NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Tô Yên mờ mịt.

Cô chỉ đi theo người đại diện, sau đó tới đây tham gia yến hội thôi mà.

An Nguyên Phi chỉ vào một trong những đống thi thể kia, "Cái tên tổng giám đốc Vương này chuyên buôn lậu ma túy ở vùng Châu Thổ, muốn mua một chút súng ống đạn dược, ách, đúng rồi, còn Quyền Từ là người đứng đầu về lĩnh vực súng ống đạn dược ở Châu Thổ."

Nghe hắn nói xong, Tô Yên vẫn mờ mịt.

An Nguyên Phi cũng không thèm che dấu, nói huỵch toẹt ra, "Những kẻ này thường kiếm tiền trên mạng sống của người khác, bị tóm được cũng là đáng chết."

Mà những cô gái bên người họ, có lẽ chưa từng giết người, nhiều nhất chỉ là người tình gì đó, hơi ham tiền một chút, nhưng, một khi đã bị dính vào, cũng trở thành kẻ đáng chết.

Đặc biệt là khi gặp phải tên biến thái Quyền Từ, đoán chừng...haiz.

An Nguyên Phi xoa trán, không muốn tưởng tượng tiếp.

Vừa dứt lời, Tô Yên nhìn Lily đang bị nâng ra ngoài.

Quyền Từ thấy lực chú ý của cô đã chuyển qua thứ khác, mắt tối sầm lại, nâng cằm cô lên, ép buộc cô phải chú ý đến anh.

Cô không nhịn được hỏi, "Ừm, cô ấy sẽ sống sao?"

Mắt Quyền Từ ngậm cười, "Sống hay không? Cô ta đã chết rồi."

Cho nên, số phận cô ta sẽ giống hệt với những thi thể còn lại, đưa cho chó ăn.

Tiểu Hoa ở trong khuyên tai run lên bần bật.

" Vị nam chính nè biến thái quá nha~~~ hiu hiu hiu, đáng sợ quá đi!! "

Tô Yên liếm môi, im lặng.

Cô cảm thấy, hình như mình đã quên mất một việc.

Nhưng đó là việc gì?

Quyền Từ thấy cô im lặng, lại cúi đầu xuống.

Nửa ngày sau, nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào mình.

Giọng anh khàn khàn, rõ ràng nó rất câu người từ tính, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo, "Em muốn cô ta sống?"

Tô Yên lấy lại tinh thần, ách...

Nếu có thể sống, thì tất nhiên là điều tốt.

Tuy rằng... chết rồi cũng không sao.

Cô gật gật đầu.

Quyền Từ nhìn môi cô, mềm mại ướt át như cánh hoa anh đào.

Cổ họng trượt lên trượt xuống, khóe môi ngậm cười, "Được thôi."

"Thật sao?"

Mí mắt Quyền Từ giật giật, "Tôi không bao giờ nói dối."

Tô Yên gật gật đầu, "Ừ."

An Nguyên Phi khoanh tay, đứng một bên nhìn, càng nhìn càng ngạc nhiên.

Này..., hắn còn đang chờ Quyền Từ ra điều kiện đấy, thế mà anh lại dứt khoát thả cô gái kia mà không chiếm được chút lợi ích nào?,

Trong lòng An Nguyên Phi, Tô Yên cứ thế nhảy lên thêm vài hạng.

Không bình thường, không bình thường.

Lúc hắn đang cảm thán cuộc đời, Quyền Từ đột nhiên nói: "Tôi thả cô ta ra, em phải cho tôi hôn."

"Hả?"

Tô Yên còn đang nghi hoặc, người nọ đã nhéo cằm cô, mang theo khí thế không cho chối từ, đè cô xuống.

"A..."

Hôn môi khiến thân thể Tô Yên nhũn ra.

Sau đó anh ôm cô lên, xoay người lại, nhấn cô lên thánh giá.

An Nguyên Phi nhìn cảnh này, cả người phát run.

Bị bầu không khí tình iu nồng thắm này xông đến ọe.

Một lát sau, Tô Yên phát ra tiếng ưm ưm.

Cô thở hồng hộc đẩy người nọ ra, nước mắt lưng tròng, bịt chặt miệng.

Người này, người này lại cắn cô!

Sờ sờ miệng, đã chảy máu.

Tô Yên thấy anh vẫn chưa đỡ thèm, định tiến tới lần nữa, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lại, "Anh, anh đừng tới đây!"

Giọng nói mềm mại không có chút thuyết phục.

Quyền Từ cười yêu nghiệt, ánh mắt sâu kín, nhìn cô.

Nhìn bộ dáng cảnh giác của cô, cảm thấy nhìn rất thú vị, rất muốn cắn từ trên xuống dưới người cô một lần.

Tô Yên thừa dịp lúc anh tạm dừng, nhích nhích từng bước sang bên cạnh, sau đó co cẳng chạy ra ngoài.

Ở đây thêm một lúc nữa, thì chắc chắn miệng cô sẽ bị cắn nát luôn!

Sau khi chạy ra ngoài không lâu, bước chân của cô mới dừng lại.

Ờ hở.... hở?

Tiểu Hồng đã chạy ra sân cỏ bên ngoài rồi, vậy đồng chí sâu nhỏ đâu rồi??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi