MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI

Mùi tanh tưởi lan tràn trong phòng bếp, làm cho tất cả mọi người đều không nhịn được bóp chặt mũi. Hương vị này thật sự quá mức gay mũi rồi, quả thực khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

Bộ Phương nhíu nhíu mày, phất phất tay trước mũi, chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp:

- Các ngươi ai trông coi hắn đi, chờ nhưng độc tố này được loại bỏ hết, không khác biệt lắm hắn đã khôi phục trở lại rồi.

Mọi người Tiếu gia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Lâm Cầm Nhi cùng Tiếu Vũ quyết định ở lại, những người khác đều rời khỏi phòng bếp.

Tiếu Yên Vũ vẫn luôn bồi bên người Bộ Phương, mang theo hắn tiếp tục đi dạo ở viên lâm Tiếu gia.

Trời chiều dần dần hạ xuống, tạo ra quang mang u ám, bóng dáng hai người kéo ra một đường dài, mang theo một cỗ ý cảnh kỳ lạ.

Khi trời chiều hoàn toàn trầm luân, đêm tối bao trùm trên vòm trời, thời điểm nhiều điểm tinh quang hiện lên chung quanh hai vòng trăng rằm, Bộ Phương cùng Tiếu Yên Vũ trở lại trong đại đường của Tiếu gia.

Cả người của Tiếu Kha Duẫn đã khôi phục trở lại, tắm rửa qua một lần, tẩy trừ sạch sẽ mùi thối cùng độc tố trên người. Cả người hắn nhìn qua thập phần suy yếu, sắc mặt trắng bệch, môi không có bao nhiêu huyết sắc, hiển nhiên quá trình tẩy độc đã tra tấn hắn không nhẹ.

Bất quá trên mặt của Lâm Cầm Nhi cùng Tiếu Vũ vẫn lộ vẻ tươi cười. Vẻ mặt của đám người Tiếu gia cũng thoải mái đi nhiều, thật hiển nhiên, độc của Tiếu Kha Duẫn hẳn đã được bài trừ sạch sẽ.

- Đa tạ ân cứu mạng của Bộ công tử.

Tiếu Kha Duẫn từ vị trí của mình đứng lên, tuy rằng thân hình còn suy yếu nhưng vẫn là chắp tay, trên mặt tràn ngập cảm kích.

Bộ Phương phất phất tay áo, nhìn bộ dáng này của hắn hẳn đã là khôi phục lại rồi.

- Tuy rằng độc tố đều đã được bài trừ sạch sẽ nhưng là chính ngươi cũng có thể cảm nhận được suy yếu của chính mình. Bởi vì lúc trước ngươi trúng độc quá sâu, tuy rằng đã giải độc nhưng tác dụng phụ vẫn thật rõ ràng. Tu vi ngươi giờ phút này giảm xuống, thân thể hư nhược là khó có thể tránh khỏi.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Tiếu Kha Duẫn im lặng, hắn vốn có tu vi Chiến Hoàng lục phẩm, chính là bởi vì một lần giải độc này, tu vi lần nữa rơi trở về Chiến Vương ngũ phẩm, thậm chí còn yếu hơn so với lúc trước. Hơn nữa thân hình lại thiếu hụt, cần đại bổ một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại.

Có thể nói đây quả thực thua thiệt không nhỏ, cái gì cũng không thu hoạch được.

Bộ Phương cũng không hàn huyên quá mức cùng người Tiếu gia, chỉ nói mấy cầu liền trở về khách phòng người Tiếu gia an bài. Hôm nay hắn cũng đã đủ mệt mỏi rồi, sau khi tắm rửa xong liền trực tiếp nằm bẹp trên giường ngủ say.

Tuy rằng nói tâm lực hao tổn hơi quá nhưng là chém giết Bạo Long Ma Ngư cấp bảy, lại chế tạo ra linh dược thiện, vẫn là thật mệt.

Đặc biệt chém giết Bạo Long Ma Ngư, đây mới là mệt nhất. Nguyên nhân Bộ Phương không thích đánh đánh giết giết chính là điểm ấy, quá mệt mỏi rồi.

Ngày hôm sau, trời mới sáng, ánh mặt trời bắt đầu từ ngoài cửa sổ phóng lên cao, chiếu lên trên cao, tản mát ra một chút ấm áp.

Bộ Phương rời khỏi giường, thân hình duỗi thẳng, ngáp một cái, sau đó rửa mặt liền đi ra khỏi phòng.

Hoàn cảnh lâm viên Tiếu gia phi thường tốt, không khí đặc biệt tươi mát, ánh sáng mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua khe hở cây cối trong lâm viên, giống như kim mang bị đánh vỡ, rơi rụng một phương.

Bước chậm rãi trong lâm viên, trên đường nhỏ dùng đá vụn lót, thể xác cùng tinh thần của Bộ Phương thể hiện ra cảm giác thả lỏng chưa từng có trước nay.

Đi dạo trong chốc lát, xa xa một đạo thân ảnh chậm rãi đi đến vị trí của hắn.

Tiếu yên Vũ nhìn thấy Bộ Phương thanh lãnh dưới ánh sáng mặt trời lốm đốm vài điểm, sắc mặt hơi hơi sửng sốt. Bộ lão bản lúc này tạo cho người ta cảm nhận được một khí chất kỳ lạ, trước đây chưa từng gặp.

Bất quá nàng tiến đến nơi này là vì chính sự, cũng không ngây ngốc quá lâu.

Bộ Phương được Tiếu Yên Vũ lôi kéo đi đến đại đường của Tiếu gia, bên trong đại đường vào sáng sớm cũng không có bao nhiêu người, nhưng là phảng phất mùi hương độc đáo.

Ngửi thấy hương vị này, ánh mắt Bộ Phương nhất thời hơi hơi sáng ngời, có mỹ thực a!

- Bộ lão bản, vì báo đáp ân cứu mạng của ngươi, Nhị thẩm tự mình xuống bếp, làm Sinh Tiên Bao…

Tiếu Yên Vũ nói.

Bộ Phương sửng sốt, khóe miệng nhất thời nhếch lên, có chút thú vị a.

Bộ Phương sải bước tiến vào trong đại đường, ngồi lên vị trí của mình, chỉ sau chốc lát, Lâm Cầm Nhi bưng lên một mâm Sinh Tiên Bảo tinh xảo.

Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, môi cũng hơi hơi phát run.

- Bộ công tử, thiếp nhân biết Sinh Tiên Bảo này so với ân cứu mạng to lớn của công tử căn bản không xem là cái gì. Nhưng là coi như chút tâm ý của thiếp thân đi, hy vọng tay nghề của thiếp thân không làm cho công tử thất vọng.

Trên gương mặt tái nhợt của Lâm Cầm Nhi lộ ra mỉm cười.

Sinh Tiên Bao sao? Nhãn tình của Bộ Phương sáng lên, gật gật đầu.

Một cái bàn tròn đặt trước mặt hắn, vòng tròn kia không lớn, bên trong tổng cộng bày bốn cái Sinh Tiên Bao, mỗi một cái Sinh Tiên Bao đều mềm mại vàng óng ánh, tản ra hương thơm nồng đậm.

Hơi nóng nồng nặc từ trong Sinh Tiên Bao kia tràn ngập ra, bộ dáng màu kim hoàng kia tinh xảo long lanh, nước mỡ thẩm thấu chảy ra từng giọt, bọt khí nhỏ xíu trải đầy.

Sinh Tiên Bao là một đạo mỹ thực của Nam Thành, Bộ Phương cũng đã nếm thử qua vài loại Sinh Tiên Bao, hương vị quả thật là không tồi. Lớp da xốp giòn kia ăn vào quả thực không tệ.

Nhưng đối với Bộ Phương cũng chỉ vỏn vẹn là không tồi mà thôi.

Không biết Sinh Tiên Bao của Bao Tử Mỹ Nhân bao nhiêu người tôn sùng này sẽ có hương vị như thế nào? Hy vọng sẽ không làm cho hắn thất vọng.

Thân hình Lâm Cầm Nhi hơi hơi lay động, sau khi buông xuống chén đĩa, liền ngồi xuống vị trí của mình, ra sức thở hổn hển, xem chừng tựa hồ thật là mệt nhọc.

Bộ Phương thoáng nhìn nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt, lấy ra đôi đũa, gắp lấy một cái Sinh Tiên Bao.

Đánh giá một phen, liền hé miệng cắn một ngụm.

Một ngụm này vừa cắn xuống, nước mỡ nóng bỏng nồng đậm thơm phức bắt đầu chảy ra từ trong Sinh Tiên Bao, vừa tan chảy ở trong miệng hắn liền làm cho hắn chấn động cả người.

Hương vị tự nhiên phi thường tốt, mùi thịt cùng hương thơm của đồ ăn đều được phóng thích ra hoàn mỹ, bao trùm lên đầu lưỡi của Bộ Phương, khiến đôi mắt của Bộ Phương không tự giác nheo lại, hơi hơi lộ ra ý cười.

Hương vị quả thực tốt hơn nhiều Sinh Tiên Bao địa phương khác ở Nam Thành, hơn nữa… Bộ Phương nhấm nuốt một phen, tinh tế thưởng thức, còn phát hiện ra nhiều địa phương bất đồng.

Trong Sinh Tiên Bao của Lâm Cầm Nhi ẩn chứa linh khí, tuy rằng không phải quá nồng đậm, nhưng cũng là bảo lưu tương đối hoàn mỹ linh khí của nguyên liêu thức ăn. Nguyên liệu nấu ăn này cũng không phải nguyên liệu trân quý gì, trong nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh khí không nhiều lắm, trên cơ bản Lâm Cầm Nhi đã không làm tiêu hao bao nhiêu.

Đây mới là chỗ khiến Bộ Phương sợ hãi nhất, cư nhiên không ai có thể làm ra Sinh Tiên Bao như vậy.

Khó trách sắc mặt của Lâm Cầm Nhi lại khó coi như vậy, muốn giữ lại linh khí trong nguyên liệu nấu ăn hoàn mỹ nhất, đây cũng không phải chuyện thoải mái gì. Nhìn xem bộ dáng của Lâm Cầm Nhi, tinh thần khẳng định đã chịu tiêu hao thật lớn, chân khí trong cơ thể gần như đã khô kiệt. Dù sao tu vi của Lâm Cầm Nhi cũng không cao, lực tinh thần cũng không mạnh.

Muốn giữ lại linh khí, liền cần câu thông cùng linh khí trong nguyên liệu nấu ăn, cũng chính là cộng hưởng linh lực, đạt đến tần số giống nhau. Đây đối với lực tinh thần của một người là tiêu hao thật lớn.

Bộ Phương bởi vì có kinh nghiệm lâu năm, đối với việc khống chế linh khí tương đối có cảm ứng thâm sâu. Lực tinh thần của hắn cũng thập phần cường đại, cho nên sẽ không cảm thấy cố hết sức, nhưng là Lâm Cầm Nhi… tự nhiên phải cố sức vạn phần.

Đây cũng là nguyên do vì sao Tiếu Kha Duẫn kia không cho phép Lâm Cầm Nhi tạo ra Sinh Tiên Bao đi.

- Không tồi.

Bộ Phương hiếm thấy không đưa ra lời đánh giá độc ác, mà chỉ là ngắn gọn hai chữ không tồi để biểu đạt cảm thụ trong lòng mình.

Với tu vi của Lâm Cầm Nhi tạo ra được mỹ thực như vậy thật sự rất không dễ dàng gì. Trong lòng Bộ Phương thậm chí có chút kính nể nàng, bởi vì đây là cần phải trải qua bao nhiêu huấn luyện cùng tìm tòi mới có thể tìm ra được loại mỹ thực này.

Rầm rập, trong đầu Bộ Phương tựa hồ có thanh âm bay qua, trong đôi mắt hơi có chút hoảng hốt. Đó là cảm ứng được trong bản ghi chép thực đơn có nhiều thêm một tờ thực đơn, đây là phương pháp làm ra Sinh Tiên Bao.

Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, có chút hân hoan tiếp tục ăn thêm Sinh Tiên Bao. Sau khi ăn xong toàn bộ bánh bao, mới thở dài một hơi thỏa mãn.

Lâm Cầm Nhi cười với Bộ Phương, trong lòng nàng cũng là có chút vui sướng, có thể nhìn thấy người ăn mỹ thực của chính mình lộ ra tươi cười, đây mới chính là hạnh phúc lớn nhất của một đầu bếp.

Chuyện tình Nam Thành kết thúc, Sinh Tiên Bao cũng đã được thưởng thức, Bộ Phương cũng hiểu được đã đến lúc rời đi nơi này. Hành trình Nam Thành cuối cùng đã kết thúc thật viên mãn.

Tuy rằng xuất hiện một ít biến cố, tỷ như xuất hiện của những người áo đen, tỷ như loại độc đan có chút quen thuộc kia… bất quá Bộ Phương cũng không quan tâm quá nhiều, quản nhiều như vậy làm gì, việc này có quan hệ gì với hắn chứ?

Bộ Phương cũng không dừng lại Tiếu gia thêm nữa mà trực tiếp cáo biệt đám người Tiếu Yên Vũ, sau đó mang theo Tiểu Bạch, chậm rãi rời khỏi Nam Thành.

Vượt qua Long Hà mênh mông mãnh liệt, Bộ Phương khoanh tay rời đi, Tiểu Bạch nhắm mắt đuổi theo phía sau hắn.

Tiếu Yên Vũ nhìn nhìn bóng dáng biến mất của Bộ Phương, trong lòng cư nhiên cảm thấy có chút mất mác. Bất quá mất mác này rất nhanh được nàng cất giấu thật sâu, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ thanh lãnh. Nàng tạm thời vẫn không thể rời khỏi Nam Thành, bởi vì còn có rất nhiều sự tình cần nàng giải quyết… Tỷ như nguyên nhân đám người thần bí gọi nàng trở về Nam Thành,…

Bên cạnh Thập Lý Đình Nam Thành, nhiều điểm quang mang lóe lên, cuồng phong gào thét bốc lên.

Đầu tóc Bộ Phương hỗn độn tung bay trong cuồng phong, sau đó hắn bước từng bước vào trong cuồng phong, biến mất thân ảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi