MỘNG ƯỚC


"Nói.

" Sở Vân Kiêu mặt mày nghiêm túc nói.

"Cô ấy có một căn nhà đang rao bán gấp, nhưng căn nhà này ở vùng ngoại ô nên ngay cả khi bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền.

" Giang Khâm bình tĩnh phân tích.

Đối với những người bình thường, số tiền này là rất nhiều.

Nhưng bệnh viện là nơi đốt tiền, tình hình của bà ngoại Hướng Ca lại không khả quan, số tiền này căn bản không đủ dùng.


Sở Vân Kiêu gật đầu, lật tìm gì đó trong danh bạ rồi thản nhiên nói: "Liên hệ với người môi giới, nói là có người muốn mua căn nhà này.

""Đã hiểu!" Giang Khâm nhìn Sở Vân Kiêu với ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái.

Người có tiền có khác, bảo vệ vợ cũng nhanh gọn đơn giản đến vậy.

Sau khi Giang Khâm rời đi, Sở Vân Kiêu gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh đầu dây bên kia đã có một giọng nam dí dỏm hài hước truyền đến.

"Chà chà, trời sắp đổ mưa máu à? Người bận rộn như cậu mà cũng có thời gian gọi điện cho tôi cơ đấy?"Sau giọng nam đó là một giọng nói mềm mại vọng lại từ phía xa: "Tư Duệ, anh có thấy chiếc áo hai dây bằng vải ren em mới mua ở đâu không?"Dứt lời, đột nhiên Tư Duệ ho khan mấy tiếng.


Sau đó âm thanh Sở Vân Kiêu nghe được trong điện thoại trở nên mơ không rõ, hẳn là đối phương đã bịt micro lại.

Khoảng chừng một phút sau, giọng nói của Tư Duệ mới truyền đến: "Tôi nói trước.

nếu muốn hẹn tôi ra quán bar thì thôi đi tôi không rảnh "Sở Vân Kiêu ấn huyệt thái dương đang nhảy lên, bắt đầu hoài nghi việc tìm Tư Duệ nhờ giúp đỡ có phải là lựa chọn sai lầm hay không.

Một lúc lâu sau, anh mới đi thẳng vào chủ đề: "Tôi đồng ý việc đầu tư mà cậu nói với tôi trước khi về nước.

""Shit! Cậu nói nghiêm túc?" Giọng nói của Tư Duệ đề cao tám độ.

Không phải Tư Duệ cố tình làm màu mà là anh ta đã cầu xin Sở Vân Kiêu chuyện này rất lâu rồi, nhưng lần nào cũng bị Sở Vân Kiêu từ chối thẳng thừng.

Mà lần này, Sở Vân Kiêu lại chủ động mở miệng đồng ý.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi