MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


Nên sắp xếp U Minh Nữ sống ở đâu?
Bộ Phương ngồi trên ghế, nhìn U Minh Nữ giành Túy Bài Cốt với Cẩu gia đến quên cả trời đất, cảm thấy hơi đau đầu.

Bên trong tiểu điếm chỉ có hai phòng, một là của chính Bộ Phương, một là của Dương Mĩ Cát.

Nếu sắp xếp U Minh Nữ ở trong phòng Dương Mĩ Cát, vậy lỡ như nữ nhân cao to kia trở về thì phải làm sao? Tuy nữ nhân kia rất ít trở về nhà, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Chiếm phòng người ta, bị phát hiện… sẽ thật ngại ngùng.

Sắp xếp Tiểu U ở trong phòng mình?
Ô… Bộ Phương nghĩ một chút, ngẩn ngơ, hay là thôi đi.

- Nha đầu thối nhà ngươi, còn giành Túy Bài Cốt của Cẩu gia, Cẩu gia sẽ tức giận!
Tiểu Hắc phe phẩy cái đuôi, phẫn nộ với U Minh dùng bàn tay trắng nõn thon dài cầm miếng Túy Bài Cốt.

U Minh Nữ liếm đôi môi đỏ mọng, tỏa ra vài phần mị hoặc, sau đó nhét Túy Bài Cốt vào trong miệng.

Ăn bẹp một cái.

Túy Bài Cốt mỹ vị, khiến thể xác và tinh thần của U Minh Nữ cũng hơi vui thích.


Tiểu Hắc cảm thấy cả người mình không tốt lắm, giống như có thanh âm gì vỡ nát.

Thật giận a!
Hắn bỗng nhiên phát hiện, lừa nha đầu này về nhà, quả thật đào hố cho chính mình.

Nha đầu kia vậy mà cũng là tên tham ăn! Ngươi nhìn thử xem nàng hôm nay ăn bao nhiêu? Kết quả còn chưa ăn no, vậy mà còn giành Túy Bài Cốt với mình.

Biết nói đạo lý hay không?
Cẩu gia ăn một miếng Túy Bài Cốt có dễ dàng hay không? Nhưng Tiểu Hắc cũng bất đắc dĩ, dù sao hắn cũng không thể một trảo đập bay nha đầu kia?
Dù sao cũng do mình lừa gạt người ta, nghiệt do mình tạo ra, khóc cũng phải nuốt lệ vào bụng.

Cẩu gia nheo mắt nhìn U Minh Nữ vui sướng gặm Túy Bài Cốt, sủa một tiếng, căm giận vùi đầu ăn.

Rất nhanh, Túy Bài Cốt trong dĩa sứ đều rơi vào trong miệng Cẩu gia.

Miệng Cẩu gia phình to, mắt chó trừng lớn, trừng mắt nhìn U Minh Nữ, bắt đầu nhai nuốt.

Bộ Phương nhìn cũng cạn lời.

Con chó keo kiệt này, tiết tháo đâu rồi… giành ăn với nữ nhân.

U Minh Nữ nhìn Cẩu gia đã ăn hết Túy Bài Cốt, mặt không thay đổi giật dĩa sứ trên bàn, vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ dĩa sứ.

Nước sốt của Túy Bài Cốt còn dính trên dĩa, mùi vị… thật quá ngon.

Cẩu gia thiếu chút nữa nghẹn chết…
Có cần phát rồ đến trình độ này không? Ngay cả nước sốt cũng không buông tha!
Bộ Phương cũng ngẩn ngơ, được rồi… Lúc trước xem như hắn không nói gì, nữ nhân Tiểu U này quá mức điên cuồng rồi.

Buông dĩa sứ ra, U Minh Nữ thoải mái dựa lên ghế, giống như một con mèo đen dịu ngoan, thân hình đầy đặn phập phồng, không ngừng hít thở, mang theo một loại hấp dẫn khác.

Mái tóc dài đen nhánh xõa ra, che hết nửa mặt U Minh Nữ, dung nhan như ẩn như hiện kia, đẹp đến mức người ta cảm thấy kinh tâm động phách.

Cẩu gia sau khi nuốt Túy Bài Cốt trong miệng, vươn đầu lưỡi liếm môi, liếc nhìn Tiểu U dựa trên ghế, rầm rì một tiếng, bước nhỏ trở về dưới tàng cây Ngộ Đạo Thụ, vùi đầu ngủ say.

Ăn no liền ngủ, đây là cuộc sống Cẩu gia thích nhất.


Đây cũng là nguyên nhân Cẩu gia này ngày càng mập lên…
U Minh Nữ nheo mắt, nhìn thoáng qua Bộ Phương, chu môi, tỏ vẻ vui sướng, đứng lên trong ánh nhìn dại ra của Bộ Phương.

Phía trên bàn tay trắng nõn của nữ nhân này, chân khí tối đen lan tỏa, sau đó vung tay lên, U Minh Thuyền đen sẫm mang theo hơi thở xa xưa, xuất hiện bồng bềnh.

Ầm một tiếng, U Minh Thuyền này dừng bên cạnh Cẩu gia, kéo theo một trận cuồng phong, thổi lông Cẩu gia bay tán loạn.

U Minh Thuyền được Tiểu U điều khiển, biến nhỏ rất nhiều, dừng phía trước Ngộ Đạo Thụ, thật vừa vặn.

Nữ nhân này đang làm gì?
Bộ Phương sửng sốt, khó hiểu nhìn U Minh Nữ.

Chỉ thấy U Minh Nữ đi đến trước U Minh Thuyền, tóc dài đến thắt lưng, đen thẳng, xoay người chắp tay thành chữ thập với Bộ Phương.

Sau khi khẽ gật đầu liền bước vào trong thuyền.

Bộ Phương nhếch môi, được rồi… quả thật là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Vốn còn đang đau đầu vì vấn đề sắp xếp chỗ ở của nữ nhân này, hiện tại xem ra, không cần nghĩ nhiều như vậy.

Tiếng hít thở đều đều truyền ra từ trong U Minh Thuyền.

Bộ Phương đứng lên, cầm theo hai dĩa sứ thanh hoa trên bàn, chậm rãi đi vào trong phòng bếp.


Vừa vào phòng bếp, đèn trong tiểu điếm tắt đi, hoàn toàn tối tăm.

Sau khi Bộ Phương ném dĩa sứ vào trong máy rửa chén hệ thống chuẩn bị, duỗi thân người, vỗ vỗ bụng béo tròn của Tiểu Bạch, xoay người lên lầu.

Trong phòng tắm tạt nước lên người một lát, sau đó đi ra ngoài, phất bay mái tóc ướt đẫm, dựa lên cửa sổ, nhìn cảnh đêm xinh đẹp của Thiên Lam Thành, cũng khiến tâm tình hắn vui thích không ít.

Một đêm an tĩnh…
Ngày hôm sau, khi tia nắng sáng sớm truyền vào trong cửa sổ, chiếu lên mặt Bộ Phương, một cảm giác sảng khoái dào dạt, ấm áp lan tỏa, Bộ Phương chậm rãi mở mắt.

Hai mắt nhập nhèm ngái ngủ, ngáp một cái.

Bộ Phương đứng dậy, dùng một sợi dây thưng buộc lên mái tóc dài, chậm rãi đi về phía trước, sau khi rửa mặt, liền đi ra khỏi phòng.

Chỉ mới vừa xuống lầu, chỗ góc tiểu điếm và phòng bếp, Bộ Phương bỗng nhiên sửng sốt, xoay đầu nhìn, lập tức phát hiện một thân ảnh đen sì đứng lặng ở đó, trừng mắt nhìn hắn.

Cái quái gì?
Bộ Phương hoảng sợ, cả người nhảy dựng lên, lui về sau mấy bước.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi