MỸ NHÂN ỐM YẾU BỊ TÀ THẦN QUẤN LẤY


Phản ứng của Hạ Trầm hoàn toàn không nằm trong dự đoán, Lâm Dục nhất thời không chắc chắn lắm, rốt cuộc là người này chỉ là muốn dỗ cậu nên mới nói hùa theo cậu, hay là do kiến thức sâu rộng nên mới không hề kinh ngạc?
Trong lòng phân nửa là không tin, nếu không sẽ không bình tĩnh như vậy.
Thế nhưng Lâm Dục cũng không mong đối phương thật sự tin rằng cậu có thể triệu hồi quỷ, bởi vì chính cậu cũng không chắc liệu mình có thể tìm thấy quỷ hồn của Trần Sâm Sâm hay không.
Dù gì cậu cũng chưa từng triệu hồi quỷ, chuyện nguy hiểm như vậy cha cậu tuyệt đối không cho phép cậu làm thử, cho nên lần này cũng chỉ là thử vận may.
Hai người trở lại ký túc xá, Lâm Dục lấy một cái rương nhỏ được niêm phong trong vali, sau khi mở ra, bên trong là một xấp hoàng phù thật dày.
Bản thân cậu không có linh lực, không vẽ được bùa chú, nhưng trong nhà cậu có rất nhiều người vẽ bùa.
Nếu có một người hiểu biết nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ ghen tị đến hộc máu.

Dù sao một lá bùa trừ tà của Lâm gia có thể bán ra với giá mấy ngàn vạn, vậy mà Lâm Dục móc ra tận một xấp.
Nhưng người đứng trước mặt cậu chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu lục tới lục lui, cuối cùng lấy ra một lá bùa trừ tà và một lá bùa trấn quỷ.
Lâm Dục cầm hai lá bùa đi tới trước mặt Hạ Trầm, đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Cậu đang tự hỏi nên dán bùa chú ở đâu, chợt nghe đối phương cười một tiếng trầm thấp: “Muốn đuổi quỷ sao?”
“Không phải đuổi cậu, đây là bảo vệ cậu.” Lâm Dục cũng lười không giải thích quá nhiều với anh.

Cho dù có nói anh cũng chưa chắc sẽ tin, cậu dứt khoát ra tay, nhét hoàng phù vào trong túi quần của anh.
Lúc nhét vào không cẩn thận đụng phải phần đùi rắn chắc, cảm giác rắn chắc từ cơ bắp tràn ngập sức mạnh xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến đầu ngón tay, trong nháy mắt Lâm Dục không khỏi hoảng hốt.
Không có giống đực nào không khao khát một cơ thể mạnh mẽ, đương nhiên cậu cũng không ngoại lệ.
Chỉ là cơ thể cậu từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, gần như ôm bình thuốc để lớn lên.

Đối với cậu mà nói không bị bệnh đã là chuyện tốt lắm rồi, không mong muốn xa vời hơn nữa.
“Sao vậy?” Đôi mắt Hạ Trầm rũ xuống nhìn cậu, cơ bắp đùi lơ đãng căng thêm, dường như muốn cứng hơn đá.
“Không có gì…” Lâm Dục xua tan suy nghĩ hâm mộ trong đầu, rút tay ra nghiêm mặt nói: “Lát nữa cậu cách xa tôi một chút, không cần nói gì hết, nhớ kỹ chưa?”
“Được.” Hạ Trầm gật đầu, lại hỏi: “Cậu không dán bùa hộ mệnh à?”
“Tôi không cần dán bùa trừ tà, tôi có Linh Ngọc.” Lâm Dục giơ tay chỉ vào ngực mình nói: “Còn hữu dụng hơn cả bùa chú cơ.”
“Linh Ngọc?” Hạ Trầm dường như tò mò hỏ: “Tôi có thể nhìn xem nó như nào không?”
Lâm Dục không chút nghĩ ngợi từ chối luôn: “Không thể.”
Nói xong cậu lại cảm thấy giọng mình có vẻ hơi nghiêm trọng quá, bèn chủ động giải thích: “Linh Ngọc này đã được khai quang, người lạ không thể đụng vào, nếu chạm vào linh khí sẽ tiêu tan.”
“Thì ra còn có cách nói này.” Hạ Trầm cười cười, không nhìn ra trên khuôn mặt anh tuấn này có chút cảm xúc không vui nào.
Lâm Dục biết đại khái anh vẫn không tin, cậu cũng không nói nhiều, bắt đầu làm chính sự.
Thông thường có hai cách triệu hồi quỷ, cách thứ nhất là vẽ cờ để triệu hồi, cách thứ hai là dùng bùa chú.


Cả hai cách này đều cần bát tự ngày sinh hoặc là quần áo bên người.
Nhưng nếu chấp niệm của Trần Sâm Sâm thật sự là Lục Triêu, như vậy trên lý thuyết đồ của hắn ta cũng có thể triệu hồi quỷ.
Không gian có hạn nên không chú ý nhiều như vậy.

Lâm Dục tiện tay tìm được một cái chậu sắt, ném quần áo vào trong chậu, sau đó lại thắp một nén hương, cuối cùng đốt một lá bùa triệu hồi quỷ kề sát với nén hương dài, ném hết vào trong chậu sắt.
Hoàng phù vừa đụng đến phần ngực của chiếc áo màu đen lập tức bốc cháy dữ dội.

Ngọn lửa như biến thành cái lưỡi lửa liếm vào quần áo.

Chỉ vài giây sau đã hóa thành một đống tro tàn màu đen.
Lâm Dục nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc chờ kết quả.
Một giây, hai giây, ba giây…
Ngay khi cậu cho rằng lần triệu hồi quỷ đầu tiên kết thúc trong thất bại, một cơn gió lạnh lẽo thổi vào từ cửa ban công mở toang.
Cậu đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn về phía ban công, không ngoài dự đoán cậu đối diện với một đôi mắt trống rỗng toàn máu.
Lâm Dục thả lỏng mày, ánh mắt nhìn thẳng gương mặt máu me mơ hồ kia, hình như cũng không làm người ta sởn tóc gáy như lúc đầu.
Nhưng Trần Sâm Sâm như thể sợ hãi với thứ gì đó trong phòng, không dám tiến thêm một bước nữa, thân thể tan tác rơi rớt bất an nhúc nhích.
Lâm Dục theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, đụng thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Hạ Trầm đứng ở cửa mỉm cười, nhớ kỹ lời dặn dò của cậu, dùng khẩu hình hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Dục lắc đầu, cậu tháo Linh Ngọc xuống đặt ở đầu giường, chủ động đi ra ban công.
Quỷ mới thành hình không thể mở miệng, chỉ khi tích tụ oán khí trở thành Lệ Quỷ, hoặc là mượn cơ thể của người sống mới có thể nói chuyện.
Đương nhiên, đại đa số Thiên Sư sẽ không dành thời gian để giảng đạo lý với quỷ.
Nhưng Lâm Dục thì khác, cậu và quỷ có kỹ xảo giao tiếp đặc thù.
Một bàn tay thon dài như búp măng từ từ nâng lên, đứng yên giữa không trung.
Hắc khí quấn quanh người Trần Sâm Sâm bỗng nhiên trở nên kích động, trong đó một luồng hắc khí trực tiếp chui vào đầu ngón tay Lâm Dục.
Thoáng chốc, đồng tử màu hổ phách biến thành màu đen, trong luồng oán khí kia, rốt cuộc cậu cũng thấy rõ chấp niệm sâu sắc nhất của Trần Sâm Sâm.
Ký ức phủ đầy bụi bặm được hé lộ, bức màn che câu chuyện từ từ mở ra.
Không giống như đứa con cưng của trời Lục Triêu, Trần Sâm Sâm có cuộc sống hoàn toàn trái ngược.
Lúc nhỏ cha đánh bạc nghiện rượu, thua tiền về lại trút giận lên cậu ta và mẹ, uống say cũng đánh cậu với mẹ tàn bạo, mượn rượu làm càn.

Vì vậy, khi cậu ta còn học tiểu học, người mẹ không thể chịu được việc bị bạo lực gia đình nữa nên đã chạy trốn khỏi địa ngục trần gian, không quay đầu lại.

Không lâu sau, cha Trần say rượu trượt chân rơi xuống nước chết đuối, chỉ còn lại cậu ta và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau.
Bà ngoại không biết chữ, tuổi cũng cao, không có khả năng kiếm tiền, chỉ có thể còng lưng nhặt ve chai cho cậu được đi học.
Có lẽ do quanh năm mặc quần áo bà ngoại nhặt từ thùng rác về nên trên người luôn có một mùi vị kỳ lạ.

Có lẽ do tính cách tự ti quái gở không được người khác yêu thích mà từ khi bắt đầu học trung học, Trần Sâm Sâm đã bị các bạn học khác cô lập.
Mặc dù vậy, cậu vẫn học tập chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, thi vào trường trung học tốt nhất trong huyện, bởi vì bà nói với cậu ta rằng chỉ có học mới có thể trở nên nổi bật, chỉ có học mới có thể thay đổi số phận.
Thế nhưng, cậu ta lại không biết rằng đây là lúc cơn ác mộng bắt đầu.
Khai giảng năm lớp 11 không bao lâu, cậu không cẩn thận giẫm lên giày thể thao phiên bản giới hạn của Lục Triêu.

Vào thời điểm đó cậu ta rất sợ hãi, bởi vì đôi giày kia có thể bằng chi phí sinh hoạt của cậu và bà ngoại trong suốt cả năm, cậu không đủ khả năng để đền nó.
Nhưng cũng may Lục Triêu không bắt cậu ta bồi thường, mà chỉ dùng vẻ mặt không vui dặn sau này đi đường phải nhìn cẩn thận.
Không nghĩ tới mấy ngày sau, trên đường về nhà cậu ta bị một đám côn đồ chặn ở trong ngõ nhỏ đòi tiền, sau khi từ chối thì bị đánh một trận đau đớn.
Cậu không biết sao mình lại bị đám thiếu niên bất lương này theo dõi, cậu chỉ biết mình một xu cũng không có.
Từ ngày đó trở đi, trên quyển sách mà cậu ta vô cùng quý trọng bị người khác viết đầy chữ tục tĩu.

Bà ngoại  khâu túi sách dưới ánh đèn bị dao rạch tay, còn mình thì năm lần bảy lượt bị chặn trong nhà vệ sinh nam, bị đánh chảy cả máu đầu.
Không có bạn học nào nguyện ý giúp cậu, mọi người hình như đều đang âm thầm chế giễu.

Thầy cô thì hận rèn sắt không thành thép giáo dục cậu ta phải chuyên tâm học hành, đừng học những thiếu niên bất lương kia đánh nhau ở bên ngoài.
Cậu ta càng không dám để cho bà ngoại biết quần áo của mình rách nát như thế nào, chỉ có thể ngậm răng nuốt máu vào miệng.
Nhịn một chút, chỉ cần nhịn một chút là được rồi…
Những ngày thống khổ chết lặng như vậy trôi qua không biết bao lâu, lâu đến nỗi cậu ta cho rằng sẽ không bao giờ kết thúc.

Bỗng một ngày, Lục Triêu bỗng nhiên vươn tay về phía cậu.
Giống như một người rơi xuống vực thẳm, trong tuyệt vọng đột nhiên bắt được một tia nắng mặt trời, cũng giống như một người bôn ba trên sa mạc, trước khi khát chết lại nhìn thấy ốc đảo.
Trong cuộc sống dài đằng đẵng và tối tăm của quá khứ, không phải cậu ta chưa từng cầu nguyện với ông trời, và cuối cùng, ông trời đã đã giáng xuống một vị thần đến cứu rỗi cậu ta.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Trần Sâm Sâm, mỗi ngày cậu ta đi theo sau Lục Triêu, tuy rằng giọng điệu của đối phương lúc nào cũng hung dữ không kiên nhẫn, nhưng hành động đối với cậu lại rất tốt.
Hơn nữa, không còn ai dám bắt nạt cậu.
Cậu ta chìm đắm trong hạnh phúc gần như không chân thật ấy, hết thuốc chữa thích Lục Triêu.

Cho nên khi những lời đồn nhảm kia phát tán bừa bãi khắp nơi, cậu ta lập tức bị bao trùm bởi khủng hoảng.

Nhưng chưa đợi cậu đi giải thích với Lục Triêu, hết thảy đột nhiên im bặt.
Trong những ngày cậu ta bị đánh đến mức nhập viện, Lục Triêu chuyển trường.
Sau cùng thứ chống đỡ cậu ta lẻ loi đơn độc đi trong bóng đêm là cái gì?
Là gặp lại.
Cậu ta biết Lục Triêu đến từ thành phố A, biết gia đình Lục Triêu hy vọng hắn ta thi đậu đại học A, cho nên cậu ta quên hết thảy liều mạng học tập, cho đến khi thi đậu đại học A.
Chỉ là khi gặp lại, Lục Triêu hình như cũng không bất ngờ.
Cậu ta giấu đi sự mất mát trong lòng, còn chưa kịp nói gì, một cô gái xinh đẹp hoạt bát đã cắt ngang bọn họ.
Lục Triêu lên đại học đã có bạn gái.
Trần Sâm Sâm trong nháy mắt mất đi tất cả dũng khí, một lần nữa lùi về trong vỏ bảo vệ sứt mẻ của mình.
Nếu sự tình đến đây là chấm dứt, cả hai lui về vị trí bạn bè thì cho dù là tận mắt nhìn thấy người mình thích kết hôn sinh con, nhưng chỉ cần hắn ta hạnh phúc, thỉnh thoảng còn có thể gặp nhau một lần, như vậy Trần Sâm Sâm cũng sẽ không tuyệt vọng nhảy từ trên tầng cao xuống, chấm dứt sinh mệnh trẻ tuổi của mình.
Một hội bạn hồi trung học đã lên kế hoạch, vô ý vạch trần sự thật đẫm máu năm đó.
Thì ra người mà cậu ta coi là thần mới là chủ mưu đứng sau vụ bắt nạt, xương cậu ta mỗi khi trời mưa lại đau nhức là do người cậu ta thích ban tặng.
Lục Triêu không phải kéo cậu ta từ trong vực sâu, mà là đá cậu ta thẳng xuống địa ngục.
Cọng rơm cứu mạng năm đó trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp Trần Sâm Sâm.
Giống như cụ già chậm chạp, Lâm Dục chậm rì rì hạ tay xuống.
Trước khi nhảy lầu, Trần Sâm Sâm đã sớm tan nát rồi.
Lâm Dục nhìn vào đôi mắt trống rỗng chảy huyết lệ kia, nhẹ giọng nói: “Trần Sâm Sâm, tâm nguyện chưa kết thúc của cậu, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành.”
Sau khi nói xong câu đó, quỷ hồn của Trần Sâm Sâm biến mất.
Trước mắt cậu là một trận hoa mắt chóng mặt, cơ thể bất ổn lắc lư.
“Không sao chứ?” Một bàn tay hơi lạnh kịp thời đỡ lấy cậu, ấn cậu vào trong lồng ng/ực ấm áp.
Cậu không còn sức tự hỏi động tác của đối phương nhanh bao nhiêu, chỉ tựa vào trong ngực Hạ Trầm nhắm mắt lại: “Không sao, chỉ là hơi choáng một chút…”
Không ai có thể dễ dàng thừa nhận toàn bộ yêu hận buồn vui của vong linh khi còn sống.

Trong nháy mắt ngắn ngủi này, cậu giống như đã tự mình trải qua một đời ngắn ngủi mà khổ cực của Trần Sâm Sâm.

Đối với cơ thể của cậu mà nói, năng lượng tiêu cực này hoàn toàn quá tải.
Cho nên mặc dù có năng lực đặc thù, cậu lớn đến từng này cũng chỉ mới dùng hai lần, đây là lần thứ ba.
Hạ Trầm không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt như tờ giấy kia, trong con ngươi đen mơ hồ có hắc khí dày đặc mãnh liệt bốc lên.
Nhiệt độ trong ký túc xá không hiểu sao lại giảm xuống vài độ.
Lâm Dục vốn đã tiêu hao hết thể lực, lúc này bất giác rùng mình một cái, hơi cuộn mình lại trong ngực anh, nhắm mắt lẩm bà lẩm bẩm nói: “Lạnh quá…”
Hạ Trầm ngẩn ra, một lát sau giơ tay ôm lấy người trong ngực: “Ôm chặt một chút sẽ không lạnh nữa.”
Lâm Dục nâng mí mắt lên, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng.
Sao cậu lại ôm Hạ Trầm thế này?
“Đừng nhúc nhích.” Vòng tay trên vai hướng lên trên, giữ chặt gáy cậu ấn vào trong ngực mình, Hạ Trầm thấp giọng nói: “Chẳng phải cậu choáng sao?”

“Choáng…” Lâm Dục tiếp tục vô lực giãy dụa: “Nhưng tôi muốn nằm lên giường một lát…”
“Được.” Ở góc độ cậu không nhìn thấy, Hạ Trầm âm thầm mài mài răng hàm, dịu dàng nói: “Tôi đỡ cậu lên.”
Lâm Dục dùng sức lực cuối cùng trèo lên thang cuốn, hoàn toàn xụi lơ trên giường.
Hạ Trầm đứng ở bên giường, thuận miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, quỷ hồn của Trần Sâm Sâm muốn cậu làm cái gì? Giúp cậu ta trả thù Lục Triêu sao?”
“Không phải…” Lâm Dục nhắm nghiền hai mắt: “Cậu ấy muốn tôi đi thăm bà ngoại…”
Từ chỗ Lục Triêu biết được chân tướng Trần Sâm Sâm bị bắt nạt, cậu cũng cho rằng đối phương muốn báo thù.
Chấp niệm khi còn sống của Trần Sâm Sâm đích thật là Lục Triêu, nhưng khi cậu ta chết, người không bỏ được lại là bà ngoại già nua của mình.
Ngay khi cậu ta nhảy xuống, cậu ta hối hận rồi.
Trong mấy giây cuối cùng của sinh mệnh, trước mắt cậu ta hiện lên mái tóc bạc trắng sương mây kia, đôi tay nhặt rác nuôi lớn bàn tay thô ráp mà ấm áp của mình, bóng dáng luôn chờ đợi trước cửa nhà mong chờ mình trở về.
Nhưng hết thảy đã muộn.
Đến khi thịt nát xương tan, linh hồn vẫn chưa rời khỏi thân thể, cậu ta cảm giác mình từ trong ra ngoài đều bị nghiền nát.
Cậu ta nghĩ, mình chết như vậy, bà ngoại phải làm sao đây…
“Thì ra là như thế.” Hạ Trầm giơ tay lên, nhẹ nhàng vu/ốt ve vầng trán lạnh lẽo: “Ngủ trước đi.”
Lâm Dục vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay anh, sau đó ngủ say trong hơi thở khiến người ta an tâm.
Khi tỉnh lại lần nữa đã là nửa đêm.
Thể lực Lâm Dục khôi phục một chút, cảm thấy cổ họng có chút khó chịu nên muốn bò xuống giường uống một ngụm nước.
Khi cậu chống nửa người trên lên, ánh mắt vô tình quét sang ban công, máu toàn thân ngưng đọng trong chớp mắt.
Trên ban công chật ních quỷ, bọn chúng nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt tham lam hung tợn.

Trong đó có một con quỷ dán lên cửa thủy tinh, xốc não mình lên, nắm lấy một nắm não đỏ trắng nhét vào miệng.
Lâm Dục không nhịn được nôn khan một tiếng, nắm chặt lấy Linh Ngọc đặt bên gối trong lòng bàn tay, gần như theo bản năng kêu lên: “Hạ Trầm!”
“Ơi?” Một giọng nói đậm đặc ngái ngủ biếng nhác vang lên: “Sao vậy?”
Cùng lúc đó, Hạ Trầm mở hai mắt ra, ánh mắt xuyên thấu bóng tối nhìn về phía ban công.
Trên ban công, đám quỷ chen chúc như chợt nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ hơn cả quỷ, đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Nhưng chúng đều bị một năng lực khủng bố trói buộc, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Tiếng kêu r/ên của đám quỷ như có thể chui vào não người, da đầu Lâm Dục tê dại.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất trong đời trèo xuống thang cuốn, gấp gáp bò lên giường đối diện.
Bởi vì chân còn mềm nhũn, vừa đi lên lập tức ngã xuống cuối giường.
Hạ Trầm đưa tay kéo cậu lên: “Lại gặp ác mộng?”
Lâm Dục đau đầu như muốn nứt ra, ngã thẳng vào lồng ng/ực rộng lớn rắn chắc, hai tay bịt chặt lỗ tai, muốn ngăn cách tiếng khóc thảm thiết của lũ quỷ trên ban công.
“Chậc…” Hạ Trầm phát ra một tiếng cười cực nhẹ.
Cho nên trốn cái gì, chẳng phải bây giờ lại chủ động chui vào trong ngực anh rồi sao?
------oOo------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi