MỤC TIÊU CỦA TÔI, ĐỊNH MỆNH CỦA TÔI

Từ sân bay trở về Berker Palace, Cù Khê Ngưng mím chặt môi, cả quá trình không nói câu nào. Mục Tịnh phải nhận cả đống lời phàn nàn và oán trách của các cán bộ cấp cao, nhưng nửa câu cũng không dám truyền đạt lại với anh.

Những tháng ngày khủng bố thật sự chính thức bắt đầu từ hôm sau. Quả thật anh đã dậy họp từ bốn giờ sáng, lần lượt kéo tất cả các cán bộ hôm qua chưa được hôm luân phiên đến. Trước kia họ luôn được làm việc với người luôn tươi cười nền nã như Paul, bây giờ vấp phải phương thức chấp chính không khác gì thời Sa Hoàng này, không còn nghi ngờ gì, ai nấy đều ngã gục.

Nhưng người sụp đổ thật sự có lẽ là Mục Tịnh và cô thư ký của anh. Bất luận là lúc làm việc hay nghỉ ngơi, bầu không khí xung quanh Cù Khê Ngưng cũng thấp tới mức có cảm tưởng chỉ cần hé lời nửa chữ là sẽ chị anh đập bôm bốp. Vì vậy cho dù ở rất gần nhau, Mục Tịnh cũng không có ý định nói chuyện trực tiếp với anh, mà đa phần đều nhận lệnh qua mail hoặc tin nhắn điện thoại.

Anh vốn không nói nhiều, mặt cũng thối hoắc, bây giờ lại càng trở nên ít nói. Người trong Berker Palace khi giáp mặt anh đều đi đường vòng né tránh. Ngay cả GKang cũng từng nói riêng rằng thái độ gần đây của anh phải thay đổi, nhưng công việc anh luôn hoàn thành xuất sắc nên hoàn toàn có thể đường hoàng tảng lờ câu nhắc nhở của GKang.

Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.

Chủ Nhật, tất cả các loại công việc dù là nhỏ nhất cũng đã được anh giải quyết sạch sẽ. Anh lật tung Berker Palace lên vài lần, xem mãi vẫn thực sự không tìm được dự án nào mới. Anh ngồi không tròn một tiếng, sau đó đành phải về nhà.

Vừa thay xong đồ ngủ, chuẩn bị ở nhà xem đại bản tin thời sự nào đó thì anh nhận được điện thoại của Tạ Tu Dực.

"Cậu đang ở đâu đấy?" Cậu bạn thân nhiều năm lãnh đạm hỏi.

"Nhà."

"Tới nhà mình ăn cơm không? Vợ chồng lão Khúc cũng có mặt."

"Không tới đâu."

Anh đang định cúp máy thì đầu kia vọng vào một giọng con nít: "Chú Chase...".

... Lại chơi trò này.

Sau khi chửi rủa tay họ Tạ lớn đầu còn ấu trĩ kia ba lần liên tục. Anh đành bỏ ngón tay ra khỏi nút ngắt máy, bực bội "ừm"một tiếng.

Bạn nhỏ Tạ Hựu Thức với lấy di động của bố, nói một cách nghiêm túc và lịch sự: "Chú Chase, lâu lắm con không được gặp chú, con nhớ chú lắm".

Cù Khê Ngưng cầm chặt di động, cụp mắt xuống, lại "ừm" tiếng nữa.

"Vậy chú có đến ăn cơm không ạ? Chú tới chơi với con một lúc được không? Chú còn được ngắm em gái con nữa." Bạn nhỏ Tạ Hựu Thức từ nhỏ đã cực kỳ giỏi làm nũng và biết cách lấy lòng người lớn lại còn không chê phiền phức... Dù tán trai hay tán gái thì cũng đều đủ 100 điểm.

Thầm thở dài một tiếng trong lòng, anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phải nói tiếng "ừm" thứ ba để thỏa hiệp.

...

Bước vào cửa nhà họ Tạ, phả vào mặt là mùi cay và mùi nước lẩu.

Khói bếp nghi ngút bao bọc khắp căn nhà. Người ngồi ăn có Tạ Tu Dực; Nhuế Ưu để trần cánh tay, vẫn thô lỗ như mọi khi và vợ cậu ta Mạnh Y Vân đang ăn đến toát cả mồ hôi. Còn ở phía sofa, Kha Giảo đang ngồi bế cô con gái vừa đầy tháng, cùng với Tạ Hựu Thức đang chơi đùa với "Da đại vương" của nhà họ Nhuế, không cần nói cũng biết náo nhiệt cỡ nào.

Anh xoay tay đóng cửa lại, cởi giày đi vào nhà, cũng không ai thèm đón tiếp anh.

"Trong bếp có bát và đũa, tự lấy đi." Tạ Tu Dực còn không buồn đứng dậy, hờ hững coi như đã chào hỏi anh.

Ánh mắt Cù Khê Ngưng hấp háy. Anh cố nhịn năm phút đồng hồ mới không đẩy cửa đi ra ngoài lần nữa.

"Hello, ngài Phó Chủ tịch." Nhuế Ưu vừa ăn thịt bò vừa huýt sáo với anh: "Ngài Chủ tịch còn thiếu vệ sỹ không? Cho thằng em ứng cử với?".

"Hello ngài Phó Chủ tịch." Mạnh Y Vân ngồi bên cạnh hô hào theo: "Anh còn thiếu bảo mẫu không? Cho em ứng cử với?".

Anh đi dép lê vào, đi vào bếp lấy bát đũa, sau đó ngồi xuống đối diện họ, cả quá trình không hề nhìn thẳng vào đôi vợ chồng điên khùng trước mặt.

"Cù Khê Ngưng, cậu ấy à, cực kỳ kém." Nhuế Ưu vỗ bàn: "Có thể trực tiếp một chút không? Lúc nào cũng giấu đầy nước đục trong bụng làm cái gì? Không phục thì làm gì đi! Ông đây ghét nhất kiểu giở thủ đoạn như cậu. Chẳng trách đẹp trai sáng láng thế mà không em nào thèm...".

Anh ta vốn dĩ đang tự do phát huy không ai ngăn cản nhưng tới câu nói cuối cùng thì Tạ Tu Dực và cả Kha Giảo ngồi trên sofa cùng Mạnh Y Vân ngồi bên cạnh đều đồng loạt nhìn về phía anh ta.

"Nhìn tôi làm gì?" Nhuế Ưu bày ra vẻ ngờ nghệch.

Mạnh Y Vân trừng mắt, đá mạnh một cái vào chân Nhuế Ưu dưới gầm bàn.

Cù Khê Ngưng vẫn điềm tĩnh gắp nấm trúc, không ngước mắt lên chút nào.

"Anh ngốc à." Mạnh Y Vân nghiến răng nghiến lợi kéo Nhuế Ưu qua, thì thầm vào tai: "Anh không cảm thấy tính tình của anh ấy sắp giống tự kỷ rồi sao? Anh Tạ gọi anh ấy tới ăn lẩu là muốn giúp anh ấy giải tỏa tâm lý. Cô gái anh ấy thích đá bay anh ấy rồi bỏ đi, đáng thương lắm, đừng nhắc nữa...".

"Cậu ta mà tự kỷ? Cậu ta mà đáng thương?" Nhuế Ưu khinh bỉ: "Bà xã, em mở mắt ra mà nhìn cho rõ. Số phụ nữ cậu ta từng ngủ còn nhiều hơn số cơm em ăn đấy".

"Thì vì anh ấy đẹp trai mà." Mạnh Y Vân lập tức cãi cố: "Trai đẹp làm gì cũng đúng".

"Ha ha..." Nhuế Ưu bĩu môi: "Anh có vợ có con, cậu ta thì ế lòi, đẹp trai có tác dụng quái gì".

Trong lúc đôi vợ chồng ấy thì thà thì thụt với nhau thảo luận về anh, anh đã tự động ăn xong nửa đĩa thịt bò và rau cải. Thấy Nhuế Ưu bắt đầu nói sinh động như thật, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, lãnh đạm lên tiếng: "Em bé chậm phát triển à, ăn cơm đi, đừng lo cho chứng tự kỷ của mình".

...

Nhuế Ưu và Mạnh Y Vân nghe xong, lập tức ngượng ngập ngẩng mặt lên.

Ăn xong bữa cơm, Mạnh Y Vân giúp rửa bát, Nhuế Ưu dĩ nhiên cũng lon ton qua giúp, để lại Tạ Tu Dực, anh, Kha Giao và mấy đứa trẻ ngoài phòng khách.

Cù Khê Ngưng ngồi trên sofa im lặng cùng Tạ Hựu Thức và "Da đại vương" của nhà Nhuế Ưu xếp Lego, mười phút mới nói được một câu.

Tạ Tu Dực ngồi trên sofa bên cạnh anh, một tay ôm Kha Giảo, dịu dàng nhìn ngắm vợ và cô con gái xinh xắn.

"Em cảm thấy nó giống anh." Kha Giảo cười nói.

"Thế ư?" Tạ Tu Dực nhíu mày: "Anh cảm thấy không giống, giống em hơn".

"Hả? Anh xem, mắt nó chẳng phải giống anh y như đúc không? Ai cũng nói con gái giống bố mà..."

"Anh mặc kệ, anh cảm thấy nó giống em, giống em anh mới thích."

Kha Giảo cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn lên má anh ấy.

"Anh không ngại em hôn vào chỗ khác đâu."

...

"Mình về đây." Cù Khê Ngưng không nhịn nổi nữa, đứng lên, lạnh lùng nói.

Tạ Tu Dực trong lòng đang vô cùng hớn hở nhưng ngoài mặt vẫn không dám thái quá. Dù sao thì người đàn ông này bây giờ cũng đã là cửu ngũ chí tôn. Vả lại, hai người quen nhau đã nhiều năm, anh ấy còn không biết Cù Khê Ngưng đáng sợ đến mức nào sao, đành giả vờ giữ anh lại: "Ngồi thêm một lát đi".

"Không cần đâu." Anh cảm thấy còn ngồi tiếp chắc ăn đường đến nôn ra mất.

Tạ Tu Dực cũng không níu giữ nữa, cùng anh đi ra cửa, giả vờ vô tình nói: "Kha Giảo và cô ấy có liên lạc với nhau mấy lần, nói bây giờ cô ấy sống rất tốt. Hơn nữa nhìn những bức ảnh cô ấy đăng lên, cô ấy quả thật sống rất vui".

Trái tim anh lập tức rục rịch vì những câu nói của Tạ Tu Dực. Nhưng anh vẫn cúi đầu không đáp.

"Cù Khê Ngưng, mình quen cậu nhiều năm rồi, lần đầu tiên thấy cậu như vậy. Nhưng mình không thích lo chuyện của người khác, cho dù là bạn của mình. Nếu không phải vì Kha Giảo bảo mình nói, mình vốn không định nhiều lời đâu."

"Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, có một vài người mất là mất hẳn, cả đời này cũng không tìm lại được."

Từng chữ từng chữ như gõ lên trái tim anh vốn đã dùng tường đồng vách sắt bọc lại. Anh những tưởng mình sẽ không nảy sinh bất kỳ cảm giác gì, nhưng chỉ mới đó, nó đã xuyên qua mọi tầng lớp.

Ánh mắt anh và Tạ Tu Dực giao nhau trong không trung. sau đó anh vẫy tay chào tạm biệt anh ấy.

***

Lại vài tháng nữa trôi qua.

Từ Berker Palace về đến nhà, anh tắm rửa xong thì nằm thẳng lên giường, chẳng còn tâm trạng xem thời sự.

Vừa nhắm mắt lại, anh liền nhìn thấy gương mặt thân thuộc đó đang cười với anh. Khuôn mặt mấy năm trước anh lần đầu gặp mặt, và khuôn mặt đêm cuối cùng trước khi cô ra đi, tất cả, toàn bộ đều chồng khớp lên nhau.

Nụ cười tiếc nuối, nụ cười mỉa mai, nụ cười thoải mái, nụ cười nũng nịu... Vô vàn sắc thái của cô dường như anh đều ghi nhớ rõ ràng, thậm chí còn khó quên hơn cả những dự án, tài liệu, các mối quan hệ...

Trên thế gian này, dường như chỉ có nụ cười của một mình người ấy là có thể khiến anh khi nhìn thấy từ từ buông bỏ mọi phòng bị.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, anh dần thiếp đi. Vì muốn mình chìm đắm trong cường độ công việc tối đa, anh đã không còn nhớ rõ bao lâu rồi mình chỉ ngủ năm sáu tiếng một ngày, như vậy có thể tê liệt mọi dây thần kinh và cảm giác.

Trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, anh bỗng cảm giác có người đang nhìn mình.

Trước đây làm đặc công đã rèn luyện cho anh một sự nhạy cảm với bất kỳ tình huống không bình thường nào. Anh gần như ngồi bật dậy khỏi giường, tay đồng thời lần sờ xuống gối.

"Này này, đừng có ngộ thương."

Cánh tay một người đàn ông chặn động tác của anh lại, bên tai vọng vào một âm thanh uể oải, quen thuộc.

Anh tập trung ánh mắt lại, nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn đang ngồi ở đầu giường.

"Khả năng an ninh bảo vệ của dinh thự nhà cậu tệ đến mức này mình cũng thấy phục đấy." Mạnh Phương Ngôn huýt sáo với anh. Cửa sổ phòng anh ở đối diện vị trí của họ mở tung, rõ ràng Mạnh Phương Ngôn đã đột nhập vào nhà anh mà không tốn chút sức lực nào.

Cù Khê Ngưng nhíu mày: "Cậu đứng lên đi đã, mình không muốn ngủ chung với đàn ông đâu".

Mạnh Phương Ngôn giơ cao hai tay, nhẹ nhàng nhảy xuống: "Này, bạn cũ gặp lại nhau sao cậu lạnh nhạt thế hả. Mình đi một chuyến xa xôi tới đây dễ dàng sao? Cũng chẳng mời mình một bữa cơm đầy khách khứa nữa".

"Mình không có hứng thú mời cơm một người bò cửa sổ đột nhập vào nhà người khác." Anh đã hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, bèn dứt khoát bò dậy khỏi giường, đi ra cửa sổ hút thuốc.

"Aiya, bệnh nghề nghiệp, không thích đi cửa chính." Mạnh Phương Ngôn nhún vai: "Teddy à, vẫn mạnh giỏi chứ".

Nghe được biệt danh đó, anh quay đầu, nhìn về phía Mạnh Phương Ngôn bằng ánh mắt sắc như dao.

Mạnh Phương Ngôn vẫn tươi cười hớn hở, hoàn toàn không sợ anh: "Trông mặt cậu thế này chắc là lâu lắm rồi không được "teddy"?".

Ánh mắt anh càng khủng bố hơn.

"Cậu có lườm mình nữa cũng vô ích thôi. Mình có lòng tốt mới đến nhà thăm cậu. Gần đây ở thành phố T mình có nhiệm vụ, nếu không cậu chẳng có cơ hội nhìn mình đâu." Mạnh Phương Ngôn tiến sát về phía anh, từ từ đi tới bên cạnh anh: "Trông sắc mặt cậu tái xanh, cơ thể sưng vù, chất lượng giấc ngủ tệ thế này... Chẹp chẹp, đàn ông lớn tuổi rồi mà còn độc thân, đáng thương quá".

"Không có việc gì thì cút nhanh." Anh nghiến răng bật ra vài chữ.

"Cù Khê Ngưng." Mạnh Phương Ngôn nheo mắt lại: "Lúc này mà cậu còn cứng miệng thì toi thật đấy. Đã lâu như vậy rồi, cô ấy sẽ đi tìm niềm vui mới thật đấy".

Bàn tay đang đặt trên cửa sổ của anh vì câu nói của Mạnh Phương Ngôn mà khẽ run lên.

"Cậu là người hiểu rõ nhất cô ấy quyến rũ đến mức nào. Cậu nghĩ với cá tính của cô ấy, liệu cô ấy có đợi cậu chẳng biết đến năm nào tháng nào mới tỉnh ngộ rồi quay đầu tìm cô ấy không? Mình cho cậu biết, điều này là hoàn toàn không thể."

"Nếu cậu vẫn chọn tiếp tục duy trì tình trạng hiện giờ thì rồi sẽ có một ngày cô ấy lấy người đàn ông khác, trở thành vợ của người đàn ông khác. Mà ngày này có lẽ sẽ đến rất nhanh đấy."

"Mà đó sẽ là kết cục của hai người."

Nói xong câu đó, Mạnh Phương Ngôn nhẹ nhàng lật người đi ra khỏi cửa sổ nhà anh. Mới đó đã không thấy bóng dáng anh ấy đâu. Bao nhiêu camera giám sát đẳng cấp thế giới xung quanh dường như đều trở thành phế liệu. Anh ấy một lần nữa biến mất trong màn đêm như một bóng ma.

Anh yên lặng đứng bên cửa sổ rất lâu.

Gió đêm thổi tung mái tóc anh, làm tê dại khuôn mặt anh. Anh cảm thấy hốc mắt mình dường như có chút chua xót. Anh giơ tay lên dụi, không có cát bay vào.

Cù Khê Ngưng xòe lòng bàn tay ra, một lúc sau bèn nắm chặt lại.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, anh mở mắt ra, dậy khỏi giường.

Vừa dậy, anh bèn liếc mắt, phát hiện một bức ảnh được đặt trên đầu giường.

Anh cầm bức ảnh lên xem.

Người trên ảnh là cô. Cô đang bế Mạnh Kỳ Tịch, con trai của Mạnh Phương Ngôn và Chúc Tịnh, cười tươi một cách thoải mái, dưới ánh nắng, nụ cười ấy trở nên dịu dàng và đẹp biết bao.

Cù Khê Ngưng ngắm bức ảnh đó một lúc.

Rất lâu sau, dường như có thứ gì đó tan biến hoàn toàn trong đôi mắt anh.

Anh đặt nó xuống, đi vào phòng sách, lấy ra hộ chiếu và vali hành lý.

Đây chắc chắn không phải là kết thúc của họ...

~Hết chương 34~

*Xì poi: "Món quà cuối cùng chính là anh." Viết câu này mười lần cũng vẫn thích íiiii =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi