MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


 
 
 
Đây là một thân hình gầy gò, không quá khôi ngô, cũng không coi là vô cùng anh tuấn, đường nét trên khuôn mặt có chút nhu hòa, khí chất làm cho người ta cảm thấy bình yên, ánh mắt bình thản, làm người ta cảm thấy vô cùng thư thái.
 
Không tính là quá anh tuấn, cũng không coi là xấu xí, là loại cảm giác thanh tú.
 
Ma nữ An Sênh nhìn thanh niên từ trong phòng bếp đi ra, chớp chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, bộ dạng cũng rất sạch sẽ.
 
Bộ dạng đó nếu như cười một cái có thể cũng rất khả ái.
 
Nhưng Bộ Phương dĩ nhiên không biết cười, cho nên cũng rất khó thỏa mãn tâm nguyện của ma nữ An Sênh.
 
Tiêu Hà ngồi đối diện với An Sênh, vẻ mặt chán ghét, có ý gì? Rốt cuộc có ý gì? !
 
Tại sao thấy ta vẻ mặt liền ghét bỏ nói hèn mọn, thấy thanh niên này thì vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, ngươi đang xem thường ta sao?
 
Phảng phất có một mũi tên vô hình đâm vào trái tim Tiêu Hà, đau quá!
 
Đoạn Vân mắt lộ tinh quang nhìn Bộ Phương, khuôn mặt mong đợi, rốt cục cũng được gặp lại Bộ lão bản! Bộ lão bản vẫn vô cảm...
 
Tiểu U đặt món ăn trước mặt Tiêu Hà và Tây Môn Hiên, ánh mắt lạnh lùng liếc Tiêu Hà một cái, bình thản phun ra một câu:
 
- Hèn mọn.

 
Sau đó xoay người rời đi.
 
Tiêu Hà ngây người như phỗng, hắn đã chọc giận ai chứ? Tại sao mỹ nữ nào đụng phải hắn đều nói hắn hèn mọn?
 
Hắn rõ ràng đẹp trai như vậy!
 
Tây Môn Hiên thấy bộ dạng chán ghét của Tiêu Hà, thở dài, lắc lắc đầu, ánh mắt rơi vào cơm trứng chiên trước mặt.
 
Hắn là theo chân Đoạn Vân gọi món ăn, cho nên hắn gọi cơm trứng chiên.
 
Mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, tràn vào trong lỗ mũi của hắn, khiến cho hắn đang nghiêm túc cũng có chút kinh ngạc.
 
- Thơm quá...
 
Tây Môn Hiên lẩm bẩm nói, sau đó cầm chiếc thìa sứ xúc một thìa.
 
Những hạt cơm tròn xoe mà trắng nõn dùng thìa sứ xúc lên, còn dính chất lỏng trứng vàng, kéo theo sợi trứng dài mảnh.
 
Ục.
 
Mùi thơm xông vào mũi, khiến Tây Môn Hiên không nhịn được nuốt nước miếng, trong bụng cũng truyền ra tiếng ục ục.
 
Tây Môn Hiên không phải là người của Đan phủ, cho nên hắn dĩ nhiên đã ăn rất nhiều thức ăn ngon, nhưng thức ăn đối với loại cường giả đã đạt đến cảnh giới như hắn mà nói, đã không có bao nhiêu nhu cầu rồi.
 
Cơm trứng chiên tựa hồ một lần nữa kích thích hắn muốn ăn, khiến cho hắn cũng cảm nhận được một loại cảm giác đói bụng!
 
Ánh mắt của mọi người chung quanh cũng bị hấp dẫn tới đây.
 
Đôi mắt ma nữ An Sênh khẽ phát sáng, vô cùng kinh ngạc nhìn cơm trứng chiên...!Bộ dạng có chút tinh sảo, giống như cơm trứng chiên biết phát sáng vậy.
 
Xem ra mùi vị không tệ.
 
Cơm trứng chiên vừa vào miệng, chất lỏng trứng trong nháy mắt đông lại, sau khi đông lại vẫn có chút đàn hồi, khẽ bắn vào thành miệng, khiến cho hắn cảm nhận được một loại cảm giác say mê.
 
Mùi thơm tràn ngập trong khoang miệng, giống như có một quả bom mùi thơm nổ tung trong miệng hắn, khiến miệng và mũi hắn tràn ngập mùi thơm, thậm chí trong lúc hô hấp cũng có mùi thơm chảy ra.
 
Loại cảm giác này...!Thật sự khó có thể nói rõ.
 
Vẻ mặt nghiêm túc của Tây Môn Hiên đã sớm biến mất, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ửng hồng, giống như say mê trong mùi thơm của cơm trứng chiên.
 
Mỹ vị! Thật sự là mỹ vị!
 

Giờ phút này Tiêu Hà cũng bị một màn này hấp dẫn, vẻ ửng hồng trên mặt Tây Môn Hiên khiến hắn nổi da gà, đây là món ăn gì lại có thể làm cho một người say mê võ nghệ nghiêm túc lại lộ ra vẻ mặt như thế? !
 
Đôi mắt Đoạn Vân khẽ nheo lại, quả nhiên...!Quả nhiên không hổ là cơm trứng chiên của Bộ lão bản, vẫn tràn đầy ma lực!
 
Ngửi ngửi mùi cơm trứng chiên tản ra trước mặt, Đoạn Vân cũng không nhịn được lộ ra vẻ say mê, ma nữ An Sênh bị mùi thơm trêu chọc đã sớm có chút không chịu được.
 
Rốt cục, Bộ Phương đi tới trước người nàng.

Ánh mắt thản nhiên liếc nàng một cái, đặt khay đồ sứ trước mặt ma nữ An Sênh.
 
- Thịt kho tàu của ngươi đây, mời dùng.
 
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi nói.
 
Thịt kho tàu!
 
Ánh mắt ma nữ An Sênh trợn to, nhìn món ăn như pha lê hồng đặt trước mặt mình, trong lòng vô cùng rung động, món ăn này tựa hồ như bắn ra quang hoa, sáng lấp lánh.
 
- Đẹp quá! Cái này...!ăn được sao?
 
Ma nữ An Sênh lè lưỡi, liếm liếm môi, tư thái mị hoặc khiến cho các thực khách chung quanh cũng không nhịn được rung động trong lòng.
 
Bộ Phương liếc nàng một cái, nhếch khóe miệng, lười trả lời vấn đề của nàng.
 
Sau khi đặt một phần thịt kho tàu khác trước mặt Tiêu Hà, đứng lên, chuẩn bị trở về trong phòng bếp.
 
Đoạn Vân vừa thấy Bộ Phương muốn đi, nhất thời vội vàng.
 
- Bộ lão bản! Ngươi không thấy ta sao? Đừng đi!
 
Đoạn Vân nhìn bóng lưng Bộ Phương xoay đi, hô lên.

 
Bộ Phương sửng sốt, nghi ngờ xoay người nhìn Đoạn Vân.
 
- Sao vậy?
 
- Ngươi không nhận ra ta sao?
 
Đoạn Vân trừng mắt, mái tóc màu xám tro phiêu đãng.
 
- Ngươi...!là ai?
 
Bộ Phương giật giật khóe miệng, liếc nhìn Đoạn Vân không nói nên lời, nói.
 
Thật xấu hổ!
 
Đoạn Vân cảm giác mình giống như bị rối tung trong gió, bộ dạng bối rối của Bộ lão bản không giống như giả vờ, Bộ lão bản thật sự không nhận ra hắn!
 
Hắn cảm giác như bị toàn thế giới từ bỏ.
 
Đoạn Vân phảng phất như hóa đá, cõi lòng tan nát.
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi