NAM CHÍNH KHÔNG DỄ LÀM ĐÂU!

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Cuộc sống ngày ngày đối mặt với đống công văn vô hạn cứ thế chầm chậm trôi qua, ngày tháng Cố Phàm ở ma giáo cũng an ổn một cách lạ thường. Ngay cả Phong Việt Trạch cũng không thấy tới quấy rầy y, nghe nói là bởi vì đang bận chuẩn bị cho đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.

Động phòng hoa chúc con em gái ngươi ý! Còn nữa tại sao giờ là ban đêm rồi mà y vẫn cứ ngồi đây chỉnh sửa sổ sách cho người ta là thế quái nào?

Cố Phàm cảm thấy mình không chỉ phải bán sức lao động mà còn phải bán thân nữa, thật quá khổ sai mà.

Đáng tiếc tổng đàn ma giáo nằm ở chỗ khuất, mà chính phái cũng không có khả năng sẽ vì một mình y mà tụ họp cả đội ngũ để tùy tiện tấn công ma giáo. Cho nên trước mắt có lẽ sẽ không có người tới cứu y, mà nếu dựa vào bản lĩnh lăn lộn từ trước đến nay của y thì hiển nhiên cũng không đủ dùng.

Chẳng lẽ số mệnh đã định trước hai đời y đều phải thua ở trên tay Phong Việt Trạch sao? Có nhất thiết là phải bi kịch đến thế không?!

Nghĩ đến đây, Cố Phàm cũng khó mà ngồi thẳng lưng được, ném cuốn sổ sách trong tay đi, không thèm để ý tới tiếng la khóc om sòm của Thịnh Thiên nữa, đi thẳng ra một nơi tĩnh lặng trong viện tử, ngẩn người nhìn từng bông cúc.

Cũng đã nửa tháng không được gặp đám sư đệ loi choi luôn thích gây họa rồi.

Aiz, cũng thật nhớ Kình Thương nữa.

Cơ mà, cái tên mặc đồ đen mặt không cảm xúc lại còn có cọng tóc ngu ngốc phất phơ trên đầu đang đi về phía y kia sao mà có nét giống Kình Thương thế…

Không đúng, đây căn bản chính là hắn!

Cố Phàm đứng bật dậy, vọt thẳng tới, bàn tay vươn ra cũng hơi run rẩy.

“Kình Thương?”

Đã nhiều ngày không gặp, Thẩm Kình Thương vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng lại thấy rõ sự tiều tụy, bên dưới mắt còn có quầng thâm, áo quần đầu tóc vẫn còn đang có nước nhỏ giọt. Sau khi hờ hững nhìn Cố Phàm một lúc, Thẩm Kình Thương bỗng nhiên xít lại gần, vài sợi tóc ướt sũng lành lạnh cũng rủ theo xuống cổ Cố Phàm, khiến nhịp tim của y không hiểu sao hẫng mất một nhịp. Nhưng câu nói sau đó của Thẩm Kình Thương lại khiến y dở khóc dở cười.

“Ừm, trên người sư huynh dính toàn là mùi của những tên nam nhân khác.”

… Đây là phát hiện mang tính phi nhân loại gì thế.

Ngay lúc Cố Phàm đang muốn đẩy đối phương ra, Thẩm Kình Thương lại ôm lấy y, còn cắn mạnh một cái vào cổ y, khiến Cố Phàm vốn không chút phòng bị lập tức xù lông.

“Kình, Kình Thương ngươi làm gì thế?”

Thẩm Kình Thương nhìn vết đỏ mới ra lò trên cổ Cố Phàm, hí mắt hài lòng, sau đó bình tĩnh nói: “Là trừng phạt vì sư huynh bỏ ta lại.”

Lời này lập tức khiến cho Cố Phàm chột dạ không nói lên lời.

Có điều nghĩ lại, y rõ ràng cũng bị ép buộc, người bị hại rõ ràng là y cơ mà!

Nhưng nhìn Thẩm Kình Thương vẫn mang theo vẻ mệt nhọc và hốc hác, Cố Phàm không nhịn được mềm lòng, chỉ đành nói dịu dàng: “Được rồi, là sư huynh không tốt, chúng ta vào phòng trước đã, nơi này không quá an toàn.”

Mặc dù Phong Việt Trạch không biết tính toán sao mà không can thiệp vào hoạt động của Cố Phàm trong giáo, cũng không sắp xếp nhân thủ trông coi y, mà tiểu viện này dù khá kín đáo nhưng lại không đủ chặt chẽ.

Y nhanh nhẹn kéo Thẩm Kình Thương vào phòng mình, lấm la lấm lét nhìn quanh bên ngoài, khi đã chắc chắn không có ai chú ý mới khóa cửa lại, thấp giọng hỏi: “Kình Thương, ngươi vào bằng cách nào?”

Thẩm Kình Thương tùy ý tìm một băng ghế ngồi xuống, thản nhiên rót một ly nước trà đang chuẩn bị đưa lên uống, nghe vậy xoay tròn chén trà, cọng tóc ngốc nghếch cũng lắc lư theo động tác của hắn.

“Ôm một cây gỗ nổi bơi hai ngày là đến.”

“Cái gì?”

Cố Phàm nghe vậy nhíu chặt chân mày, đi tới sờ lên trán Thẩm Kình Thương. Bây giờ mặc dù mới đầu thu, thời tiết không quá lạnh, nhưng ngâm người trong nước hồ suốt hai ngày, nói không chừng bây giờ đã phát sốt rồi.

Thẩm Kình Thương sững người, cũng không tránh đi, vẫn để Cố Phàm sờ lên trán hắn, lại không yên tâm nắm tay y dùng nội lực thăm dò kinh mạch của y.

Một lát sau, Cố Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn tốt vẫn tốt.”

Thẩm Kình Thương cảm nhận nhiệt độ y để lại, mím môi: “Không tốt chút nào.”

Cố Phàm lập tức lo lắng, hỏi: “Ngươi khó chịu chỗ nào sao?”

Thẩm Kình Thương đứng lên lắc đầu, vẻ mặt vẫn không chút gợn sóng như cũ, nhưng giọng hắn lại hơi khàn khàn.

“Ta rất nhớ sư huynh. Thật đấy, rất nhớ sư huynh.”

Hắn cứ đứng như vậy ở trước mặt Cố Phàm, mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng lưng lại thẳng tắp, dồn nén hết tất cả nhưng lo âu và cực nhọc đã chịu xuống, không mảy may để lộ ra nửa phân.

Có lẽ sẽ chẳng có ai khác giống như hắn, liều mạng xông vào hang hổ chỉ vì cứu y, còn nói với y một câu rằng, hắn rất nhớ y.

Ngốc thật, ngốc như y đời trước vậy.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Cố Phàm bất giác cong lên, lòng xao động liên hồi, vội vàng quay đầu đi ho mấy tiếng nhằm che giấu sự lúng túng không biết lý do trong lòng, suy nghĩ một lát mới nói một cách nghiêm túc: “Ta xin lỗi.”

Thẩm Kình Thương ngẩn người, nhìn y chằm chằm, rồi mới bình thản lên tiếng: “Sư huynh nói sai rồi.”

“Hả?”

Thẩm Kình Thương nghiêm trang chỉ bảo: “Lúc này phải nói ngươi cũng rất nhớ ta mới đúng.”

Nói xong mặt hắn vẫn không chút thay đổi, đôi mắt còn lấp lánh nhìn thẳng vào y.

Cố Phàm run rẩy khóe miệng.

Nó là đang mong đợi đấy à, tuyệt đối là đang mong đợi đúng không. Thật ra vừa nãy nói những câu phiến tình đó là vì để y hồi đáp bằng câu này đúng không. Cái tên này sao mà giỏi sát phong cảnh thế, thỉnh thoảng ấm áp một hồi khó đến thế sao!

Cố Phàm bỗng khó chịu một cách khó hiểu, cố làm ra một nụ cười sáng lạn, nói: “À, ta đương nhiên nhớ ngươi rồi.”

Thẩm Kình Thương vô cùng bình thản gật đầu một cái, đáng tiếc cọng tóc ngốc đưa qua đưa lại đã làm lộ tâm trạng của hắn hiện tại.

Sau đó Cố Phàm nói tiếp: “Ta còn nhớ sư phụ, nhớ nhị sư đệ, nhớ tam sư đệ, nhớ tứ sư đệ, nhớ ngũ sư đệ… nhớ nhất chính là tiểu sư đệ.”

Động tác của Thẩm Kình Thương dừng lại, cọng tóc ngốc mất hết tinh thần rũ xuống, cả người bỗng chốc bao phủ trong sự chán nản, giống như một chú cún con bị vứt bỏ, chỉ biết dùng ánh mắt đen láy ngây ngẩn nhìn theo người ta.

Cố Phàm nhìn hắn, gắng kiềm chế, nhưng không được. Cuối cùng im lặng nhấc chân đến gần, vươn tay sờ lên đầu sư đệ nhà mình.

Thẩm Kình Thương sửng sốt, sau đó vô cùng ân cần khom người xuống.

Cố Phàm: …

Cảm giác bị đánh bại hoàn toàn này là sao nhỉ!

Vì vậy Cố Phàm hết sức sáng suốt thu tay về, ngoảnh đầu đi tỏ vẻ “ta mới vừa rồi không làm gì hết”, dứt khoát chuyển đề tài: “Chúng ta tiếp theo nên làm thế nào? Muốn chạy trốn cũng không dễ.”

Thẩm Kình Thương hơi nghiêng đầu, tựa hồ không rõ phản ứng của Cố Phàm, nhưng vẫn trả lời bằng giọng nói bằng bằng: “Phong An Lan sẽ hỗ trợ.”

… Ngay cả cái tên huynh khống nặng đó cũng có thể kêu gọi đầu hàng thành công sao?

Cố Phàm tỏ vẻ kính nể nhìn hắn, hỏi: “Nó giúp những gì?”

Lúc này Thẩm Kình Thương không có trả lời ngay, mà xoay người đi đến cửa, thẳng thừng đẩy cửa phòng ra.

Mùi lửa cháy phà vào mặt.

Ánh lửa cao vút trong bóng tối càng thêm rõ ràng, tiếng người ồn ào phía xa xa, khói dày đặc theo gió đưa tới, có thể thấy thế lửa cực lớn.

Hơn nữa chỗ đó, hình như chính là phòng của Phong Việt Trạch, vãi!

Cố Phàm đầy vẻ sợ hãi nhìn Thẩm Kình Thương, hỏi: “Ngươi đã nói gì với Phong An Lan thế?”

Tẩy não đi chắc chắn là đã tẩy não rồi!

Thẩm Kình Thương bình thản: “Nói một câu thôi.”

Cố Phàm: “… “

Sớm biết như vậy còn sợ cái gì ma giáo, trực tiếp để sư đệ nhà y ra mặt phun nước miếng chết tên kia đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi