MỤC TIÊU CỦA TÔI, ĐỊNH MỆNH CỦA TÔI

Sau khi nói xong câu ấy, Molly cũng ngắt máy.

Lăng Họa nhìn màn hình di động, khẽ thở dài.

Lần trước khi cô bé này xuất hiện, cô vẫn còn cảm thấy đó là một cô gái nhỏ tuổi, ngây thơ, trong sáng và dễ thương, là một cô em nhỏ được anh trai bao bọc, sống trong tuổi vui vẻ, không màng sự đời.

Nhưng một cô gái như vậy hôm nay lại "đứng mũi chịu sào", vì anh trai mình mà gọi cho cô cuộc điện thoại này, muốn giúp đỡ anh trai.

Mỗi người đều đang trưởng thành từng ngày, mỗi người rồi cũng phải khác.

Cô biết suốt một năm qua chính bản thân mình cũng đã thay đổi, trở nên trầm lặng, bình thản hơn, không còn dễ dàng tươi cười thái quá nữa. Cô trở nên đủ độc lập và vững vàng để có thể giải quyết bất kỳ vấn đề phức tạp, khó khăn nào trong cuộc sống.

Nhưng chung quy trong lòng cô vẫn tồn tại nghi hoặc, khi đối mặt với anh, cô sẽ trở thành một người như thế nào.

Cô từng tưởng tượng khung cảnh khi gặp lại anh lần nữa. Có thể cô đã là vợ người ta? Có thể cô đã trở thành một người với địa vị cao hơn nhiều trong Chính phủ? Có thể cô sẽ hờ hững lạnh nhạt đi lướt qua anh? Có thể cô sẽ dương dương tự đắc ôm một người đàn ông khác thị uy với anh?

Nhưng cuối cùng tất cả mọi suy nghĩ đều bị cô phủ định, vì cô cảm thấy họ không thể nào gặp lại dễ dàng như vậy được, mà anh cũng thể tới bên cạnh cô.

Thế mà mười hai món quà kia đã hoàn toàn phá tung mọi suy nghĩ của cô. Sau một năm xa cách, anh lại xuất hiện, thật sự chỉ trong khoảnh khắc đã khiến cô trở tay không kịp.

Anh xuất hiện với cách thức như thế, phàm là con gái có ai lại không rung động, muốn để con tim bình ổn cũng khó lắm phải không?

Nhưng anh là Cù Khê Ngưng, anh là người đàn ông phức tạp nhất, máu lạnh nhất, khó chơi nhất, thông minh nhất và cũng kiêu hãnh nhất trong số những người cô từng gặp.

Cô luôn cảm thấy anh thà tự chặt đầu mình cũng không chấp nhận cúi đầu trước bất cứ người nào trên thế giới này.

Khi quay về bàn, tâm tình của cô đã bình thường trở lại. Cô cúi đầu gặm bánh mỳ và uống café.

Chúc Tịnh khẽ ho một tiếng, lên tiếng: "Mình vừa nghĩ, hay là thế này đi, cứ để Đốc Mẫn tiếp tục giả làm bạn trai của cậu, để hắn biết khó mà lui".

Cô quay sang nhìn Đốc Mẫn. Anh ấy dứt khoát nhún vai trước: "Mặc dù anh không muốn nói câu này chút nào nhưng anh cảm thấy gã khốn đó từ đầu tới cuối không hề coi anh ra gì".

Chúc Tịnh phì cười, rồi lắc đầu: "Anh đúng là con gà rù vô dụng mà".

"Ha ha..." Đốc Mẫn ôm cánh tay: "Có giỏi thì em bảo chồng em liều mình hy sinh, bảo cậu ta đóng giả bạn trai đi".

"Hoàn toàn không thành vấn đề, em quyên góp cả con trai em luôn cũng được."

"Em đúng là đồ ngốc, Cù khê Ngưng chưa gặp chồng con của em chắc? Em tưởng hắn bị khờ à?"

"... Được rồi được rồi." Lăng Họa thật sự không nghe nổi nữa, bèn đặt bánh mỳ xuống: "Cảm ơn tài biên kịch cấp Oscar của hai người. Nhưng rất xin lỗi, dù là Mạnh phiền phức hay Đốc đại thiếu gia thậm chí là nam thần trong lòng em, Tạ Tu Dực thì trong mắt anh ta cũng chỉ cùng một đẳng cấp: Ẻo lả".

Đốc Mẫn mặt xanh lét, Chúc Tịnh bò ra bàn mà cười.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi day day hai bên thái dương: "Không cần tìm ai đóng giả nữa, mình có lựa chọn rồi".

"Là ai?!" Cả Chúc Tịnh và Đốc Mẫn đều đồng thanh lên tiếng.

"Một cán bộ cấp cao trong Chính phủ nước A." Cô cụp mắt xuống, từ tốn nói: "Gần giống như Cù Khê Ngưng, là một người có thực lực, tương lai sẽ tranh chiếc ghế cao nhất nước A, là kiểu người miệng cười nhưng trong bụng giấu dao. Nói thế nào nhỉ, gần giống như sự kết hợp giữa Lộ Tân Viễn và Cù Khê Ngưng".

"Anh ấy đã sang nước P tham dự hội nghị thượng đỉnh kinh tế với tư cách là người đại diện của nước A, ngày mai sẽ trở về."

"Có lẽ anh ấy có hứng thú với mình."

"Có thể thử xem sao." Chúc Tịnh nghe xong, suy tư mấy giây rồi gật đầu.

Đốc Mẫn im lặng, đôi mắt sáng rực từ từ tối đi.

***

Ngày hôm sau, vừa bước vào tòa nhà Chính phủ, cô liền nghe thấy có người bàn luận cái tên Cù Khê Ngưng, giọng điệu hầu như chỉ ca tụng, ngợi khen anh. Dù sao thì trong vụ nổ bom tại nước A lần đó, sự thể hiện của anh quả thực cũng đã khiến mọi người sửng sốt, có một dạo đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng người dân nước A.

Thế nên khi nhìn thấy anh trong văn phòng của Mark, cô cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Từ giây phút anh xuất hiện trước cửa nhà cô hôm qua, thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Vì đây chắc chắn sẽ không phải là một chiến dịch ngắn ngày.

"Rene." Mark vừa nhìn thấy cô đã lập tức tươi cười gọi cô tới: "Ha ha, có phải vừa giật mình không? Được gặp bạn cũ ở đây".

Quan hệ của Paul và Mark vô cùng thân thiết. Trước kia Paul đã biết tình cảm cô dành cho Cù Khê Ngưng nên mới để cô qua nước A để cắt đứt. Thế nên cô khẳng định Mark cũng không lơ mơ. Nhưng một người thông minh như Mark trong suốt một năm qua cũng chưa bao giờ nhắc đến cái tên Cù Khê Ngưng trước mặt cô.

Có thể với sự hiểu biết của họ về anh, họ đều nghĩ rằng cho dù cô tiếp tục hy sinh cho tình yêu thì giữa cô và Cù Khê Ngưng cũng không thể nào xảy ra chuyện gì nữa chăng?

"Chase." Cô nhìn anh, lịch sự mỉm cười: "Đã lâu không gặp".

Cù Khê Ngưng cũng nhìn lại, gật đầu với cô một cách bình thản, giống như chỉ vừa mới gặp cô hôm nay mà thôi.

Nếu Mark biết người này mới chỉ ngày hôm qua đã mang 12 món quà giả danh nhân viên chuyển phát đứng trước cửa nhà cô có khi lại nghĩ cô bị hoang tưởng, tâm thần phân liệt cũng nên.

Một căn phòng với ba con người, trong đó hai người đều là diễn viên gạo cội với mưu đồ xấu xa.

"Mark, vậy tôi không làm phiền hai người nói chuyện nữa, có gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào." Cô cầm tài liệu lên: "Hai mươi phút nữa ông có buổi họp tiếp theo".

"Rene." Mark gọi giật cô lại trước khi cô kịp ra khỏi phòng: "Chase sẽ ở lại đây một tuần. Trong khoảng thời gian này, phiền cô chăm lo cho cậu ấy một chút".

Một hồi chuông cảnh báo rung lên trong đầu cô. Đối mặt với ánh mắt nãy giờ chưa hề rời khỏi cô của Cù Khê Ngưng, cô vẫn điềm nhiên nhếch môi: "Ông yên tâm, chuyện này không thành vấn đề".

...

Hai mươi phút sau, Mark tiễn Cù Khê Ngưng ra khỏi phòng: "Rene, trong khoảng thời gian ở lại đây, Chase có một văn phòng làm việc độc lập, căn phòng to nhất trên tầng này".

"Vâng, tôi sẽ dẫn anh ấy qua đó." Cô đứng lên khỏi ghế, làm động tác mời với Cù Khê Ngưng: "Mời anh".

Hai người cùng đi thẳng về phía trước. Mọi người xung quanh đi qua đều cung kính chào hỏi Cù Khê Ngưng. Có vài cô gái trẻ trung hơn còn nhiệt tình mỉm cười với anh. Xem ra độ nổi tiếng của người nào đó ở nước A chỉ cần nhìn cũng biết.

Đi tới căn phòng ở tận đầu hành lang, cô mở ra, để anh vào trong trước.

"Lần này Mục Tịnh không theo anh tới đây sao?" Cô đứng dựa vào cửa, hỏi khẽ.

"Không." Anh ngồi xuống sofa, nhìn cô: "Cậu ấy có việc cần làm của riêng mình".

"Nếu đã là nhiệm vụ Mark giao cho tôi thì tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình. Tôi cũng thu lại những lời hôm qua đã nói. Xuất phát từ trách nhiệm của tôi với công việc, trong vòng một tuần anh ở đây, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để làm hài lòng những yêu cầu "không quá đáng" của anh." Cô thị uy trước.

"Thế nào là không quá đáng?" Anh ngồi vắt chéo hai chân, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.

Cô mỉm cười, không muốn để ý thêm tới anh, quay người định đi ra khỏi phòng.

"Vậy, ngủ cùng có thể sắp xếp không?" Cô nghe thấy anh hỏi rành mạch từng chữ sau lưng mình: "Phải có kỹ thuật, có thể dã chiến bất cứ lúc nào, có thể chấp nhận số lần định mức trong một năm".

... Lăng Họa quay lưng về phía anh, gân xanh nổi lên khắp mặt.

"Thưa ngài Phó Chủ tịch, thật sự xin lỗi, nhưng đây không phải là kỹ viện."

Cô nhịn ba giây, rồi quay người, để lộ nụ cười tươi rói: "Nhưng, tôi nghĩ tôi vẫn có thể thỏa mãn yêu cầu của anh. Dù sao thì bây giờ tôi có thể liên hệ với khu phố đèn đỏ nổi tiếng nhất thành phố, để tìm được đối tượng lý tưởng cho anh".

Đôi mắt đẹp của anh sáng lấp lánh: "Tôi không muốn lây bệnh truyền nhiễm".

"Vậy thì mời anh tích cực sử dụng hai bàn tay, người anh em tốt của anh." Cô tiếp tục nghiến răng nghiến lợi cười.

Cù Khê Ngưng cũng không tức giận. anh nhẹ nhàng lấy ngón tay vân vê cằm: "Sao, mới một năm trôi qua, cô đã không được rồi?".

Câu hỏi này quả thật rất quen, cho dù cô không muốn nhớ lại nhưng ký ức đã mang cô trở về đêm mưa cách đây một năm, chính tại nơi này.

"Vẫn là câu nói đó."

Im lặng vài giây, cô tiến lên, đi tới trước mặt anh, nhìn từ trên xuống: "Tôi được, nhưng, tôi không muốn-ngủ-cùng-anh".

Ánh mắt anh bỗng chốc bắn ra một ánh nhìn sắc lẹm như dao.

"Vậy nếu anh còn yêu cầu gì đặc biệt, hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào." Chưa đợi anh lên tiếng đáp lại, cô đã lùi ra sau một bước, vuốt vuốt mái tóc của mình với vẻ gợi cảm: "Tôi tin là dù anh có muốn lên đỉnh núi tìm cảm giác lạ thì tôi cũng có thể giúp được anh".

Đi ra tới cửa, sắp bước ra khỏi phòng, cô bỗng nhiên quay lại một lần nữa, nắm chặt nắm đấm cửa, giả vờ kinh ngạc nhìn anh: "Nếu ban nãy tôi hiểu không sai thì suốt một năm qua anh đều sống qua ngày nhờ hai bàn tay của mình phải không? Aiya, không phải chứ? Sao anh lại đáng thương quá vậy?".

Cô thề, ánh mắt Cù Khê Ngưng nhìn cô chằm chằm lúc đó thật sự là chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức.

Lăng Họa sung sướng tưởng có thể bay ngay lên được. Cô xoay tay thẳng thừng đóng sập cửa lại, miệng ngâm nga, chân bước đi không quay đầu lại.

***

Khoảng ba giờ chiều, cô lại gặp anh lần nữa.

Vì sự có mặt của anh, không còn nghi ngờ gì nữa, Mark phải dẫn theo đoàn cán bộ cấp cao nước A cùng anh tiến anh thảo luận về việc hợp tác chiến lược giữa hai quốc gia. Cô ngồi trong phòng hội nghị, một nơi gần như chỉ cách anh gang tấc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chăm chú đọc phần tài liệu trong tay mình.

Giọng anh vang lên bên tai, trầm thấp, lạnh lẽo mà mạnh mẽ, thẳng thắn chết người. Cho dù một mình anh đối diện cả một đoàn cán bộ, anh vẫn không hề nhượng bộ, trong bất kỳ chính sách hợp tác nào cũng giành được quyền lợi tối đa cho nước D. Anh đã đại diện được cho GKang và nước D một cách hoàn hảo, có thể nhận ra chỉ khoảng nửa tiếng sau khi cuộc họp bắt đầu, anh đã có được sự tôn trọng và nể phục của tất cả những người tới dự.

Khi gọi điện cho cô, GAGA cũng từng lẻo mép kể chuyện, trong vòng một năm được nhậm chức, GKang trọng dụng anh tới mức nào người bên cạnh khó mà tưởng tượng được.

Thật ra, chỉ cần nhìn gương mặt nghiêng trầm mặc bình tĩnh của anh khi bàn thảo, cô cũng có thể mường tượng ra.

Vì đây chính là lý do mà trước kia cô không đành lòng, sẵn sàng khom lưng cúi gối để anh giẫm lên vai mình mà leo cao.

Lúc cuộc họp gần kết thúc, có ai đó nhẹ nhàng gõ cửa.

Mark biết là ai đến, không hề bực mình vì bị làm phiền mà bảo thẳng người ra mở cửa.

Một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, mặc chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là bộ vest xám bước từ ngoài vào. Anh ấy mang một gương mặt lai, có vài nét giống Mạnh Phương Ngôn, nhưng lại không tối tăm như Mạnh Phương Ngôn mà có vài phần tươi sáng hơn.

"Xin lỗi các vị, tôi tới muộn." Người đàn ông cúi đầu tỏ ý xin lỗi mọi người, rồi ngồi xuống một ghế trống: "Buổi họp cuối cùng tới nước P sáng nay đã bị lùi lại một lúc".

"Willis." Mark cười với anh ấy: "Vất vả cho cậu rồi".

"Việc này nên mà, để bày tỏ sự áy náy của tôi vì đã đến muộn, tôi mang tới cho mọi người một vài tin tức có thể khiến mọi người phấn khởi."

Người đàn ông tên Willis hai tay chống cằm, nhún vai: "Nước P đã đồng ý ký hiệp ước về vùng đảo đã tranh chấp với chúng ta một năm rồi không chịu nhượng bộ, từ này về sau tất cả các đảo và quần đảo phía Nam đều thuộc biên giới lãnh thổ của quốc gia chúng ta".

Bỗng chốc, tất cả mọi người trong phòng đều vỗ tay hoan hô. Trông Mark lại càng hân hoan hơn, ông giơ thẳng ngón cái lên: "Không uổng phí chuyến thăm này".

"Theo như kế hoạch, sáng sớm ngày mai sẽ mở cuộc họp báo công bố với người dân tin tức này." Ánh mắt Willis đảo một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Cù Khê Ngưng. Anh ấy cười: "Hi, Chase".

Cù Khê Ngưng không có chút ý cười nào, dù chỉ là một nụ cười giả vờ giả tảng, chỉ khẽ gật đầu coi như đã chào hỏi.

Sau khi Willis đi vào, mọi người dĩ nhiên chia ra một phần tập trung chú ý vào anh ấy. Chẳng bao lâu sau, cuộc họp kết thúc, Lăng Họa sau khi giúp Mark sắp xếp xe về nhà thì trở lại phòng họp thu đọn đồ đạc.

Cả phòng họp lúc này chỉ còn lại hai người, Cù Khê Ngưng và Willis. Cù Khê Ngưng đang lấy laptop ra gửi mail, còn Willis thì ngồi vắt chân xem điện thoại.

Nghe thấy tiếng cô đi vào, Willis ngẩng đầu lên, nhìn cô nghiêng đầu cười: "Đúng là một ngày không gặp như cách ba "xuân"".

"Anh lại đọc mấy thứ kỳ quái gì rồi?" Cô lườm anh ấy, không nhịn được cười: "Là như cách ba "thu" đấy, bạn Ngô Thiên Thu ạ".

Ngô Thiên Thu đứng dậy, đi tới trước mặt cô, một tay chống lên chiếc bàn sau lưng cô, dịu dàng nháy mắt với cô: "Cùng đi ăn tối chứ?".

"Được thôi." Cô đáp, rồi quay đầu nhìn Cù Khê Ngưng chẳng biết đã ngẩng lên quan sát họ từ khi nào, mỉm cười hỏi: "Ngài Phó Chủ tịch, xin hỏi anh có muốn đi ăn cùng chúng tôi không?".

~Hết chương 37~

*Lời tác giả: Đối với một người đáng thương cả năm chỉ có thể tự dùng tay như Đại đế mà nói, tôi rất muốn biết lúc này mà có một tình địch đáng gờm thì sẽ là một trải nghiệm như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi