MỐI TÌNH DANH MÔN: CỤC CƯNG TRĂM TỶ CỦA ĐẾ THIẾU

Editor: Quỳnh Nguyễn

Ngoài dự kiến Tiếu Tương là, cả bữa cơm Mộ Tử Xuyên cũng không có hỏi qua cô ấy bất luận cái gì về chuyện tình Danh Khả cùng Bắc Minh Dạ, ngược lại một mực hỏi chuyện chính cô ấy.

Ví như yêu thích của cô ấy, cô ấy bình thường đều đã thích làm cái gì, gần đây đều đã làm gì gì đó.

Chuyện không có gì không thể đối với người nói, anh ta hỏi cái gì cô ấy một năm một mười trả lời được rõ ràng, chỉ trừ bỏ bất luận cái gì có quan hệ cùng Danh Khả.

" Tập đoàn Đế Quốc nguyện ý bỏ vốn cho các ngươi đóng phim thật đúng là ngoài dự kiến của ta." Mộ Tử Xuyên bưng chén lên, giơ giơ đối với cô ấy.

Tiếu Tương cũng theo bản năng đem cái chén bưng lên tới, cùng anh ta va chạm cốc, bởi vì trong lòng có phần trống không, một phen liền rót vào một miệng lớn, sau khi nuốt xuống nhất thời mãnh liệt ho khan.

" Không cẩn thận như vậy. "Mộ Tử Xuyên cúi người lên trước, vỗ lưng cho cô ấy, lúc anh ta tới gần, mùi xạ hương nhàn nhạt kia hun đến cô ấy say mê vui sướng, đầu đều đã bắt đầu có phần hoa mắt chóng mặt rồi.

"Tử Xuyên đại ca..." Tại thời điểm anh ta thuận khí cho cô ấy xong đang muốn trở về vị trí chính mình, cô ấy không biết sao lại thế này, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay to của anh ta.

Mặt đỏ lên, một chút không dùng đến não mà nói cứ như vậy nói ra miệng: "Nếu... Ta không muốn nói cho anh chuyện tình Khả Khả cùng Bắc Minh tiên sinh, về sau anh còn có thể nguyện ý mời ta ăn cơm sao?"

Mộ Tử Xuyên giật mình, nhìn chằm chằm mặt cô ấy đỏ hồng, một hồi lâu mới nhẹ nhàng đẩy tay cô ấy ra, ngồi trở lại đến trên chỗ ngồi của mình, cười: "Cô nghĩ rằng tôi là vì thăm dò chuyện bọn họ mới mời cô ra ngoài ăn cơm? "

Không biết chính mình suy nghĩ cái gì, anh chỉ là cười cười, liền đem ý cười liễm tiếp xuống, gọi phục vụ rót một chén nước ấm cho cô ấy, đẩy lên trước mặt cô: "Sẽ không uống rượu lần sau nói với ta rõ ràng, ta sẽ không miễn cưỡng."

Trong lòng Tiếu Tương có phần không dễ chịu, không biết anh ta vừa rồi có ý tứ gì, ý tứ là cô ấy hiểu lầm rồi hả? Như thế anh vì cái gì mời cô ấy ăn cơm?

Quan trọng hơn là, cô ấy... Về sau còn sẽ có cơ hội cùng anh ngồi cùng một chỗ ăn cơm như vậy sao?

Mộ Tử Xuyên cũng không để ý tới cô ấy, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, ngón tay dài cầm một cây trong đó ra, "Bốp" một tiếng đốt, từ từ hít một hơi.

"Tử Xuyên đại ca, loại địa phương này không cho hút thuốc." Tiếu Tương đem cái chén đặt xuống, nhìn chằm chằm anh ta.

Mặc dù động tác anh ta hút thuốc cực độ suất khí mê người nhưng cô ấy không nghĩ muốn nhìn thấy anh bị phục vụ nhắc nhở, đây với anh mà nói là một chuyện tình dọa người.

( Mỗ Q: Cứ xưng hô anh ta với cô ấy để khác BMD vs DK, cơ mà thấy nó kì kì nên ta đổi là lúc có 2 người nhân vật mà không phải DMD vs DK ta cũng để anh cô, anh em kể cả HTK vs HL nhé, khi nào có BMD vs DK trong đoạn đó ta lại đổi theo phe xấu phe ác nhé, mn hiểu cho ta nhé. iu iu)

Bất quá để cho Tiếu Tương kinh ngạc là, mãi đến anh đem trọn cây hút thuốc xong, phục vụ cũng không có tới đây nhắc nhở nửa câu.

Sau khi tính tiền anh đưa cô trở về trường học.

Lần đầu tiên hai người bọn họ đơn độc ra ngoài ăn cơm, cứ như vậy kết thúc.

Thời điểm sắp xuống xe, Tiếu Tương nhịn không được nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.

"Nói ra suy nghĩ của mình?" Mộ Tử Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, tựa hồ từ khi vài câu đối thoại ngắn gọn kia, đáy mắt anh không lại hiện lên bất luận cái ánh sáng sung sướng gì.

Trước, anh ít nhất còn có chút ý cười như thế.

"Có phải vừa rồi em nói chuyện chọc giận anh mất hứng hay không?" Cô thấp giọng hỏi.

"Không có mất hứng." Anh tắt động cơ, dẫn đầu xuống xe, đi tới một bên này mở cửa xe cho cô.

Trong lòng Tiếu Tương có chút khó chịu được, anh đây là thúc giục cô xuống xe rời khỏi?

Đại thiếu gia Mộ gia để cho cô hoàn toàn nhìn không thấu, có đôi khi lịch sự nho nhã, có đôi khi trầm liễm lạnh lùng, có đôi khi có thể cùng ngươi nói vài câu nói đùa, có đôi khi mà lại mặt trầm xuống, ngay cả nửa câu nói đều đã không muốn nhiều lời.

Có phải bởi vì nhìn không thấu mới có thể càng muốn đi tiếp sát, càng muốn nhìn thấu hay không?

Nếu không, cô làm sao có thể tại mấy lần gặp mặt ngắn ngủn hoàn toàn thích nam nhân này?

"Em... Em đi về trước, Tử Xuyên đại ca lái xe cẩn thận một chút." Xuống xe cô ngẩng đầu nhìn mặt anh hơi lạnh, nhẹ giọng nói.

Từ trước cô cảm thấy được Danh Khả tại trước mặt Bắc Minh Dạ ăn nói khép nép quá, cũng quá thật cẩn thận, thì ra chỉ là bởi vì chính mình không có trải qua mới có thể cảm thấy được cô ấy cái loại phản ứng không bình thường này.

Hiện tại tại trước mặt Mộ Tử Xuyên, cô còn không phải một dạng thật cẩn thận, sợ chính mình nói sai cái gì làm sai cái gì trêu chọc anh mất hứng?

Thì ra chỉ là vì để ý, để ý mới có thể như vậy...

" Được." Mộ Tử Xuyên không có nhiều lời, coi như thân sĩ nhìn cô đi xa, chính mình mới lên xe, đem xe chạy xa...

Nhìn bóng dáng hoàn toàn rời xa, tâm tình Tiếu Tương trầm trọng đến ngay cả cười một cái đều đã cảm thấy được khó khăn, này có thể là một bữa cơm cuối cùng cô cùng Mộ Tử Xuyên hay không?

Không, cô cũng bất quá là lần đầu tiên cùng anh ăn cơm...

Không biết chính mình đều đã suy nghĩ cái loạn thất bát tao gì, đem di động từ trong túi đem ra, nhìn dãy số của anh thời điểm ăn cơm cô lưu lại, lòng tràn đầy phiền muộn

********

... Bắc Minh Dạ lại cùng lần trước một dạng, mới vừa xuống máy bay trước hết đuổi tới trường học Danh Khả, kỳ thật cũng không biết chính mình vì cái gì sẽ trực tiếp tới nơi này, anh nên đi Đằng Phi tìm cô.

Nhưng, giống như là có phần Tâm Hữu Linh Tê như vậy, anh đến trường học, cô cư nhiên thật sự ở đây.

"Hôm nay không có đi Đằng Phi?" Ở bên ngoài ăn lúc ăn cơm tối, anh hỏi: "Vẫn lại là nói sự tình đều đã làm tốt, trước tiên trở về trường học?"

Anh có phần hay nói, không biết có phải một tuần lễ không có gặp mặt hay không, nói nhiều chút, dựa theo bình thường, anh cũng không nói nhiều như vậy.

"Thân thể có phần không quá thoải mái, em cùng xã trưởng xin nghỉ, tại ký túc xá ngủ một ngày." Cô nói, xả cái nói dối, bởi vì còn không có nghĩ muốn rốt cuộc muốn thế nào mở miệng cùng anh nói lên chuyện đó.

Hoặc là nói cô còn chưa nghĩ ra rốt cuộc muốn cùng anh nói hay không.

"Không thoải mái?" Anh nhíu mày, "Chỗ nào không thoải mái? Có nặng lắm không? Mau ăn, ăn xong mang em đi bệnh viện nhìn xem."

Nếu anh nhớ không lầm, kề bên này liền có một bệnh viện chính quy quy mô không tính nhỏ.

Mặc dù Đế Uyển có bác sĩ Dương ở đây, nhưng Đế Uyển cách nơi này như thế nào cũng phải nửa giờ đường xe, có phần xa.

"Không có gì, chính là bụng có phần không quá thoải mái, hiện tại đã tốt." Lúc này Danh Khả đối với hai chữ "Bệnh viện" này có phần kháng cự theo bản năng, nghe anh nói như vậy, đầu ngón tay cô hơi hơi lạnh lạnh, kéo kéo khóe môi, cười đến miễn cưỡng: "Không có gì."

"Mau ăn." Anh không phát biểu ý kiến, chỉ nhàn nhạt nói.

Anh không phải không biết nha đầu kia, dựa vào thái độ cô công tác nghiêm túc, nếu thân thể thật sự không có gì không khoẻ, cô không có khả năng ngay cả công tác cũng không quản rồi.

Danh Khả lập tức liền có điểm luống cuống, tuy nói quan hệ hai người gần như là không tệ, nhưng bá đạo của anh vẫn lại là giống nhau từ trước, để cho cô mau ăn, chính là muốn cô ăn xong đi bệnh viện kiểm tra, nhìn xem thân thể có vấn đề gì.

Cô như bây giờ, làm sao có thể cùng anh đi bệnh viện kiểm tra?

"Em thật sự không có việc gì." Cô thử cùng anh giải thích: "Khả năng ngày hôm qua ăn sai lầm rồi chút gì, hôm nay bụng có phần không thoải mái."

Anh không nói lời nào, nếu ăn sai đông tây, liền càng nên là đi thật sự kiểm tra rõ ràng.

"Thật sự không có việc gì." Cô có phần nóng nảy, nam nhân này ** có thể hơi chút sửa lại hay không? Tuy nhiên cô biết khả năng này tính là không.

"Em chỉ là..." Cầm lòng bàn tay, cô cúi đầu, hồi lâu sau mới nói: "Chỉ là cả ngày hôm qua anh không có gọi điện thoại cho em, em... Em có chút nhớ anh, trong lòng không quá thoải mái..."

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi