MƯA BÓNG MÂY

Ăn cơm tất niên xong đã hơn chín giờ, Đường Giai Kỳ, mẹ và mợ cùng nhau dọn bàn, Điểm Điểm đã đi ngủ. Đêm hội mùa xuân trên TV đang phát sóng một vở kịch ngắn, cậu gọi điện thoại tới nói đi ra ngoài tụ tập với bạn bè.

Bà ngoại ngáp liên tục nhưng vẫn kiên trì thức khuya. Triệu Nhã Tĩnh và mợ tranh thủ băm thịt để làm sủi cảo cho mùng một trong nhà bếp. Đường Giai Kỳ đứng bên cạnh muốn giúp một tay lại bị Triệu Nhã Tĩnh rầy la: “Xem TV với bà ngoại rồi mau đi ngủ đi.”

Chiếc đèn chùm trong phòng khách được bật mức sáng nhất, ngoài cửa sổ có rất nhiều nhà còn sáng đèn. Trong khu chung cư có mấy đứa trẻ líu ra líu ríu, chơi pháo bông không khói ở dưới lầu, chạy tới chạy lui xung quanh. Pháo bông ở vùng ngoại ô đã bắn lên trời, bùm một tiếng tỏa sáng cả bầu trời như ban ngày.

Đường Giai Kỳ đi đến bên cạnh bà ngoại và ngồi xuống. Bà ngoại quay đầu qua, nheo mắt hỏi cô: “Xế chiều đi chơi với Chu Mục à?”

Đường Giai Kỳ bị vạch trần nhưng không phủ nhận, buồn rầu nói: “Chu Mục ăn Tết chỉ có một mình.”

“Haiz.” Bà ngoại thở dài, không nói nữa.

Hơn 11 giờ khuya, Triệu Nhã Tĩnh và mợ chuẩn bị xong đồ cho ngày mai, đi ra khỏi nhà bếp thấy Đường Giai Kỳ còn ngồi trên ghế sô pha xem TV bèn nói: “Nhanh về phòng ngủ đi, thức khuya có hại cho sức khỏe.”

“Vâng.” Đường Giai Kỳ chậm rãi đứng lên, đi vào phòng ngủ nhỏ của mình.

Cô xê dịch Điểm Điểm sang bên cạnh một chút. Điểm Điểm mơ màng mở mắt ra gọi “chị Kỳ Kỳ”, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Đường Giai Kỳ nằm trên giường xem điện thoại, màn hình điện thoại nhỏ bé bị các tin nhắn chúc Tết và hoạt động chiếm hết. Lúc này cô thấy đồng hồ báo thức trên màn hình điện thoại hiển thị 11:58 thì tỉnh táo hẳn ra, ngồi dậy mở khung chat của Chu Mục ra, gõ bốn chữ năm mới vui vẻ vào khung thoại.

Tiếng nói chuyện và âm lượng TV ngoài phòng rất to, trong khu chung cư lần lượt vang lên các âm thanh chào đón năm mới. Điểm Điểm đã ngủ say, dường như không ai để ý đến bên này. Đột nhiên Đường Giai Kỳ xóa bỏ bốn chữ “Năm mới vui vẻ” đó, nhanh tay nhắn tin cho Chu Mục: “Đến phòng ngủ nhỏ, mở cửa sổ ra!”

Cô bật dậy khỏi giường, gọi điện thoại cho Chu Mục. Mới đổ hai hồi chuông đã có người bắt máy, cô liền cúp điện thoại.

Đường Giai Kỳ mở cửa sổ ra, hơi lạnh ngoài cửa sổ phả vào mặt. Cô cúi xuống nhìn thì thấy Chu Mục ngẩng đầu lên.

Trên TV ở bên ngoài, MC đang đếm ngược.

MC đếm ngược đến số 0, Đường Giai Kỳ và Chu Mục gần như mở miệng cùng một lúc: “Năm mới vui vẻ!”

Chu Mục ngước đầu lên cười với Đường Giai Kỳ. Đường Giai Kỳ bỗng nghĩ đến một chuyện, hỏi Chu Mục: “Cậu nói xem mình nhảy xuống từ đây, cậu có đỡ mình được không?”

Sắc mặt của Chu Mục thay đổi.

“Mình giỡn thôi.” Đường Giai Kỳ thấy sắc mặt của Chu Mục chuyển từ vui vẻ sang u ám, rồi lại từ u ám sang vui vẻ, nói tiếp: “Có điều mình chợt nhớ ra từng xem ở đâu đó, nửa đêm có thể lén chạy ra ngoài, buổi sáng nhân lúc người nhà không để ý lại lén chạy về. Cậu cảm thấy mình có thể làm được điều mà thần không biết, quỷ không hay không?”

“…”

“Đi ngủ đi.” Chu Mục nói.

“Được rồi.” Đường Giai Kỳ suy tư chốc lát, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Chu Mục nói.

Mùng 4 Tết, gia đình cậu đã đi về. Đường Giai Kỳ không biết bà ngoại và mẹ cô đã nói về chuyện gì. Lúc cậu đi về, mẹ đã nói với Đường Giai Kỳ rất thành khẩn, muốn để cô ở lại nhà bà ngoại trước khi thi đại học, “Năm nay ba mẹ cũng rất bận rộn, không có thời gian chăm sóc con, có lúc về trễ còn ảnh hưởng đến con. Con ở lại nhà bà ngoại nhé, thi xong rồi đi về được không?”

Đường Giai Kỳ gật đầu đồng ý, “Dạ được.”

Lúc trong nhà chỉ còn lại một mình bà ngoại, Đường Giai Kỳ thường xuyên gọi Chu Mục lên ăn cơm chung. Mới đầu Chu Mục còn ngại ngùng, càng về sau càng thân quen với bà ngoại. Có một lần, Đường Giai Kỳ lại thấy bà ngoại nhìn chằm chằm Chu Mục với vẻ mặt yêu thương.

Cách ngày nhập học còn hai ngày, Đường Giai Kỳ nhận được tin nhắn của Triệu Nặc, nói Tôn Trạch sẽ đến Dương Thành, hỏi cô có muốn đi tiễn chung không.

Đường Giai Kỳ lập tức gọi điện thoại tới, giọng điệu của Triệu Nặc lại rất thoải mái, “Đột nhiên ba của anh ấy thông suốt, nói muốn đưa anh ấy theo học âm nhạc, dự định bảo lưu, sang năm thi tuyển sinh nghệ thuật.”

“Ngày mai bọn mình sẽ đi, cậu có muốn tới không?” Triệu Nặc hỏi.

Đường Giai Kỳ còn đang tiêu hóa tin Tôn Trạch đột ngột sẽ đến Dương Thành, đang suy nghĩ Triệu Nặc phải làm sao. Lúc đang do dự, Triệu Nặc lại nói: “Tới đi, tới đi, nói không chừng sau này sẽ không còn được gặp nhau đâu.”

“Vậy còn cậu?” Đường Giai Kỳ dè dặt hỏi.

“Hả?” Triệu Nặc sửng sốt, “Mình đi cùng anh ấy.”

Đường Giai Kỳ bất ngờ, ngay sau đó vui vẻ đồng ý, “Được! Mình và Chu Mục sẽ đến tiễn hai cậu.”

Chuyến bay lúc tám giờ. Năm giờ chiều, bốn người ngồi trong quán cà phê kế bên sân bay, vừa uống cà phê vừa trò chuyện.

“Hai người thực sự đang quen nhau?” Tôn Trạch vẫn không tin.

Đường Giai Kỳ gật đầu lia lịa, nhìn sang Chu Mục.

“Nhanh thế.” Tôn Trạch tặc lưỡi, “Tôi theo đuổi Triệu Nặc gần nửa năm đấy. Tôi nói này, Đường Giai Kỳ cậu cũng dễ theo đuổi quá đấy.”

“Cũng không phải rất dễ theo đuổi…” Đường Giai Kỳ lại liếc nhìn Chu Mục, thấy Chu Mục vẫn bình tĩnh đeo tai nghe, vừa uống cà phê vừa học thuộc từ vựng trong ứng dụng tiếng Anh. Thế là cô chọt vào cậu, hỏi cậu: “Mình có dễ theo đuổi không?”

Chu Mục tháo tai nghe xuống, ngơ ngác nhìn hai người. Lúc này Triệu Nặc đi vệ sinh xong quay về, hỏi: “Nói chuyện gì vậy?”

“Nói về chuyện Chu Mục theo đuổi Đường Giai Kỳ như thế nào.” Tôn Trạch nói.

Triệu Nặc ngồi xuống, vẻ mặt đầy tò mò, “Sao theo đuổi được vậy?”

Chu Mục cũng lẳng lặng nhìn Đường Giai Kỳ. Đường Giai Kỳ trầm ngâm một lát rồi nói: “Dùng nước cam theo đuổi.”

“Nước cam?” Vẻ mặt của Tôn Trạch không thể tin nổi, “Cái khỉ gì vậy?”

Đường Giai Kỳ giơ tay ra, làm động tác số mười, “Nước cam cho 10 năm.”

Chu Mục ngồi bên cạnh khẽ cười.

Triệu Nặc lại nhiều chuyện, “Vậy Chu Mục tỏ tình với cậu như thế nào?” Nói xong thì liếc nhìn Chu Mục, thấy Chu Mục không phản ứng gì nên nhìn sang Đường Giai Kỳ, chờ đợi cô trả lời.

“Nói ra có lẽ các cậu không tin.” Đường Giai Kỳ nói: “Nhưng thật ra là mình tỏ tình với Chu Mục.”

“Nói sao, nói sao?”

“Là…”

“Đường Giai Kỳ.” Chu Mục gọi cô, nhìn đồng hồ và nói: “Chúng ta phải về thôi.”

“Ồ.” Đường Giai Kỳ nói với Tôn Trạch và Triệu Nặc: “Hai người lên đường bình an.”

Hai người đi ra khỏi quán cà phê, Chu Mục rất tự nhiên nắm tay của Đường Giai Kỳ, siết tay cô thật chặt.

Nắm cho đến khi đến cổng khu chung cư, Chu Mục mới buông tay ra. Đường Giai Kỳ nghiêng đầu hỏi cậu: “Cậu nói xem bà ngoại có biết hai chúng ta quen nhau không?”

Chu Mục ngạc nhiên, lắc đầu rồi nói: “Chắc là không biết đâu.”

“Mình cũng hy vọng bà ngoại không biết.” Đường Giai Kỳ gật đầu, “Nếu không bà ngoại nhất định cho rằng mình dụ dỗ cậu.” Cô giả vờ thở dài, nói: “Mình luôn cảm thấy gần đây bà ngoại thương cậu nhiều hơn thương mình.”

Chu Mục mỉm cười, sờ sau gáy cô, “Ngốc.”

“Mình không có ngốc.” Đường Giai Kỳ nói: “Mình nhảy hai lớp.”

Chu Mục dừng bước, nghiêm túc nhìn cô, gật đầu nói: “Cậu là cô gái thông minh nhất mà mình từng gặp.”

Đường Giai Kỳ cười đắc ý, “Dĩ nhiên.”

Cô thích người khác khen mình thông minh, không phải cái kiểu nói bóng gió như Chu Lâm Lâm, mà là thật lòng cho rằng cô thông minh.

Chu Mục còn nói: “Thông minh như vậy mà sao không sớm nhìn ra mình thích cậu.”

Đôi mắt của Đường Giai Kỳ chợt lóe lên, nói vòng vo: “Thông minh là thông minh, nhưng mình luôn phản ứng chậm chạp.”

Tuần nhập học đầu tiên vào học kỳ 2 của lớp 12, Đường Giai Kỳ đã làm một chuyện ngu xuẩn.

Cuối tuần, cô và Nhan Hạ, Đỗ Vi đi đến cửa hàng văn phòng phẩm, lúc đi về thì phát hiện lại quên mang theo chìa khóa.

Mùa xuân tới, bà ngoại đã đi ra ngoài khiêu vũ. Cô gọi điện thoại cho Chu Mục, Chu Mục đang đi mua sách, nửa tiếng sau mới về đến nhà.

Chu Mục vội vàng chạy lên đến dãy lầu thì thấy Đường Giai Kỳ xách một túi văn phòng phẩm lớn, đứng tựa vào cửa trông rất đáng thương, giống như cún con chờ đợi chủ nhân về nhà.

Đường Giai Kỳ ngước mắt lên nhìn cậu, tủi thân nói: “Sao giờ này cậu mới về?”

Chu Mục nhanh chóng mở cửa để cô đi vào, sờ vào tay của Đường Giai Kỳ, phát hiện tay đã lạnh ngắt nên cậu ủ ấm trước ngực, nói: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

“Cậu còn muốn có lần sau.” Đường Giai Kỳ đe dọa cậu, “Lúc 5:40 cậu nói nửa tiếng nữa sẽ về, bây giờ đã là bảy giờ rồi.”

“Đường Giai Kỳ.” Chu Mục nói: “Cậu nói cho mình biết 16 giờ là mấy giờ?”

Đường Giai Kỳ không trả lời, nhét tay vào trong tay áo, chạm vào cánh tay của Chu Mục.

Chu Mục cứng đờ, không nhúc nhích, hỏi Đường Giai Kỳ đã ăn cơm chưa. Sau khi biết được cô đã ăn với Nhan Hạ và Đỗ Vi, cậu nói: “Bây giờ chúng ta ra ngoài đi.”

“Làm gì?”

“Làm thêm chìa khóa cho cậu.” Chu Mục nói.

“Tám tệ.” Người làm chìa khóa đưa chìa khóa làm thêm cho Chu Mục.

“Cám ơn.” Chu Mục lấy tiền ra từ trong túi quần. Đường Giai Kỳ cầm lấy chìa khóa, ngắm nhìn kỹ lưỡng.

Không có sự khác biệt giữa một chìa khóa bình thường và chìa khóa lớp học, chìa khóa nhà, chìa khóa nhà bà ngoại. Nhưng Đường Giai Kỳ nghĩ đến đây là chìa khóa nhà của Chu Mục, Chu Mục muốn đưa chìa khóa này cho cô, bên ngực trái lập tức nóng lên.

Lúc này Chu Mục lại nhìn về phía quầy dây đeo chìa khóa. Cậu chỉ vào một sợi dây đeo màu đỏ và hỏi ông chủ: “Cho cháu xem thử cái dây đeo kia được không?”

Ông chủ tiện tay tháo dây đeo xuống, nói: “Cái này ba tệ, nếu mua thì lấy cháu 10 tệ cùng với chìa khóa lúc nãy.”

Đường Giai Kỳ nhìn thoáng qua dây đeo đó với vẻ chê bai, im lặng nhìn Chu Mục, bày tỏ sự bất mãn của mình.

“Đeo chìa khóa lên cổ sẽ không làm mất, cũng sẽ không quên.” Chu Mục lấy tiền từ trong túi ra, nói với ông chủ: “Đây chú.”

Trên đường về, Chu Mục luồn dây đeo màu đỏ qua lỗ chìa khóa, đeo lên cổ cho Đường Giai Kỳ, bắt buộc cô phải đeo nó. Đường Giai Kỳ ngại xấu nên nhét chìa khóa vào trong áo. Chìa khóa lạnh ngắt vừa mới chạm vào da, cô đã giật nảy mình.

“Món quà nhập học.” Chu Mục nói.

Chu Mục đưa một chiếc chìa khóa cho cô, bây giờ chìa khóa đó dính sát trước ngực cô, cô có thể tùy ý xâm nhập vào lãnh thổ của Chu Mục nhờ chiếc chìa khóa này. Đường Giai Kỳ bỗng có cảm giác chiếc chìa khóa từ từ được ủ ấm, vùng ngực bắt đầu nóng như lửa đốt.

“Mình rất thích.” Đường Giai Kỳ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi