MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


Chỉ sau chốc lát, trong phòng bếp còn có mùi hương nồng đậm bay ra, mùi hương kia như tơ như lũ, quanh quẩn quanh hơi thở của mọi người.
- Tiểu U, bưng thức ăn.
Thanh âm của Bộ Phương truyền ra từ trong phòng bếp.
Tiểu U đã sớm bị mùi hương kia kíc.h thích không chịu nổi, nghe lời này của Bộ Phương, nhất thời đứng lên, bước ra từng bước, giống như xuất hiện không đến một tấc trước cửa sổ.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn thóng qua Tiểu U hưng phấn không thôi, nữ nhân này đang có chủ ý lung tung gì.
Bưng lên Phật Nhảy Tường, ánh mắt Tiểu U trộm sáng, cúi đầu, tiến đến gần Phật Nhảy Tường kia, từ trong cái bình tỏa ra hương nồng.
Bộ Phương nhìn thấy động tác của Tiểu U, lông mi nhíu lại.

Nữ nhân này không phải… muốn ăn Phật Nhảy Tường chứ?
Giống như làm rõ dự đoán trong lòng Bộ Phương, Tiểu U đi không đến vài bước, ngón tay thon dài cong lên, mở nắp phật đà tản ra hào quang vàng.
Mùi hương nồng đậm tràn ra cuồn cuộn, mãnh liệt mà mênh mông.
Thơm! Thật thơm!

Cả gương mặt trắng nõn tuyệt mĩ của Tiểu U bị hơi nóng cuồn cuộn thổi vào mặt, đỏ ửng.
Nam Cung Uyển trợn mắt hác hốc mồm nhìn nữ nhân xinh đẹp kia vung tay lên, chọn ra một miếng thịt trong Phật Nhảy Tường, miệng mở lớn, cắn xuống phần Phật Nhảy Tường vốn thuộc về mình.
Cái quái gì? Ngươi không phải là người phục vụ sao? Nữ nhân này không phải nên bưng món ăn lên cho mình sao? Sao lại ăn rồi?
Nam Cung Uyển cảm thấy cả người hơi hỗn loạn, giống như không thể hiểu nổi hành vi của U Minh Nữ.
Đây làm sao là hành vi của người phục vụ… quả thực chính là cường đạo!
Nam Cung Uyển hơi tức giận, đứng lên khỏi vị trí, lạnh mặt nói:
- Ngươi đang làm cái gì? Đó là Phật Nhảy Tường của ta!
Sụt!
Con ngươi tối đen của Tiểu U thản nhiên liếc mắt nhìn Nam Cung Uyển một cái, nâng vò sứ lên uống một ngụm canh, hơi nóng tràn ngập bụng nàng, khiến nàng không nhịn được hà hơi.
Ăn ngon! Lại ăn được món ăn mới!
Bộ Phương dựa lên cánh cửa, cạn lời, Tiểu U này… quả nhiên lại ăn rồi! Hắn lại mang về một tên còn tham ăn hơn Cẩu gia.
Cẩu gia nhập nhèm mở mắt, liếc Tiểu U một cái, rầm rì một tiếng...!Cẩu gia yêu thích Túy Bài Cốt nhất, món ăn bình thường, hắn không ăn.

Nha đầu kia… còn ăn nhiều hơn Cẩu gia.
Tiểu U bưng lên vò Phật Nhảy Tường, vừa ă vừa đi, đi tới vị trí Nam Cung Uyển, kéo ghế ngồi xuống.
Vẫn ăn không ngừng.
Nam Cung Uyển tức đến ngực phập phồng, độ cong kia, thập hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Dung nhan xinh đẹp của nàng tức đến trắng bệch.
- Ngươi…
- Muội muội à!
Ngay khi Nam Cung Uyển định nói gì.

Bên ngoài tiểu điếm, nhất thời vang lên thanh âm khàn khàn.
Nam Cung Uyển ngẩn ngơ, Bộ Phương cũng ngẩn ngơ, Tiểu U tiếp tục ăn bẹp bẹp, cũng ngẩn đầu.
Tình huống gì?
Chỉ thấy, Nam Cung Vô Khuyết giương hai tay, từ bên ngoài tiểu điếm vọt vào, thần tình bi thương.
Thời điểm nhìn thấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc của Nam Cung Uyển, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Quay đầu nhìn, thấy Tiểu U đang ăn Phật Nhảy Tường bẹp bẹp.

Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết run lên, nhìn đến trong lòng Tiểu U phát run.
Nữ nhân… thật con mẹ nó khủng bố! Nhưng trong tiểu điếm của Bộ lão bản, nữ nhân này sẽ thu mình một chút.
Nam Cung Vô Khuyết thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn còn chưa thả lỏng hoàn toàn, thiếu chút nữa bị một câu của Nam Cung Uyển dọa đau sốc hông.
- Bộ lão bản, nữ nhân này tùy tiện ăn món ăn khách gọi, chẳng lẽ ngươi không nói gì sao? Loại người phục vụ như vậy, sẽ ảnh hưởng hình tượng tiểu điếm, ngươi không thể sa thải nàng sao?
Nam Cung Uyển vừa nói xong.
Bộ Phương ngẩn ngơ, Tiểu U ngẩn ngơ, ngay cả Cẩu gia đang ngáp cũng ngẩn ngơ.

Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết run lên, hai chân hơi nhũn ra.

Cô nãi nãi của ta… ngươi hoàn toàn không biết gì về sự thật.

Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với tồn tại khủng bố ra sao không?
Nam Cung Vô Khuyết lạnh run, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiểu U.

Quả nhiên… nữ nhân tóc dài đen thẳng này vung vẫy tay, ngừng nhai, ánh mắt chuyển dời lên người Nam Cung Uyển.
----------oOo----------
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi