MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


- Đây là cao thủ của Tu La Cổ Thành sao?
Tiêu Trường Vận ngồi trong trận doanh của Lâm gia, nhìn hai cường giả huyết bào tiêu sái bước lên lôi đài, mâu quang nhất thời co rụt lại, nghi hoặc nói.
Một thân huyết bào, sát khí tận trời, đây là đặc thù của cường giả Tu La Cổ Thành, hầu như tất cả mọi người đều biết.
Cường giả Khôi Tông, một nam nhân hung ác nham hiểm khoác hắc bào, sắc mặt hắn không nhìn thấy rõ, nhưng con ngươi đỏ tươi cũng lóe ra hào quang lành lạnh, nhìn thẳng hai người Tu Cổ Thành trung tâm lôi đài kia.
Di Tát nhếch môi cười trông rất khoa trương, mái tóc bay phất phơ trong gió, gió cũng thổi bay huyết bào của bọn họ.
- Ai muốn cùng chúng ta chiến một trận.
Di Tát nói.
Thanh âm của hắn hơi khàn, vang dội khắp cả quảng trường Thiên Lam.

- Chết tiệt! Nam Cung gia sử dụng cái gì mời được người của Tu La Cổ Thành? Chuyện này không hợp lý!
Gương mặt người của Lâm gia và Trương gia đều trở nên xanh mét, vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã nằm gọn trong lòng bàn tay, thật không ngờ nửa đường lại xuất hiện cường giả Tu La Cổ Thành cản đường.

Xem ra năm vị trí trong danh sách của trận này đã vô duyên với Lâm gia và Trương gia bọn họ.
Nhưng mà kỳ thật cũng không sao, bọn họ dù sao cũng đã tranh đoạt không ít vị trí, tuy không thể cướp lấy năm vị trí này, nhưng mà cũng không thương tổn phong nhã.

Nhưng sau khi chia cho cường giả Phong Lôi Các và Khôi Tông, bọn họ cũng sẽ không còn dư lại bao nhiêu số lượng.
Gia tộc Nam Cung vốn đã có sẵn hai cái tên trong danh sách, như vậy Nam Cung gia sẽ có bảy người tham gia.
Đáng chết!
Lần này vẫn bị Nam Cung gia chiếm được lợi! Cường giả của Lâm gia và Trương gia đều không cam lòng đấm mạnh lên bàn.
Hai cường giả Tu La Cổ Thành đi xuống lôi đài, trở về vị trí của Nam Cung gia.
Chiến đấu kế tiếp tiếp tục tiến hành, phân phối số lượng người còn lại, rất nhanh cũng được phân chia xong.
Mà sau khi phân phối xong tất cả danh sách, thành chủ của Thiên Lam Thành đi tới trung tâm lôi đài, bắt đầu tuyên bố danh ngạch cuối cùng.
Bí cảnh Vân Hải có thể nói là vật trọng yếu nhất của Thiên Lam Thành bọn họ.
Danh ngạch này cũng tương đối trọng yếu.
Khi những người sở hữu quyền lợi đi vào bí cảnh được thành chủ Thiên Lam Thành công bố, cả quảng trường lần nữa sôi trào lên.
Kẽo kẹt…
Một thanh âm nặng nề và cũ kỹ vang lên.
Hai tiếng bước chân rõ ràng, chậm rãi vang vọng trong cả quảng trường Thiên Lam.

Tiếng bước chân không lớn, nhưng khi vang vọng lên, cũng khiến ồn ào náo động khắp cả quảng trường trở nên an tĩnh lại.
Từng ánh mắt dừng trên thân ảnh hai người tiến vào.
- Nam Cung Vô Khuyết?
- Hả… không phải nói Nam Cung Vô Khuyết đã chết rồi sao?
- Người kế vị chính thức của gia tộc Nam Cung? Hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi này…
Mọi người trên quảng trường sau khi an tĩnh một lúc, lập tức trở nên sôi trào lên.
Ầm ĩ không ngừng.
Gia tộc Nam Cung tuyên bố ra bên ngoài rằng Nam Cung Vô Khuyết trọng thương mà chết, chỉ bởi vì vậy, hai danh ngạch cố định của gia tộc Nam Cung mới do Nam Cung Huyền Hạc phân chia.

Nhưng Nam Cung Huyền Hạc dù không phải là người thừa kế, người thừa kế chân chính đã xuất hiện rồi, hai danh ngạch này hẳn phải do Nam Cung Vô Khuyết tự mình phân phối.
Tiếng ồn ào náo động chung quanh cũng không khiến Bộ Phương và Nam Cung Vô Khuyết khiếp đảm.
Bộ Phương vẫn bình tĩnh.
Nam Cung Vô Khuyết thì nhìn chăm chú, gắt gao Nam Cung Huyền Hạc đang ngồi bên trên, sát khí tràn ngập.
- Lão cẩu! Thật không ngờ… ta còn có thể xuất hiện ở nơi này phải không? Ta đến là để đòi nợ!
Nam Cung Vô Khuyết lạnh lùng nói.
Thanh âm này không lấn át tiếng ầm ĩ chung quanh, nhưng lại truyền lại rõ ràng bên tai Nam Cung Huyền Hạc.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn trở nên phi thường cổ quái.

Thật là phi thường cổ quái và quái dị.
Nam Cung Huyền Hạc biến sắc, sau đó đứng lên từ chỗ ngồi, hơi thở trên người càng thêm áp lực, lạnh lùng nói:
- Danh ngạch của gia tộc Nam Cung đã phân phối xong rồi, chuyện còn lại là chuyện nhà của chúng ta, quay về rồi nói sau, đừng làm chuyện mất thể diện ở đây.
Phân phối xong rồi?
Trong lòng mọi người đều cười nhạo một tiếng, cảm thấy bội phục với độ mặt dày của Nam Cung Huyền Hạc, da mặt này quả thật quá dày rồi.
Bọ Phương thản nhiên nhìn quét toàn trường, không vui không buồn.
Nam Cung Vô Khuyết giơ ngón tay lên, chỉ vào Nam Cung Huyền Hạc, khóe miệng cong lên, khinh thường nói:
- Ngươi tưởng bản thân là ai hả? Ngươi có tư cách gì được phân phối hai danh ngạch cố định kia?
Ngươi có tư cách gì? Cái tên lão cẩu phản bội gia tộc Nam Cung nhà ngươi có tư cách gì?
Chuyện nhà, ai con mẹ nó đàm luận chuyện này cùng ngươi?

- Tiểu súc sinh ngươi…
Nam Cung Huyền Hạc tức đến mức chòm râu run lên, trợn trừng mắt, nhìn thẳng Nam Cung Vô Khuyết.

Hắn vươn ra ngón tay, ngón tay không ngừng run rẩy.
- Đừng con mẹ nó chỉ vào mặt ta… Ta hôm nay không phải đến giảng đạo lý cùng ngươi, cũng không phải đến đàm luận chuyện nhà với ngươi… Ta đến đòi lại danh ngạch thuộc về ta.
Nam Cung Vô Khuyết nói.
Hắn là người thừa kế chính thức của gia tộc Nam Cung, đương nhiên có được quyền phân phối hai danh ngạch kia, chuyện ấy không thể nghi ngờ.

Bất luận kẻ nào cũng không thể nghi ngờ, càng đừng nói là lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc này.
- Danh ngạch này lão phu đã giúp ngươi phân phối xong…
Nam Cung Huyền Hạc nói.
- Ngươi nghĩ bản thân là ai? Cút! Ta muốn bản thân tự mình đến phân phối! Danh ngạch của gia tộc Nam Cung ta há có phải con chó con mèo nào cũng có quyền phân phối?
Nam Cung Vô Khuyết hất cằm, kiêu ngạo nói.
- Ngươi…
Nam Cung Huyền Hạc giận dữ.
Nhưng khi hắn định lần nữa nói gì đó, người hai nhà Lâm gia và Trương gia đều cười ha hả lên.
Bọn họ thật cảm thấy vui vẻ.
Thật không ngờ lão già Nam Cung Huyền Huyền Hạc này vậy mà không thể ,chết Nam Cung Vô Khuyết… Đây không phải đào hố tự mình nhảy vào, nhận tiện còn lấp hố chôn mình lại sao?
Danh bất chính ngôn bất thuận cũng muốn làm chủ nhân của Nam Cung gia?
Quả thật là thiểu năng mà!
Thời điểm có thể thừa nước đục thả câu này, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Vô Khuyết thiếu chủ nếu vẫn còn sống, vậy Nam Cung gia đương nhiên không đến phiên Nam Cung Huyền Hạc ngươi đến làm chủ.
Gia chủ Lâm gia nói.
Gia chủ Trương gia cũng phụ họa bên cạnh.
Nam Cung Huyền Hạc tức giận đến mức cả người run lên, nhưng không có lời nào để phản kháng lại.
Vốn hắn nghĩ rằng, lão Nhị đã chết rồi, trải qua một hồi khổ chiến, thằng nhãi con Nam Cung Vô Khuyết này tuyệt đối cũng phải trọng thương, căn bản không có khả năng xuất hiện trên lôi đài này.
Hết thảy đã tính toán xong rồi, nhưng hắn lại quên mất tốc dội khôi phục của Nam Cung Vô Khuyết.

- Trưởng lão Huyền Hạc? Ngươi rốt cuộc có ý gì? Thì ra ngươi không thể làm chủ Nam Cung gia sao.
Di Tát híp mắt, nhìn Nam Cung Huyền Hạc, thanh âm thanh lãnh.
- Ta…
- Đừng nói nữa, dù sao hai danh ngạch này chúng ta nhất định phải lấy được, giao dịch lúc trước chúng ta giao dịch cũng đã hoàn thành rồi… Ngươi nếu không giao hai danh ngạch này cho ta, Nam Cung gia sẽ phải nhận lấy lửa giận của Tu La Cổ Thành ta.
Di Tát liếc mắt nhìn Nam Cung Huyền Hạc một cái, nhẹ nhàng cười nhạo.
- Ta quản ngươi là ai? Hai danh ngạch này là của Nam Cung Vô Khuyết ta, ta nói cho ai thì cho ai, ngươi khoa tay múa chân làm cái gì?
Nam Cung Vô Khuyết nói.
Nói xong hắn kéo Bộ Phương bên cạnh lại gần.
- Ta hiện tại liền tuyên bố, hai danh ngạch của Nam Cung gia… một vị trí thuộc về ta, một vị trí ta phân phối cho vị này.
Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn mọi người, hơi gật đầu.
- Đúng vậy, chính là ta.
Mọi người dại ra, mọi người hộc máu.
Đúng vậy cái đầu ngươi! Ngươi con mẹ nó là ai chứ?
Sự tình trở thành như vậy khiến mọi người cảm thấy mơ mơ màng màng.
Thanh niên này từ đâu xuất hiện, vì sao hắn chiếm được một vị trí trong danh sách.
- Ngươi đang nói giỡn với ta sao?
Di Tát khoác huyết bào, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết không thèm để tâm, mở lớn mắt trừng đáp trả.
- Ta vì sao phải nói giỡn với ngươi… Hai danh ngạch này do ta phân phối, ngươi có ý kiến gì? Ngươi dựa vào cái gì có ý kiến?
Nam Cung Vô Khuyết giở trở vô lại.
Tất cả mọi người đều cạn lời.
Dương Mĩ Cát vẫn ngồi bên cạnh Huyền Bi đại sư, đôi mắt lóe lên hào quang, nắm chặt hai bàn tay, trong mắt toàn là những vì sao lấp lánh.
“Thật đẹp trai! Vô Khuyết công tử… quá đẹp trai!”
Có người dường như nhận ra Bộ Phương, thét chói tai.
- Ta nhận ra rồi! Thanh niên kia chính là lão bản bán phân trong khu vực bán Ích Cốc Đan nhiều vị của gia tộc Nam Cung! Mùi thối kia… làm hại ta cũng không dám tới gần.
- Lão bản? Chính là lão bản quán ăn kia?
- Lão bản quán ăn này quả nhiên có mối quan hệ thâm sâu với Nam Cung gia, chẳng lẽ thật sự là phu quân của Nam Cung Uyển? Trời ơi!
…….
Tiếng kinh hô không ngừng, liên tục, trận chiến tranh đoạt doanh ngạch lúc này trở nên thật kích thích.
Thành chủ của Thiên Lam Thành cuối cùng đứng trên lôi đài, vẫn tuyên bố sở hữu hai danh ngạch của Nam Cung gia.

Tự nhiên là thuộc về Nam Cung Vô Khuyết.


Bởi vì Nam Cung Vô Khuyết xác thật là người thừa kế của gia tộc Nam Cung.
Nam Cung Huyền Hạc không cam lòng đến cực hạn, thiếu chút nữa thét rống lên.
Cao thủ Tu La Cổ Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Năm danh ngạch kia, Tu La Cổ Thành ta nhất định phải chiếm hai vị trí… nếu không trực tiếp làm thịt ngươi!
Nói xong, cũng không để ý đến sắc mặt của Nam Cung Huyền Hạc, xoay người rời đi.
Nam Cung Huyền Hạc lòng đau như cắt, càng như vậy hắn càng oán hận Nam Cung Vô Khuyết.

Không những thế hắn cũng ghi hận Bộ Phương giúp Nam Cung Vô Khuyết chữa trị thương thế, thậm chí hận càng thâm sâu.

Bởi vì nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, lão Nhị khẳng định là bị người của quán ăn kia giế,t chết.

Nam Cung Vô Khuyết có thể khôi phục nhanh như vậy, khẳng định cũng có quan hệ với người này!
Chết tiệt! Đây là người quái nào!
Tất cả mọi người giải tán, truyền tống bí cảnh vào buổi tối bắt đầu tiến hành, cho nên người đạt được quyền hạn tham gia đều trở về bắt đầu chuẩn bị một phen.
Bọn họ tiến vào bí cảnh chính là muốn giành được ưu đãi, tốt nhất có thể giúp cho thực lực thăng cấp.
Mà ở bên trong bí cảnh… tự nhiên sẽ tồn tại nguy hiểm và kỳ ngộ.
- Ôi trời ơi… Nam Cung Vô Khuyết cũng thật là uy phong mà, nghe nói thiên địa huyền hỏa của ngươi bị hút đi rồi? Vậy ngươi còn có thể luyện đan không? À… nếu không thể luyện cũng không sao, dù sao sau này ngươi là anh vợ ta rồi, muốn đan dược gì cứ tìm đến ta, ta sẽ không keo kiệt, ta có một ngụm canh thì nhất định chia cho ngươi bã vụn mà.
Một nam tử mặc áo bào trắng chậm rãi đi đến, trông rất đỏm dáng, cười nhạo nhìn Nam Cung Vô Khuyết.
- Mộc Trầm Phong, ngươi vẫn ghê tởm như vậy sao, chỉ bằng trình độ luyện đan kia của ngươi… vật luyện chế ra không khác gì phân chó, ta sợ ăn vào sẽ biến thành thiểu năng.
Nam Cung Vô Khuyết liếc mắt nhìn nam tử đỏm dáng kia, ghét bỏ trả lời.
- Còn nữa… chỉ bằng tên õng ẽo ngươi còn muốn lấy muội muội của ta? Em rể chân chính của ta ở chỗ này ngươi biết không hả?
Nam Cung Vô Khuyết hất cằm, kéo Bộ Phương đứng bên mình lại gần.

Thần tình của Bộ Phương ngây ngẩn.
Mộc Trầm Phong nheo mắt, liếc mắt nhìn Bộ Phương, che miệng cười yểu điệu.

Cười một lúc liền xoay người đi ra xa.
Bộ Phương nháy mắt, Nam Cung Vô Khuyết không tự chủ liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái.
- Lão Bộ à… hắn có phải khinh thường ngươi hay không?
Bộ Phương mặt không biểu tình liếc mắt nhìn hắn.
- Ô… ngươi đoán thử xem.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi