MỘT ĐỜI MỘT KIẾP CHỈ THƯƠNG MỘT NGƯỜI


Diệp Ly Lạc vẫn yên lặng không nhúc nhích.
Lục Thẩm Quân nhớ lại khi sáng Thẩm Xuyên đã nói lịch trình của Diệp Ly Lạc cho mình.

Xem ra bộ phim này cô ấy thật sự muốn.
Anh cúi người bế ngang cô lên.

Diệp Ly Lạc không mở mắt nhưng mồ hồ cảm nhận được mình được ai đó bế trên người, cảm giác này lại thoải mái hơn là ngủ trên bàn nhiều.
Cô bất giác cọ cọ đầu vào ngực anh.

Chỉ thấy người nọ khuôn mặt bỗng chốc tối sầm.

Anh cúi người nhìn cô gái mê man không biết nặng nhẹ trước mắt.

Thầm nghĩ, cô thật sự cho rằng anh không phải đàn ông sao?
Anh ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt xuống giường khi định đứng lên thì cánh tay cô ôm chặt lấy cổ anh không có ý định buông lỏng.
Cô gái mặc bộ đồ ngủ, cánh tay áo mỏng trơn không khỏi tuột xuống lộ ra làn da trắng mềm.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, cánh môi hồng chu lên không vui, lại càng tăng thêm sức quyến rũ.
Lục Thẩm Quân bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Anh vẫn là không thoát khỏi sự mê hoặc này, cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi cô.
Diệp Ly Lạc mơ màng không hiểu chuyện gì chỉ cảm thấy hàm răng như bị ai đó cậy mở, đầu lưỡi đi vào cuỗng hết đi dưỡng khí.
"Ưm...!ưm..." Cô không khỏi khó chịu.

Ánh mắt lúc này đã mở ra, nhìn thấy người đàn ông trước mặt không khỏi trừng lớn.
Cô đấm mấy cái lên người anh, khuôn mặt đỏ bừng.
Lục Thẩm Quân không có dấu hiệu ngừng lại mà còn hôn sâu hơn.
Diệp Ly Lạc không ngờ đang yên đang lành mình lại bị cái tên chết tiệt này cưỡng hôn như vậy.

Chết dưới hàng vạn mũi tên một lần rồi, cô cũng không muốn một lần nữa chết vì khó thở do hôn đâu.
Bàn tay người đàn ông không yên phận bắt đầu mò vào trong áo Diệp Ly Lạc.
Cảm nhận được cả người cô như bị điện giật.

Cái tên này đang phát điên gì vậy, thực sự muốn làm thịt cô sao?
Diệp Ly Lạc cố gắng chống cự nhưng vô ích, cả người cô đã bị đè bên dưới, cánh tay cũng bị khoá lại.
"Lục...!Lục..

Thẩm Quân, dừng...!dừng...!lại..."
Tiếng nói người phụ nữ lại càng làm cho d*c vọng chiếm hữu trong người đàn ông bùng lên.

Nụ hôn dần dần hạ xuống cần cổ trắng.
Diệp Ly Lạc run lên bần bật, giờ phút này cô thật sự sợ hãi, vành tay cũng đỏ lên như máu.
"Lục Thẩm Quân...!ưm...!đừng..."
Dường như quá kinh hoảng đến nỗi cô bật khóc.

Bất chợt nghe thấy tiếng khóc kia, Lục Thẩm Quân khựng lại.
Động tác tay cũng dừng lại.


Nhìn cảnh tượng trước ánh mắt chính anh cũng kinh sợ.

Anh đang làm gì vậy? Sao anh có thể nảy sinh sự chiếm hữu đối với người phụ nữ này chứ?
Sự việc phát sinh quá bất ngờ, vừa được thả lòng Diệp Ly Lạc vội vàng chùm chăn lên đầu không muốn nhìn thấy anh.

Chẳng ai biết vừa rồi cô đã kinh sợ tới cỡ nào ngoài bản thân cô cả.
Lục Thẩm Quân ngồi ngơ ngác tại chỗ, anh nhìn bàn tay mình dường như vẫn còn nhớ rõ cảm giác mềm mại, ấm áp ấy, đôi môi này dường như vẫn còn vương lại sự ngọt ngào của cô.
Anh điên rồi!
Anh người phụ nữ trong chăn vẫn còn đang run rẩy, anh định giơ tay lên nhưng cuối cùng lại dừng lại trên không trung rồi rút tay về.
Lục Thẩm Quân đứng lên khỏi giường bước vào phòng tắm.
Tiếng nước truyền ra, Diệp Ly Lạc cuốn mình trong chăn, hai tay ôm trước ngực.
Vừa rồi cô có cảm giác chỉ cần chậm chút nữa thôi nhất định mình sẽ như cá nằm trên thớt không thể vãn hồi.
Đôi mắt vẫn còn lóng lánh ánh lệ, Diệp Ly Lạc lấy tay lau đi.
"Đàn ông quả nhiên đều là cầm thú!" Cô không nhịn được mắng một câu.
Nhưng vì sao đang yên đang lành Lục Thẩm Quân lại giở thú tính với cô chứ?
Gặp Lưu Trân Trân nóng bỏng quyến rũ anh ta không động lòng, đối với mĩ nữ như Vân Thư cũng là một bộ thờ ơ lạnh nhạt, đặc biệt xinh đẹp như Diệp Di Nguyệt mà anh ta cũng còn không liếc mắt một cái.

Vì sao đối với cô lại như vậy?
Lẽ nào thấy cô có nét gì còn đặc biệt hơn bọn họ sao? Trước đây đối với thân chủ anh ta cũng lạnh lùng, ngoài thân phận Lục thiếu phu nhân thì chẳng có gì nhưng vì sao từ khi cô xuyên đến đây cô có cảm giác thái độ của anh ta với mình lại thay đổi, còn thay đổi rất nhiều?

Giác quan của phụ nữ nói cho cô biết nhất định so với người khác cô có điểm gì hơn người.

Nhưng là điểm gì chứ? Cô thật sự muốn biết nó là gì để nhanh nhanh thay đổi, cô không muốn một màn hôm nay lại tái diễn nữa đâu.
Cũng không biết qua bao lâu, giường bên lõm xuống.
Diệp Ly Lạc giật mình, sống lưng hơi run lên, cô xiết chặt tay không dám quay đầu.
"Xin lỗi, vừa nãy tôi..." Giọng nói trầm thấp có chút áy náy.
Diệp Ly Lạc hơi giật mình.

Vừa nãy cô nghe nhầm sao? Lục Thẩm Quân xin lỗi cô? Nhưng ngoài anh ta ra trong lòng này còn có ai được nữa chứ?
Cô không đáp lại, bản thân cũng không biết đáp lại thế nào.
"Tôi...!tôi sẽ chuyển về phòng mình ngủ."
Diệp Ly Lạc vẫn im lặng xem như đã hiểu.
Chỉ là không biết tại sao khi nghe anh nói sẽ chuyển về phòng mình cô có chút mất mát.

Cũng có lẽ là mấy ngày nay ngủ cùng anh ta nên cô đã quen đến nỗi nghe anh nói vậy cô không nỡ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi