MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


 
- An ...!An sư tỷ, đừng...!đừng như vậy!
 
Khuôn mặt Đoạn Vân đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và tức giận, những ánh mắt kỳ quái trêu chọc từ chung quanh phóng tới khiến cho hắn cảm giác cả người mình giống như bị hỏa thiêu.
 
Thật ra Đoạn Vân rất buồn bực.
 
Sáng sớm, hắn còn chuẩn bị đến luyện đan thất trong chiến thuyền luyện tập một chút kỹ xảo khống chế lửa, nhưng ai ngờ, hắn mới đi ra khỏi cửa phòng mình, đã bắt gặp ma nữ An Sênh đang dựa bên tường.
 
Trong mắt nữ nhân lóe ra tinh mang, không nói hai lời, dẫn hắn chạy nhanh ra ngoài chiến thuyền.
 
Hắn đường đường là một nam nhi thân cao bảy thước, lại bị một nữ nhân dẫn đi...
 
Không phải rất mất thể diện sao?
 
Mất mặt như thế, liệu sau này còn có thể tìm vợ hay không? Đoạn Vân rất bi thương.
 
Ma nữ An Sênh có tu vi rất cao, cho nên phi nước đại rất nhanh, Đoạn Vân bị An Sênh dẫn đi, khuôn mặt bi phẫn, mái tóc màu xám tro dưới cuồng phong kêu gào, thổi bay phiêu đãng, không ngừng đánh vào mặt của hắn.
 
- Yên lặng đi, tỷ tỷ đang đi đường! Tỷ tỷ thật sự rất tò mò về Bộ lão bản mà ngươi nói, hôm nay đi gặp một lần, các ngươi không phải là người quen cũ sao? Vừa vặn tỷ tỷ thành toàn cho các ngươi!
 
Đôi chân thon dài của ma nữ An Sênh lướt đi, thoáng cái đã vượt qua khoảng cách rất dài, giống như vượt qua không gian.
 
Thân thể đầy đặn bốc lửa của nàng ở bên dưới khẽ lay động, bộ ngực cao vút, Đoạn Vân chỉ cảm giác mình vừa đau vừa sảng khoái.
 
Nhưng hắn vẫn có chút choáng váng trước những lời của ma nữ An Sênh.
 

Nàng muốn đi gặp Bộ lão bản sao?
 
Hắn...!Hắn còn chưa chuẩn bị xong!
 
...
 
Ầm! !
 
Một tiếng vang thật lớn!
 
Trong tiểu điếm tất cả mọi người đều nhướng mi, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
 
Quan tài đồng xanh do Giáp Quan An Cổ ném ra bị chặn lại, bị một thân hình khổng lồ bắt được, lơ lửng trong hư không.
 
Đó là một con Khôi Lỗi, cả người mặc khôi giáp bằng sắt, trong con mắt cơ giới đang không ngừng lóe lên quang hoa màu tím, khí tức cuồng bá từ trên người lóe lên.
 
Nam Cung Uyển và Nam Cung Vô Khuyết cũng hít một hơi thật sâu, buông lỏng không ít.
 
Bọn họ là khách quen của tiểu điếm, đối với Tiểu Bạch cũng tương đối quen thuộc, biết Bộ Phương có một con Khôi Lỗi cường hãn.
 
Nhưng những thực khách mới của tiểu điếm thì ngạc nhiên, thì ra Bộ lão bản còn có một át chủ bài Khôi Lỗi như vậy!
 
Nhưng...!Rất nhiều người nhìn thấy con Khôi Lỗi, sắc mặt lại trở nên cổ quái.
 
- Bộ lão bản không sao thật chứ? Ở trước mặt cường giả Khôi Tông lại chơi Khôi Lỗi...
 
- Sao đột nhiên hưng phấn như vậy, không biết là Khôi Lỗi của Khôi Tông cường giả mạnh hay là Khôi Lỗi của Bộ lão bản mạnh!
 
- Trong quan tài đồng xanh Giáp Quan An Cổ ném ra hình như có một con Khôi Lỗi?
 
...
 
Các thực khách chung quanh nhìn thấy Bộ Phương an toàn, cũng thở ra một hơi, bắt đầu tiến tới líu ríu nói không ngừng.
 
Bọn họ tò mò, bọn họ hưng phấn!
 
Bộ Phương gãi gãi mái tóc rủ xuống, ánh mắt xuống người An Cổ, cũng từ từ trở nên lạnh lùng.
 
- Ta nói rồi...!Trong tiểu điếm không cho gây chuyện, xem ra ngươi thật sự nghe không hiểu.
 
Giáp Quan An Cổ nhìn Bộ Phương, tròng mắt màu đỏ ngược lại nhìn Tiểu Bạch, hiện lên vẻ kinh dị.
 
Khôi Lỗi...!một Khôi Lỗi đặc biệt!
 
Phong cách của Khôi Lỗi này hoàn toàn bất đồng với phong cách của Khôi Lỗi Khôi Tông!
 
- Có chút thú vị...!Một con Khôi Lỗi? Ở trước mặt Khôi Tông ta dám chơi Khôi Lỗi, ngươi đúng là người đầu tiên...
 

Giáp Quan An Cổ khàn khàn cười nói, sau đó hắn giơ tay lên, tay áo hắc bào rơi xuống, lộ ra một bàn tay có móng tay màu đen, bàn tay ấm áp như ngọc, phía trên có những đường nét kỳ dị.
 
Ông...
 
Một trận ba động khuếch tán.
 
Sau một khắc, quan tài đồng xanh Tiểu Bạch bắt được bắt đầu rung động.
 
Thanh âm cọt kẹt vang lên, thanh âm phảng phất như từ viễn cổ truyền đến, xa xăm không dứt, nắp quan chậm rãi lay động, từ từ mở ra...
 
Con ngươi màu đỏ tươi dưới hắc bào của An Cổ ngày càng đỏ lòm, tựa hồ có một tiếng cười nhạt truyền ra.
 
Sau một khắc, tất cả mọi người đều cảm thấy tâm thần run sợ.
 
Ngay cả Nam Cung Vô Khuyết cũng nheo mắt, trái tim run lên.
 
Chỉ thấy, một đạo thân ảnh chậm rãi từ trong quan tài đồng xanh đứng lên.
 
Hình ảnh lộ ra mấy phần quỷ dị.
 
Tiểu Bạch cầm quan tài đồng xanh, còn trong quan tài cũng có một đạo thân ảnh chậm rãi leo ra.
 
Khí tức âm lãnh băng hàn từ trên thân ảnh kia không ngừng tuôn ra.
 
Mọi người nhìn thấy đạo thân ảnh từ trong quan tài leo ra, đều hít vào một hơi.
 
Đứng trong quan tài kia là một Khôi Lỗi hình người cả người đen nhánh, nói là Khôi Lỗi là bởi vì nhìn từ bên ngoài, thật sự không nhìn ra bộ dạng con người.
 
Đây chính là xác ướp cổ của Giáp Quan An Cổ sao?
 
Đó là con Khôi Lỗi được xem như trân bảo, thân hình vô cùng hắc ám, không thấy rõ nhân dạng, đầu trọc, phía trên vẽ đầy đường vân, da thịt trên người hiện ra màu kim khí, giống như một khối kim loại.
 
Con ngươi Khôi Lỗi hiện ra màu đỏ tươi, chống lại tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch, giống như có sấm sét nổ tung trong tầm mắt của hai Khôi Lỗi.
 

Rống!
 
Thi Khôi há mồm, phát ra một tiếng hô giống như dã thú.
 
Tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên, cuối cùng hóa thành màu trắng, vô cùng lạnh lẽo.
 
- Kẻ nháo sự...!Cởi y phục thị chúng!
 
Ầm! !
 
Thi Khôi kia trong nháy mắt từ trong quan tài đồng xanh lao ra, một chân quét ngang về hướng đầu Tiểu Bạch, kình phong đáng sợ tựa hồ muốn xé nát không khí!
 
Thình thịch thình thịch!
 
Tiểu Bạch chợt dùng sức, đẩy quan tài đồng xanh ra, giương quả đấm to lớn, đập vào chân Thi Khôi .
 
Phảng phất như tiếng vang lúc kim khí va chạm nổ ra, Tiểu Bạch lui về sau mấy bước, Thi Khôi kia cũng tung mình, trở xuống bên cạnh An Cổ.
 
Một tiếng trống vang lên...!Quan tài đồng xanh rơi trên mặt đất, từ trong đó không ngừng tràn ra âm khí.
 
- Thú vị...!thú vị! Lại có thể đối chọi với một kích của Thi Khôi ! Khôi Lỗi này...!thú vị!
 
Ánh sáng màu đỏ trong hắc bào của An Cổ đại thịnh, hưng phấn rống to!
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi