MỘT ĐỜI MỘT KIẾP CHỈ THƯƠNG MỘT NGƯỜI


"Dạ vâng, cháu về rồi, ở ngoài dù tốt thế nào cũng không bằng ở cạnh thím Trần ạ."
"Cái con bé này từ khi nào mà khéo ăn khéo nói thế này rồi.

Cháu mà nói vậy Thẩm Quân nó ghen đấy."
Ánh mắt chứa đầy ý cười của thím Trần liếc qua Lục Thẩm Quân làm anh phải ho khan mấy cái.

"Cháu làm gì mà phải ghen chứ?" Lục Thẩm Quân thản nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Vậy là ai mấy hôm trước Tiểu Lạc rời đi lại không ngủ được mà thức suốt mấy đêm làm việc."
"Không phải...!thím..."
"Thôi, Tiểu Lạc đi theo thím, thím kể cho." Thím Trần kéo tay Diệp Ly Lạc thân mật.
Diệp Ly Lạc nhìn qua vẻ mặt không nói thành lời của Lục Thẩm Quân cảm thấy thật buồn cười.

"Vâng, vậy thím kể cho cháu nhé."
Lục Thẩm Quân: "..."
Thẩm Xuyên: "..." Bộ dáng này của Lục tổng...!đừng nói với anh ta là Lục tổng thực sự thích cái cô tiểu thư Diệp gia này rồi đấy nhá.

......................
"Tiểu Lạc, mấy ngày nay thím nghe được tin tức cháu trên ti vi rồi, cháu giỏi lắm."

"Thím cũng thấy rồi sao?"
"Ừ, dù người khác chê bai cháu, nói xấu cháu thế nào thì thím vẫn luôn tin tưởng cháu."
Cũng không biết vì sao, rõ ràng là trước đây đối với vị thiếu phu nhân mới này trong lòng bà vẫn có một chút bài xích.

Nhưng dạo gần đây bà nhận ra Diệp Ly Lạc thay đổi rất nhiều, thái độ của bà cũng thay đổi theo.

Có thể là vì Thẩm Quân có tình cảm với cô bé này nên bà cũng không tự chủ sinh thiện cảm, nhưng dù sao nói gì thì nói bây giờ bà thật lòng yêu quý Diệp Ly Lạc.

Diệp Ly Lạc thấy vẻ chân thành trong ánh mắt thím Trần, trong lòng cũng bất giác ấm áp.

"Thím Trần à thím Trần à, cháu yêu thím quá đi mất." Cô ôm lấy cánh tay thím Trần cười vui vẻ.

"Con bé này thật biết cách nịnh nọt."
"Trước giờ cháu chưa từng nịnh nọt ai đâu, lời thật lòng đấy thím."
Công chúa như cô người ta không nịnh nọt thì thôi làm gì có chuyện nịnh nọt người khác chứ.

"Ừ ừ thím biết rồi, thím Trần biết tấm lòng của cháu mà."
Nhìn hai thím cháu không dưng lại trở lên thân thiết như vậy, Lục Thẩm Quân theo sau mà kinh ngạc không thôi.

Sao anh cứ cảm thấy có gì đó sai sai mà không thể lí giải được vậy? Diệp Ly Lạc mà anh từng biết là người bướng bỉnh, khó chiều cho dù gả đến Lục gia nhưng cả ngày sắc mặt luôn khó chịu không vui.

Diệp Ly Lạc mà anh biết cho dù có đối đầu với anh cũng phải bảo vệ bằng được Mạc Tư Lăng.

Diệp Ly Lạc mà anh biết cho dù có kề dao lên cổ thì cô cũng sẽ không dành cho anh một nụ cười, một tiếng gọi "chồng".

Nhưng mấy ngày nay anh thấy gì? Cô thay đổi đến chóng mặt.

Cho dù bản thân không muốn để tâm nhưng càng ngày anh càng muốn biết đây chỉ là trùng hợp, do anh quá đa nghi hay còn có cơ sự gì khác.

......................
Diệp Ly Lạc vừa trở về phòng liền ngả ngay người xuống giường.

Thoải mái, đệm êm, giường ấm, không khí mát mẻ quả nhiên căn hộ bên ngoài không thể bằng Lục gia này.


"Tiểu Lạc." Bên tai vang lên tiếng gọi khẽ của đàn ông.

Diệp Ly Lạc giật mình quay sang, quả nhiên là cái tên chết tiệt này.
"Lục Thẩm Quân, ai cho anh lên giường của tôi vậy?"
Cô bật dậy ôm lấy gối nhìn Lục Thẩm Quân đề phòng, cô không quên cái tên này có cái thói thích hôn trộm người khác đâu.

Nhìn cái bộ dánh như sợ anh làm trò xấu xa gì đó với mình của cô, Lục Thẩm Quân nhịn cười.
"Đây là Lục gia." Lục gia của anh ta, chiếc giường này ở trong Lục gia, chiếc giường này cũng chính là của anh ta.

Diệp Ly Lạc đen mặt, cuối cùng chỉ đành cười gượng: "Được, giường này của anh, anh lên tùy anh."
Nói rồi cô lẩm bẩm: "Hừ! Đây mà là hoàng cung Đông Vũ, anh xem bổn công chúa có hành anh ra bã không?"
"Hử? Nói cái gì đó?"
"Tôi không nói gì cả." Diệp Ly Lạc chối phắt.

Đời nào cô nói cho Lục Thẩm Quân biết suy nghĩ của mình chứ, cô cũng không ngu đến nỗi đấy.

Mà dù nói ra thì anh ta cũng sẽ không tin.
"Chuyện Mạc Tư Lăng..." Vốn là anh muốn hỏi cô hôm qua rồi nhưng khi đó tâm trạng cô không tốt nên anh đã thu lại ý nghĩ đến bây giờ mới hỏi.

Anh thật sự tò mò vì sao Mạc Tư Lăng lại kích động làm ra loại hành động điên khùng đó chứ? Cũng rất muốn biết là đã xảy ra chuyện gì.

Nhắc đến chuyện hôm qua, cảm giác đó thật như khi đối diện với cái chết, khi mà Mạc Tư Lăng xông vào phòng trong đầu cô thoáng xuất hiện cảnh tượng mình ngã xuống dưới vũng máu thê thảm.


Khuôn mặt anh ta khi đó rất đáng sợ, vẫn còn cảm thấy thật ám ảnh.
"Hôm qua tôi đã nói với anh rồi, nhớ không?"
"...!Nhớ."
"Là anh ta muốn ***** *** tôi, anh ta muốn giết tôi...!Cái tên điên đó, anh không biết hắn như một con chó hoang vậy.

Tôi đã cầu xin hắn nhưng hắn lại cười khinh bỉ tôi.

Tôi đã cầu cứu xung quanh nhưng chẳng có tiếng đáp lại nào cả.

Anh biết đó tuyệt vọng thế nào không? Anh sẽ không biết cảm giác chết thêm lần nữa đâu."
Chết thêm lần nữa sao? Lục Thẩm Quân khó hiểu nhưng càng nhiều hơn là sự xót xa đau lòng.

Hôm qua ôm cơ thể cô trong lòng, anh biết cô đã sợ đến cỡ nào, nhưng bây giờ nghe cô nói vậy anh tiến lên ôm lấy cô.
"Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa.

Đừng xúc động."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi