MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


 
- Top 100 Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển...!sắp bắt đầu! Mời tất cả tuyển thủ đến võ đài số một tập hợp.
 
Thanh âm thâm trầm vang lên, vọng vọng khắp quảng trường trung tâm, vang dội bên tai mỗi người, theo thanh âm rơi xuống, còn có tiếng chuông vang nặng nề, không ngừng truyền ra!
 
Tiếng ồn ào vang lên, trên quảng trường trung tâm các khán giả mong đợi đã lâu đều phát ra tiếng ầm ĩ đinh tai nhức óc.
 
Tiếng ầm ĩ bay thẳng đến chân trời, giống như muốn lật đổ cả bầu trời.
 
- Cuối cùng cũng bắt đầu! Sốt ruột quá!
 
- Top 100 cuộc thi rốt cục bắt đầu thi đấu! Thật phấn khích! Ta muốn xem An nữ thần của ta!
 
- Ha ha ha! Mong đợi đã lâu! Mục Bạch sư huynh của ta mới lợi hại nhất!
 
...
 
Trên mặt khán giả đều toát ra vẻ hưng phấn, tiếng ồn ào không ngừng vang lên, trong số đám khán giả này, có người là Luyện Đan Sư có người không phải Luyện Đan Sư, nhưng mỗi người đều có đối tượng kính nể riêng của mình.
 
Ở Đan phủ, luyện đan đã sớm trở thành một loại thuỷ triều, đây cũng là nguyên nhân tại sao tồn tại Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển.
 

Y sư, Độc sư cũng là một số người bởi vì không có thiên phú luyện đan, nhưng lại khát vọng trở thành Luyện Đan Sư mới nghiên cứu ra nghề nghiệp này, Đan phủ không cự tuyệt những nghề nghiệp này, cho nên mới có tổ kỳ nhân dị sĩ trong cuộc so tài Diệu Thủ Hồi Xuân.
 
Nhưng cuối cùng, Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển vẫn là võ đài của Luyện Đan Sư, võ đài này là nơi để Luyện Đan Sư tuỳ ý.
 
Y sư, Độc sư cuối cùng chỉ là tiểu đạo, chỉ có thể trở thành lá xanh ngắt hoa đỏ, làm nền cho Luyện Đan Sư mà thôi!
 
Không hỏi được lần tranh tài này Bộ Phương sẽ nấu nướng món gì, ma nữ An Sênh vẫn cảm thấy đáng tiếc, trong lòng cũng có chút không cam lòng.
 
Đoàn người đi tới võ đài số một, bởi vì Bộ Phương, khiến Top 100 cuộc thi lần này chỉ có chín mươi mốt người, nhưng, dù sao cũng là Top 100, dĩ nhiên không thể chỉ có chín mươi mốt người tham gia, cho nên trong thời gian ba ngày lại tiến hành một cuộc so tài, chọn lựa thêm chín người.
 
Cho nên rốt cục gom đủ một trăm người.
 
Trong chín người này có một người chính là Lưu sư huynh ban đầu bị Bộ Phương đào thải, giờ phút này Lưu sư huynh mặc dù vẫn suy sụp, nhưng trong ánh mắt đã khôi phục không ít thần quang.
 
Đến trên võ đài, ba người Lưu sư huynh, Trương sư huynh, Đoạn Vân đứng chung một chỗ, bọn họ đều nhìn thấy Bộ Phương, vẻ mặt mỗi người lại có chút bất đồng.
 
Tròng mắt Trương sư huynh co rụt, tràn đầy sợ hãi.
 
Hắn khó khăn mới đạt được tấn chức trong cuộc thi vòng loại của Bộ Phương, hắn biết rất rõ sự kinh khủng của Bộ Phương, cho nên đến hiện tại lòng vẫn còn sợ hãi.
 
Còn Đoạn Vân lại hưng phấn, có thể gặp được Bộ lão bản ở Thiên Lam Thành, đó là một niềm vui bất ngờ.
 
Lưu sư huynh nhìn Bộ Phương chằm chằm, giống như một ác lang, hắn mang theo lòng báo thù, đối với kẻ đã khiến cho hắn phải chịu nhục nhã, hắn nhất định phải báo thù!
 
Bộ Phương có chút sững sờ trước ánh mắt của ba người này, sau đó nghiêm túc gật đầu với ba người, coi là chào hỏi.
 
Trong khán phòng bên ngoài võ đài, Tây Môn Hiên lưng đeo một thanh trọng kiếm, tìm vị trí ngồi xuống.
 
- Ơ, Tây Môn huynh, ngươi cũng có tâm tư nhàn nhã đến xem tranh tài sao?
 
Tựa hồ như một sự trùng hợp tình cờ, Tiêu Hà lại an vị ở chỗ cách Tây Môn Hiên không xa, cười nhìn Tây Môn Hiên.
 
Tây Môn Hiên liếc hắn một cái, khóe miệng thoáng mấp máy.
 
Tiêu Hà sửng sốt, sau đó cả người giống như phát điên!
 
Hèn mọn...
 

Một đại nam nhân như ngươi nói hèn mọn cái gì! Đừng tưởng ngươi nói nhỏ thì ta không nghe thấy!
 
Tiêu Hà tức giận! Bị mỹ nữ nói hèn mọn còn chưa tính, lại bị một đại nam nhân nói hèn mọn là chuyện gì...!Hắn thật sự muốn phát điên!
 
Nhưng Tiêu Hà cũng chỉ có thể giấu ủy khuất trong lòng.
 
Ba ngày trước, sau khi ăn thịt kho tàu ở quán ăn Vân Lam của Bộ lão bản, cả người Tiêu Hà cũng sửng sốt, loại mỹ vị này thật sự hấp dẫn vị giác của hắn, khiến cho hắn muốn ngừng cũng không được, căn bản không cách nào ngăn cản, cho nên trong ba ngày liên tục đều ở trong tiểu điếm của Bộ lão bản gọi món ăn.
 
Hôm nay Bộ Phương đi dự thi, hắn đột nhiên có chút tò mò, cho nên cũng qua xem.
 
Về phần Tây Môn Hiên, thật ra tình huống cũng không sai biệt lắm.
 
Nhưng hôm qua mình còn hỏi hắn có muốn đi chung hay không,
 
Tây Môn Hiên nghiêm túc nói không, kết quả hôm nay tự mình chạy tới, còn ngồi bên cạnh hắn...!Có phải là rất xấu hổ không? !
 
Trên võ đài, từ trong thuyền chiến, có mấy đạo thân ảnh chậm rãi hạ xuống.
 
Mấy người này chính là Thẩm phán viên của đại điển lần này, tu vi của bọn hắn cường hãn, là người phụ trách lần so tài này.
 
Cố Hạc đại sư nheo mắt cười, giống như một lão ngoan đồng hòa ái dễ gần.
 
Huyền Minh đại sư là Tứ Vân Luyện Đan Sư của Thiên Lam Thành, thân phận cao quý, cũng là người phụ trách chủ yếu lần này, chịu trách nhiệm về các sự kiện quan trọng của đại điển.
 
- Thời gian ba ngày đã qua, không biết các vị chuẩn bị thế nào? Top 100 cuộc thi sắp bắt đầu, tiếp theo các ngươi sẽ đối mặt với đối thủ của mình, thể hiện ra thực lực chân chính của các ngươi! Trong mỗi hiệp đấu, chỉ có một người được thăng hạng, sau khi được thăng hạng...!chính là Top 50 của Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển!
 
Huyền Minh đại sư trôi nổi trong hư không, trường bào uy phong bay phất phới, cả người tiên phong đạo cốt, nghiêm túc nói, thanh âm vang dội toàn trường.
 

Sắc mặt những người dự thi ở võ đài số một cũng có chút kích động.
 
- Ba ngày trước, mọi người có lẽ đã biết đối thủ của mình là ai? Tiếp theo chính là lấy số thứ tự tranh tài...!Mọi người có nhìn thấy trận pháp kia không?
 
Huyền Minh đại sư phất tay ra phía sau nói.
 
Các trọng tài đứng quanh quảng trường trung tâm nhất thời gật đầu, vội vàng thúc dục chân khí trong cơ thể, nhất thời chân khí tràn vào bên trong trận pháp tinh thạch.
 
Ông...
 
Một trận thanh âm vang dội, từng chùm ánh sáng từ khắp quảng trường phóng lên, bay thẳng đến chân trời!
 
Những chùm sáng này hội tụ trên vòm trời nhất thời tạo thành một màn sáng khổng lồ, màn sáng kia tựa hồ muốn che khuất bầu trời, giống như có vô số ngôi sao đang lấp lánh.
 
Cùng lúc đó.
 
Bên trong vị trí chủ tháp ở Thiên Đan Thành, Thiên Diệu Thành, Đan phủ đồng thời lóe ra màn sáng che khuất bầu trời, trong màn sáng không ngừng có quang hoa lóe lên, sau đó từ từ hiện ra hình ảnh mơ hồ.
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi