MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI

Phá rồi mới lập chính là nói về Đoạn Linh.

Lúc trước hắn chỉ có Nửa bước Thần cảnh, đối mặt với Tiểu Hắc hoàn toàn không hề có năng lực chống cự, cơ thể gần như bị con chó mạnh mẽ này đánh nổ.

Trước đây hắn tuyệt vọng, cảm giác cả thế giới đều trở nên u ám và không hề có hi vọng.

Hắn bị con chó này giày xéo như một bóng cao su.

Gần như muốn vỡ nát.

Nhưng Đại Tế Tư liều mình phát động Tiểu Na Di Phù, thay hắn nhận lấy một đòn tất sát của chó đen này.

Đại Tế Tư chết, hắn... cuối cùng cũng phá rồi lập, đột phá tới Thần Thể cảnh.

Giờ phút này Đoạn Linh cảm giác mình mạnh chưa từng thấy, dư âm đột phá vẫn còn, khiến cho chân khí trong cơ thể hắn đang sôi trào tới cực độ, trong đan điền dường như muốn dời sông lấp biển vậy.

Khí tức rất mạnh mẽ.

Tu La Kiếm trong tay hắn hình như cũng muốn sống lại.

Kiếm khí đầy trời làm cho tất cả mọi người gần như muốn nghẹt thở.

Thần Thể cảnh, vùng đất Nam Cương lại có người đột phá đến Thần Thể cảnh!

Thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ Tông tuyệt vọng nhìn Đoạn Linh với khí thế mạnh mẽ kia, trong lòng lập tức cảm giác nghẹn lại, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Đoạn Linh nhìn con chó đen phía xa, thực lực tăng lên làm hắn cũng thấy can đảm hơn.

Nhớ tới ánh mắt cuối cùng của Đại Tế Tư nhìn về phía hắn, trong lòng Đoạn Linh liền cảm thấy đau thắt lại.

Tu La Kiếm truyền ra dao động.

Đoạn Linh chợt bắn người ra, lần này, mang theo uy áp thiên địa dâng trào, ép về phía Tiểu Hắc.

Một đôi cánh kim loại chợt mở.

Tiểu Bạch chắn ở trước người Tiểu Hắc, đôi mắt màu xám thoáng đảo, u hàng nghìn hàng vạn phi đao liền cuốn về phía Đoạn Linh.

Vô số phi đao gần như muốn che khuất bầu trời.

Nhưng Đoạn Linh căn bản không sợ.

Hắn hét dài một tiếng, Tu La Kiếm chợt vung lên, một đạo kiếm khí rất mạnh mẽ liền tàn sát bừa bãi lao ra, làm cho phi đao mà Tiểu Bạch chém ra đều bắn ngược trở lại.

Đoạn Linh bước ra một bước, liền xuất hiện ở trước mặt Tiểu Bạch.

Hắn nắm chặt nắm đấm và đánh ra một quyền, đập mạnh lên cái bụng mập của Tiểu Bạch.

Ầm!!

Giống như một viên đạn pháo chợt bắn ra, hung hăng đập xuống mặt đất.

Tiểu Bạch đối mặt với Đoạn Linh đã bước vào Thần Thể cảnh lại hoàn toàn không phải là đối thủ.

Rào rào.

Đá vụn bay loạn trên mặt đất, đôi mắt không linh hoạt của Tiểu Bạch thoáng chớp hiện, bắt đầu bò từ trong đống đổ nát ra. Tuy bị một quyền đánh bay, nhưng nó vẫn không bị tổn hại gì.

Đoạn Linh không để ý tới con rối đáng ghét này nữa, sát ý của hắn phong tỏa ở trên người Tiểu Hắc.

Ngày hôm nay, hắn nhất định phải giết con chó này, bằng không... hắn có lỗi với Đại Tế Tư đã chết!

Oong...

Từ trên người hắn gào thét bắn ra từng đường kiếm khí, Tu La Kiếm đột nhiên xoay tròn, được Đoạn Linh nắm lấy và ném mạnh về phía Tiểu Hắc.

Sau khi ném ra Tu La Kiếm, Đoạn Linh cũng chợt bắn người ra ngoài.

Một đường ánh sáng máu hiện lên, Tu La Kiếm chém tới.

Tiểu Hắc giơ móng chó lên, tùy ý vỗ một cái, liền đem đập cho Tu La Kiếm đang chém lại phải bắn ngước trở lại.

Vù!

Nhưng Đoạn Linh thản nhiên vung tay lên, Tu La Kiếm lại gào thét bay trở về trong tay hắn, hắn lại chợt chém về phía Tiểu Hắc.

Ầm ầm ầm, khí huyết trong cơ thể của Đoạn Linh tăng lên như cầu vồng, trong lúc hít thở dường như có tiếng sét vang vọng.

Một kiếm này được hắn rót vào tinh khí thần cực hạn sau khi hắn đột phá đến Thần Thể cảnh. Một kiếm này là một kiếm mạnh nhất của hắn. Hắn muốn dùng một kiếm để giết chết con chó này!

- Chết đi!!

Sau lưng Đoạn Linh hiện lên kiếm ảnh ngập trời, một kiếm này có uy năng vô cùng vô tận.

Nhìn một kiếm này, tất cả mọi người biến sắc, cảm thấy rất sợ hãi.

Cho dù là Bộ Phương cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Tuy hắn rất có lòng tin vào Tiểu Hắc, nhưng bây giờ Đoạn Linh đã vượt ra ngoài ra Chí Tôn, Tiểu Hắc thật sự có thể đối phó được sao?

Phụt phụt.

Bộ Phương phun ra miếng xương rồng cuối cùng trong miệng. Cả một móng rồng đã bị hắn gặm hết, miệng đầy mỡ, mùi thơm quanh quẩn trong khoang miệng hắn rất lâu không tan, khó có thể quên được.

- Rốt cuộc là ai cho ngươi can đảm dám ra tay với Cẩu gia một lần nữa?

Bỗng nhiên, giọng nói ôn hòa của Tiểu Hắc vang lên trong hư không. Tuy ôn hòa nhưng trong đó lại bao hàm sự xem thường.

Thân của Tiểu Hắc dài ra, miệng chó chợt mở ra và phát ra một tiếng chó sủa điếc tai nhức óc, giống như tiếng rồng ngâm.

Cơ thể Đoạn Linh run lên, hai mắt đỏ ngầu, hắn cũng gào lên, cứng rắn chém xuống.

Móng chó vung lên. Lần này Tiểu Hắc cũng không nương tay!

Ầm!!

Móng chó và ảo ảnh của Tu La Kiếm va chạm vào nhau.

Khi tất cả mọi người cho rằng sẽ phát sinh một vụ va chạm chấn động cả trời cao, sự thật lại là mọi người kinh ngạc.

Đó cũng không phải một va chạm của thế lực ngang nhau.

Mà là một lần... hành hạ vô tình đến chết!

Mắt Đoạn Linh đỏ như máu, cơ thể dừng lại trong hư không.

Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên yên tĩnh. Trong tai hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Móng chó kia vỗ xuống, tất cả đều đều vỡ nát.

Ảo ảnh của Tu La Kiếm vỡ nát!

Tu La Kiếm... Vỡ nát!

Chân khí dồi dào cho hắn tập trung ra cũng sụp đổ, uy áp thiên địa... cũng bị đánh nổ!

Ở trong mắt Đoạn Linh, hắn lấy tu vi Thần Thể cảnh thi triển ra một kiếm tất sát, ở dưới móng chó kia lại yếu ớt như miếng đậu phụ, hoàn toàn không lay động được móng chó đáng sợ kia.

Ầm ầm ầm!!

Sau khi mọi thứ yên tĩnh, bên tai Đoạn Linh mới liên tục vang lên tiếng nổ mạnh.

Hắn giống như diều đứt dây, đập mạnh về phía mặt đất ngoài xa, làm bụi bặm bay lên.

Cho dù đã bước chân vào Thần Thể cảnh, hắn vẫn bị con chó này... ngược.

Đây rốt cuộc là chó gì vậy?

Trong lòng Đoạn Linh cảm giác mê man và tuyệt vọng.

- Ơ? Lại có thể không bị đập chết à?

Cẩu gia kinh ngạc phát ra một tiếng, phát hiện dưới một móng của nó, Đoạn Linh chỉ bị đánh bay, tuyệt đối không biến thành tro bụi giống như người phụ nữ trước đó.

- Dù sao cũng là Thần Thể cảnh, cơ thể mạnh hơn Chí Tôn một bậc...

Cẩu gia chợt chép miệng, than.

Nhưng nó không để ý lắm. Nếu một móng chó không giải quyết được vấn đề, vậy thì hai móng chó...

Tiểu Hắc lóe lên, xuất hiện ở vị trí Đoạn Linh rơi xuống, tất cả bụi bặm đột nhiên bị một áp lực ép xuống mặt đất.

Cẩu gia bước đi thong thả tới bị trí của Đoạn Linh.

Vừa đi, thân hình của nó cũng dần dần khôi phục lại dáng vẻ của con chó béo.

Đoạn Linh nằm ở trong đống đổ nát, ngửa mặt lên, trên gương mặt dại ra. Màu đỏ trong mắt hắn lần biến mất.

Hắn lại có thể... thất bại?

Vì sao? Vì sao hắn đã bước vào Thần Thể cảnh, trở thành tồn tại Thần cảnh thập phẩm mà vẫn đánh không nổi con chó này?!

Trong lòng hắn rất không phục, nhưng lại cảm thấy bất lực.

Con ngươi hắn thoáng động, nhìn thấy con chó đen kia đi tới bên người mình.

Con chó đen kia nâng móng chó lên và thì thầm một tiếng, lại đập xuống đầu hắn.

Ầm!!

Tường thành chợt lắc lư giống như bị địa chấn, mặt đất xuất hiện một vết nứt dài.

Từng tiếng nổ mãnh liệt vang lên, giống như ác mộng đang vang vọng ở trong lòng mỗi người dân Đế Đô.

Leng keng...

Trong đống đổ nát này rơi ra một tháp nhỏ bằng kim loại màu đen, nó đập vài cái xuống đất và rơi tới bên chân chó của Tiểu Hắc.

Đây là một tháp nhỏ đặc biệt cổ xưa, không hề có năng lượng dao động, lại giống như một vật trang trí vậy.

Tiểu Hắc bỗng nhiên có chút nghi ngờ, nhìn tháp nhỏ này và cảm thấy có hơi quen quen.

Oong...

Đột nhiên, tháp nhỏ run rẩy, trong đống đổ nát này tản ra một tinh phách, trên gương mặt tinh phách này đầy dữ tợn và không cam lòng, không ngờ là đó là gương mặt của môn chủ Tu La Môn.

Gương mặt vặn vẹo bị tháp nhỏ hút vào, tháp nhỏ vẫn không năng lượng dao động gì lại chợt rung lên.

Đột nhiên tháp nhỏ bắn lên, dọa cho Tiểu Hắc giật mình và bị tháp nhỏ đập cho phải lùi lại hai bước.

Tháp nhỏ kia phóng lên cao, lo lửng trên hư không rồi lắc lư một hồi, trong đó hình như truyền đến một tiếng rít gào không cam lòng, tiếp đó lại hóa thành ánh sáng lấp lánh, chớp mắt biến mất...

Mắt Tiểu Hắc chăm chú nhìn về chỗ tháp nhỏ biến mất, lưỡi chó thè ra rồi liếm quanh miệng, trong lòng nghi ngờ.

Nó thề là mình thật sự đã thấy tháp nhỏ này ở đâu đó rồi, nhưng cụ thể là chỗ nào... lại quên mất.

Tiểu Hắc nghĩ không ra thì lười nghĩ tiếp.

Liếc nhìn xung quanh gần như đều đổ nát, Tiểu Hắc kiêu ngạo ngẩng cao đầu chó, thì thầm một tiếng lại khoan thai bước trở lại quán, tìm một chỗ thoải mái rồi nằm xuống.

- Tiểu tử, nhớ ngươi còn nợ Cẩu gia món sườn rồng Chí Tôn chua ngọt đấy.

Tiểu Hắc nhìn về phía Bộ Phương, đặc biệt nghiêm túc nhắc nhở một câu, sau đó liền ngủ.

Bộ Phương bình tĩnh khẽ gật đầu. Hắn đã ăn qua món thịt rồng Chí Tôn, mùi vị thật sự không tệ, dùng để làm món sườn xào chua ngọt thì chắc chắn là ăn ngon.

- Được được rồi, mọi chuyện đều đã kết thúc, mọi người nên làm gì thì đi làm đi.

Xung quanh yên tĩnh, Bộ Phương cảm giác có chút kỳ lạ, liền nhíu mày liếc nhìn tất cả mọi người ở đó, thản nhiên nói.

Nói xong, hắn liền xoay người trở lại trong quán.

Hắn nói xong lời này, Đế Đô vốn yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi lại lập tức ồn ào sôi động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi