăn kéo lục ra một lọ rượu làm bằng sắt, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, cẩn thận xem xét vết ứ đọng lưng anh bị va chạm ra, lại đứng lên, đến trong phòng tắm vặn một khăn tắm ấm áp, trước xoa đắp một phen cho anh, lại đem rượu thuốc đổ vào bàn tay, nhẹ nhàng xoa nhẹ cho anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi