MỘT PHÚT SAI LẦM

 
Chương 97:
 
Âu Dương Tĩnh cũng đã đồng ý, lớp trưởng nhanh chóng đặt một phòng bao, đoàn người chậm rãi đi đi về phía KTV. Âu Dương Tĩnh đi phía sau cùng của đội ngũ, chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút hơi quen thuộc, giống như quay trở lại thời gian cô bị đám lưu manh kéo đi được các bạn học cứu vậy. Tính thời gian cũng chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi nhưng mà tình cảnh cùng tâm tình của cô đã hoàn toàn khác trước.
 
Địa điểm mà lớp trưởng đặt là một chỗ gần trung tâm mua sắm, cả đoàn người chạy đến cửa trung tâm mua sắm liền ngừng lại, không biết lớp trưởng cùng La Vịnh Văn lại lén lút thương thượng cái gì. Âu Dương Tĩnh tự giác đứng sang một bên, Bùi Dục không hiểu sao cũng làm theo. Chỉ trong chốc lát nhìn thấy lớp trưởng mang theo một đám người đi về phía KTV, mặt khác La Vịnh Văn mang theo mấy người đi vào trong trung tâm mua sắm: "Chúng mình đi siêu thị một chút, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu, nhanh lên!" Cô ấy gọi Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục.
 
"Bên cạnh đó không phải có một chỗ nghỉ ngơi công cộng sao? Nửa giờ trôi qua cũng nhanh mà." Bùi Dục càng thêm nghi ngờ.
 
Âu Dương Tĩnh không nhịn được mà nở nụ cười: "Bùi đại thiếu gia, cậu thật sự cho rằng học đi vào siêu thị để cho hết thời gian sao, họ là đi mua đồ ăn vặt đó." Cô nói xong chỉ chỉ cặp sách trên lưng mình, lúc này Bùi Dục mới phát hiện những bạn học La Vịnh Văn kéo đi đều có đeo theo ba lô.
 
Thời gian gấp gáp, La Vịnh Văn mang theo những người này đi rất nhanh, Âu Dương Tĩnh cũng kéo theo Bùi Dục nhanh chóng đuổi theo.
 
"Như vậy có thể không tốt lắm hay không? Những người đó sẽ đến kiểm tra phòng, mà thật ra giá cả bên trong đó cũng không tính là quá mức..." Sau khi tiến vào siêu thị, Bùi Dục vụng trộm hỏi Âu Dương Tĩnh.
 
Âu Dương Tĩnh đưa tay bảo anh đừng nói nữa: "Cậu cũng đừng quản, đây là một chút thú vui của mọi người. Một hồi nữa tùy tiện mua một chút là được rồi, chắc là sẽ không bị bắt."
 
Được rồi. Tuy Bùi Dục cũng không hiểu được thú vui này nhưng nhìn những bạn học vì "trộm mang" đồ ăn vặt vào mà rất hưng phấn, anh quyết định không cần so đo ở trên vấn đề này.
 
Nghiễm nhiên La Vịnh Văn là một tay lão luyện về chuyện trộm mang vào, một người phụ trách xếp hành, những người khác nhanh chóng thu gom hàng hóa, mọi người rất nhanh đã mua xong rất nhiều đồ, khi thanh toán xong mỗi người đều để hàng vào trong ba lô, từ đầu tới cuối dùng chưa tới hai mươi phút.
 

Bùi Dục bày tỏ thế là đủ rồi. Bình thường La Vịnh Văn là một người khi làm bài tập luôn kéo dài thời gian, nhưng khi vui chơi thì hiệu suất làm việc rất là nhanh. "Nếu cô ấy dùng tốc độ này áp dụng vào trong việc học tập thì quá là tốt rồi." Bùi Dục nói xong lại đột nhiên phát hiện anh đã bị Âu Dương Tĩnh "làm hư" rồi, cái gì cũng có thể liên tưởng đến việc học tập.
 
"Cậu xem, mình cũng đều đã bị cải tạo thành một con mọt sách rồi." Bùi Dục liền quay về phía Âu Dương Tĩnh mà oán giận.
 
Âu Dương Tĩnh vừa muốn nói chuyện đã nghe thấy một giọng nam gọi: "Bùi Dục!" Cô giương mắt nhìn lên thấy ở chỗ cách cửa thang máy chừng mười bước có một chú trung niên đang đi tới chỗ bọn họ, gương mặt có hai phần giống với Bùi Dục.
 
Bùi Dục thầm nghĩ không tốt, vậy mà lại ở trong này gặp cậu cả! Nhưng vẫn kiên trì chào đón. "Cậu cả."
 
"Vừa lúc cậu cũng có việc muốn tìm cháu, không cần phải đến nhà cháu tìm cháu rồi." Cậu cả nói xong liền quét ánh mắt trên người Âu Dương Tĩnh một lượt.
 
Âu Dương Tĩnh cảm nhận được ánh mắt khiếp người của ông, nhất thời có chút không được tự nhiên. Nhưng nhớ tới đây là cậu của Bùi Dục vì thế vẫn kiên trì lên tiếng chào hỏi "Chú khỏe".
 
"Cậu đi cùng bọn họ trước đi, một lát nữa mình cũng sẽ tới." Bùi Dục dặn. Vừa lúc Âu Dương Tĩnh bị cậu anh đánh giá làm cho trong lòng cảm thấy chột dạ một chút, vừa nghe thấy Bùi Dục nói vậy đã lập tức gật đầu muốn chạy đi. Còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy cậu cả của Bùi Dục lên tiếng hỏi: "Cháu chính là Âu Dương Tĩnh đi. Đúng lúc chú cũng cần phải tìm cháu có chút việc."
 
"Cậu cả! Cậu tìm cô ấy để làm gì vậy?" Bùi Dục vừa ngăn cậu cả anh lại vừa nhìn về phía Âu Dương Tĩnh nháy mắt kêu cô mau đi đi.
 
Âu Dương Tĩnh không hiểu rõ chân tướng, cũng không biết hai cậu cháu người này tới cùng muốn làm cái gì. Suy nghĩ một chút cảm thấy có khả năng chính là cậu Bùi Dục muốn ngăn cản hai người bọn họ yêu đương sớm. Vì thế cô lấy đồ ăn vặt trong cặp sách ra đưa cho bạn học, để cho bọn họ đi KTV trước.
 
"Muốn cậu lấy thẻ ngành ra sao?" Cậu cả bị Bùi Dục ngăn cản thì trong lòng càng thêm tức giận. Nhìn thấy Âu Dương Tĩnh vẫn chưa rời khỏi cùng với những học sinh này thì sắc mặt ông mới tốt hơn một chút.
 
Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều người, bọn họ lại đứng ngây gần cửa chính, chỉ ngăn cản như vậy một chút cũng đã bắt đầu có người dừng chân lại vây xem rồi. Cậu cả chỉ về phía thang máy: "Đi lên rồi nói."
 

Bùi Dục không có cách nào, đành phải dắt Âu Dương Tĩnh, thừa dịp cậu cả không chú ý thì nói thầm với Âu Dương Tĩnh: "Cậu mình là cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án của mẹ cậu."
 
Âu Dương Tĩnh cả kinh, nhất thời hiểu rõ vì sao ánh mắt của ông lại không tốt như vậy. Tiếp theo cô lập tức nghe Bùi Dục tiếp tục nói bên tai của mình: "Một lát nữa cậu đừng nói chuyện, hãy nghe mình nói, cậu cứ phụ họa theo thôi." Nói xong anh lập tức thẳng người dậy.
 
Tay bị Bùi Dục nắm chặt, giống như có thể cảm giác được sự tự tin mà anh truyền cho, sự kinh hoàng trong lòng Âu Dương Tĩnh cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Tóm lại việc này cô cũng phải đối mắt, huống chi còn có Bùi Dục đứng chung một chỗ với cô, cô có cái gì phải sợ chứ.
 
Cậu cả đưa hai người bọn họ đến một quán trà ở tầng năm, muốn một phòng riêng. Từ lúc vào trong phòng đến khi ngồi xuống Bùi Dục vẫn chưa từng thả bàn tay đang nắm chặt tay cô ra. Hiển nhiên cậu cả cũng chú ý tới, bị ánh mắt của ông nhìn thoáng qua, hiển nhiên trong chớp mắt Âu Dương Tĩnh như có chút chột dạ muốn tránh ra. Nhưng Bùi Dục lại dùng thêm sức cũng không có bỏ tay cô ra. Âu Dương Tĩnh không có cách nào đành phải để cho anh nắm.
 
Cậu cả gọi một bình Thiết Quan Âm(*) rồi để cho người đi ra ngoài. "Nhìn dáng vẻ của cháu thì cũng đã biết cậu muốn hỏi điều gì rồi đúng không, cậu không quanh co lòng vòng nữa. Thân phận của cậu cháu cũng đã nói cho cô bé rồi."
 
(*) Thiết Quan Âm được biết đến là một trong "thật đại danh trà" nổi tiếng của Trung Quốc. Trà Thiết Quan Âm có nguồn gốc từ trấn Tây Bình, huyện An Khê, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc với hơn hai trăm năm lịch sử.(Nguồn Wikipedia)
 
Bùi Dục cười gật đầu: "Cái gì cũng không thể gạt được cậu cả."
 
"Biết là tốt, đừng ra vẻ ở dưới mí mắt của cậu." Cậu cả bưng một tách trà lên đặt vào trên bờ môi, cảm nhận được độ nóng lại buông xuống. "Âu Dương Tĩnh, năm này mười lăm tuổi, cha tên là Âu Dương Tuấn Văn, mẹ tên là Vạn Bình. Quanh năm sinh sống cùng sinh hoạt với bà nội, hiện đang học năm nhất cao trung. Không sai chứ."
 
"Cậu cả, cậu là đang thẩm vấn phạm nhân sao!" Âu Dương Tĩnh còn chưa nói gì thì Bùi Dục đã không vui rồi.
 
Cậu cả một chút tươi cười cũng không có, nhìn hai người Bùi Dục bọn họ: "Thói quen nghề nghiệp, thái độ nói chuyện này của cậu hai người đừng để trong lòng. Cậu chỉ hỏi một chút tình huống, cũng không có ý muốn khó dễ hai đứa."
 
"Lừa quỷ sao." Bùi Dục nhỏ giọng nói, tuy nhỏ giọng nhưng vẫn có thể cho cậu cả đang ngồi đối diện nghe rất rõ ràng.

 
Âu Dương Tĩnh thế mới biết tại sao Bùi Dục lại kêu cô đi trước, đoán chừng nguyên nhân vì cậu cả anh quanh năm suốt tháng giao tiếp với tội phạm nên trên người mới mang theo một chút hơi thở đè nén dọa người, mặc dù cô có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không dám thực sự đối diện với ông.
 
"Điều đầu tiên chú muốn đại diện tổ chuyên án cảm ơn vì cháu đã vì việc nghĩa mà không quản người thân. Có thể nhanh chóng bắt được Vạn Bình như vậy cũng không thể bỏ qua công lao báo án của cháu. Sau khi kết án sẽ suy xét cho việc khen ngợi cháu." Cậu cả  vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Âu Dương Tĩnh.
 
Vào lúc ông nói đến việc khen ngợi, Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu lên thật mạnh: "Không, cháu không cần..."
 
"Muốn khen thì cũng phải khen ngợi chị Hà Nhuế cùng với chú ba của cháu mới đúng, nếu không cũng phải khen thưởng cháu. Cậu cả, vậy mà năng lực điều tra của cậu lại không tốt như vậy." Bùi Dục ngắt lời cô, nắm chặt bàn tay cô ở dưới bàn.
 
"Uhm?" Cậu cả nhìn đứa cháu ngoại, muốn nhìn xem anh có thể soạn ra lời nói dối như thế nào, cũng không có vội vã nói chuyện.
 
Hình như Bùi Dục cũng đoán được cách nghĩ của cậu cả, anh không nhanh không chậm nói: "Tính bảo mật của chị Tiểu Hà cùng chú ba của cháu quá kém, cháu đã hack máy tính của hai người họ. Còn về việc tin tức ở hội sở đều là do cháu phân tích ra."
 
"Nói linh tinh!" Ngay từ đầu cậu cả đã không tin lời nói dối của anh. Chuyển hướng sang công phá Âu Dương Tĩnh vẫn tốt hơn: "Bạn học Âu Dương, cháu cũng không cần phải khẩn trương, đây cũng chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm bình thường mà thôi. Bởi vì cháu qua lại với cháu ngoại trai của chú rất gần cho nên người làm cậu này khó tránh khỏi quan tâm nhiều hơn một chút."
 
Bùi Dục mới không cho cơ hội nói lời khách sáo, cậu cả vừa mới nói chuyện xong, anh đã cướp lời nói trước Âu Dương Tĩnh: "Cậu cả, cậu sẽ không ngây thơ cho rằng cô ấy có thể tùy tiện ra vào ở nơi cao cấp đó đi chứ? Cậu còn có thể đi theo dõi bọn họ, nếu cô ấy mà có thể đi được cháu sẽ biểu diễn bay lượn vòng cho cậu xem!"
 
"Cháu nghĩ rằng ta và mọi người còn chưa có điều tra qua sao? Mỗi một chỗ ăn chơi đều tạm thời theo dõi tối đa một tháng. Bọn họ cần thời gian dài hơn một chút nhưng cũng chỉ cần gần ba tháng." Lúc cảnh sát phân tích video theo dõi vẫn cố gắng tìm xem ngoài nhân viên ra thì còn có Âu Dương Tĩnh hay không, tuy không có tìm được nhưng vẫn không thể loại bỏ được hoàn toàn nghi ngờ của cậu cả.
 
Bùi Dục vỗ đầu: "Được rồi, cậu cả, nếu người muốn nói như vậy thì cháu cũng chỉ có thể nói ra những chuyện cháu đã làm." Anh nói xong liền bắt đầu giải thích từng việc mà Âu Dương Tĩnh đã trình báo ra từng chút một. Cậu cả vẫn biết đầu óc đứa cháy ngoài này rất tốt nhưng vẫn còn chưa chân chính gặp quan bản lĩnh đã thấy là không quên của anh. Cho tới bây giờ, vào lúc nghe thấy anh giải thích đưa ra luận cứ cùng quá trình điều tra thì sự tin tưởng chắc chắn của ông việc cháu ngoại trai làm như vậy là vì muốn giải vây cho bạn gái cũng không thể không dao động rồi.
 
Ngoại trừ một chút sở thích cá nhân của Vạn Bình ra thì những chuyện có quan hệ tới tin tức của hội sở anh đều có thể giải thích được. Nếu không phải anh thật sự hack máy tính của học trò ông thì làm sao có thể biết được những việc này chứ?
 
"Nếu cháu đã phân tích ra như vậy thì vì sao lại là cô bé ấy viết thư giấu tên chứ?" Ánh mắt cậu cả sáng quắc nhìn anh: "Mà cháu cũng biết sau cùng Hà Nhuế cũng sẽ nói cho cậu kết quả điều tra cho cậu biết, vì sao còn làm điều thừa như vậy?"
 
"Lúc ấy Vạn Bình cũng có suy nghĩ với cô ấy, còn tìm lưu manh đến bắt cô ấy nữa, lúc ấy chúng cháu cũng thật sự rất lo lắng, đã sớm muốn đưa Vạn Bình vào tù luôn rồi. Vừa lúc cô ấy biết được sở thích của người phụ nữ kia, vì muốn viết thư gửi cho các cậu nên đã ghi thêm cả những gì cháu đã phân tích vào thư rồi gửi đi." Bùi Dục tiếp tục soạn.

 
Cậu cả nửa tin nửa ngờ: "Hai đứa cũng không nhất định cũng phải quanh co như vậy, cháu là con gái của cô ta, trực tiếp đi tìm chúng ta nói những chuyện này chúng ta sẽ tin tưởng."
 
"Cậu cả, cậu thử cẩn thận suy nghĩ xem, cô ấy sợ bọn lưu manh vẫn nhìn chằm chằm cô ấy, làm sao dám tùy tiện chạy đến chỗ các cậu chứ? Nhỡ đâu làm cho người ta phát hiện rồi thủ tiêu cô ấy thì làm sao? Các cậu có thể bảo vệ cô ấy hai tư tiếng sao?" Bùi Dục tức giận nói.
 
Âu Dương Tĩnh chỉ ngồi nghe căn bản không có nói chen vào chỗ trống, trong lòng bàn tay của cô chảy rất nhiều mồ hôi. Tuy theo ý cô nghe Bùi Dục nói đầy đủ đạo lý nhưng đối phương tới cùng vẫn là cảnh sát nhiều năm kinh nghiệm, cô cảm thấy người cậu của Bùi Dục này chắc sẽ không hoàn toàn tin tưởng những lời Bùi Dục nói. Chẳng qua hiện tại cô cái gì cũng không thể làm được, điều duy nhất có thể làm là nói ít. Nói càng ít sơ hở càng ít.
 
Sau khi giằng co, Bùi Dục nhìn cậu cả anh vẫn nửa tin nửa ngờ, dứt khoát chủ động ra trận lấy công làm chủ.
 
"Cậu cả, khoảng thời gian trước có phải cậu chạy đến chỗ ba mẹ cháu nói cái gì đó đúng không." Thời điểm Bùi Dục nói những lời này đầy sắc bén, rõ ràng sắc mặt không tốt lắm.
 
Âu Dương Tĩnh căng thẳng trong lòng, vừa rồi cô đã quên! Nếu cậu cả nhận định cô từng được mẹ ruột đưa đến chỗ lộn xộn kia trải qua những chuyện gì thì đương nhiên sẽ đi nói với cha mẹ Bùi Dục!
 
Cậu cả tìm đến chỗ em gái nói về thân thế của Âu Dương Tĩnh vốn là từ việc quan tâm cháu ngoại trai, tự nhiên cảm thấy cách làm của ông không có vấn đề gì. Nhưng vào lúc này Bùi Dục lại ở trước mặt đương sự chất vấn ông, ông cũng có một chút tâm tư, mặc kệ nói thế nào cho dù Âu Dương Tĩnh thật sự là một người như ông đoán, hay là sự thật cũng giống như cháu ngoại trai nói thì chính xác ông cũng phải xin lỗi cô gái nhỏ này rồi.
 
"Cậu cả, cháu biết cậu vì muốn tốt cho cháu. Nhưng cậu có biết cô ấy bởi vì có một người mẹ như vậy mà từ nhỏ đã bị người ta khinh bỉ, bị người khác chê cười không? Cậu có biết vì để chứng minh bản thân mình không giống với người mẹ như vậy vì muốn thoát khỏi hoàn cảnh sinh tồn đó mà đã trả giá bao nhiêu cố gắng thế nào không? ! Cậu khẳng định không biết cũng sẽ không quan tâm nhưng mà cậu từng nghĩ qua chưa, những suy đoán không có chứng cớ đó của cậu cực kỳ có khả năng tùy tiện phá hủy đi tất cả những gì mà cô ấy đã cố gắng chưa!" Bùi Dục càng nói càng kích động, anh cùng từng là "Âu Dương Tĩnh" nên đối với hoàn cảnh sinh tồn đó của Âu Dương Tĩnh anh cũng hoàn toàn hiểu hết.
 
Âu Dương Tĩnh vụng trộm kéo Bùi Dục một chút, để cho anh hơi chú ý thái độ ở trước mặt người lớn một chút. Lúc này Bùi Dục mới ngậm miệng lại.
 
Cậu cả trầm mặc, ông biết lời cháu nói quả thật có đạo lý. Mà hôm nay cũng đã nhìn qua Âu Dương Tĩnh, quả thật giống như em gái cùng cháu trai đã từng nói là một đứa bé ngoan ưu tú lại còn cố gắng. Chuyện này có lẽ quả thật là ông quá võ đoán rồi.
 
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bị đẩy ra. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc tinh xảo đi đến, vừa vào cửa đã bắt đầu đầy oán giận hướng về phía cậu cả: "Nghĩ thế nào mà lại đi uống trà vậy? Đều sắp đến thời gian ăn cơm chiều rồi, ông cũng không tìm một quán ăn nào đi! Thực là không biết xử lý mà."
 
Mợ vừa nói xong đi tới bên cạnh bàn vừa muốn chào hỏi cũng với hai người Bùi Dục bọn họ, khi nhìn thấy mặt Âu Dương Tĩnh thì không khỏi vô cùng kinh ngạc "Oa" một tiếng.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi