NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đám sơn tặc kia đi rồi nhưng chân ngựa lại bị thương, cho nên họ cũng không thể tiếp tục lên đường, đành phải dừng lại nghỉ ngơi.

Lý Đại Bạch xem xét vết thương của con ngựa, xác định nó không bị thương đến gân cốt, chờ vết thương đỡ rồi thì lại có thể tiếp tục lên đường.

Lúc nghỉ ngơi, Tô Yên đi bắt hai con thỏ hoang về nướng.

Vốn dĩ nàng còn cho rằng Hiên Viên Quân Ngọc sẽ ghét bỏ.

Kết quả lúc Tô Yên nướng thỏ, hắn vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, bộ dáng còn rất hứng thú.

Lúc thỏ được nướng xong, hắn còn cảm thấy ăn không tồi, ăn nhiều hơn một ít.

Lý Đại Bạch thì tốt rồi, hắn ta ăn gì cũng cảm thấy ngon.

Cầm một con thỏ nhai nhồm nhoàm.

Vừa gặm thịt thỏ vừa nói

"Tiểu huynh đệ, không tồi nha."

Một lúc sau lại tiếp tục cảm thán

"Tiểu huynh đệ thật nhiều tài lẻ a."

Lý Đại Bạch đang nói, bỗng từ xa truyền tới tiếng kêu

"Cứu mạng, cứu mạng, a!!"

Là âm thanh cầu cứu của nữ tử.

Nữ tử vừa chạy vừa kêu cứu, cả người chật vật.

Phía sau nàng ta là một đám nam tử cười tục tĩu

"Ha ha ha ha, tiểu nương tử đừng chạy a. Các ca ca sẽ đối xử tốt với nàng mà."

"Ha ha ha ha, mấy người chúng ta, lát nữa ai lên trước?"

"Một cô nương xinh đẹp như vậy, thật là hiếm thấy, khà khà."

Tiếng cười đáng khinh kia càng lúc càng lớn.

Nữ tử đó có vẻ không còn sức nữa, cố gắng chạy tới được chỗ ba người Tô Yên đang nghỉ ngơi, té ngã 'bịch' một tiếng xuống mặt đất.

Hiên Viên Quân Ngọc cũng không buồn nhấc mắt lên.

Nhưng mà, lúc nữ nhân kia té ngã, bụi bắn tứ tung, bắn lên cả miếng thỏ nướng của hắn.

Hắn khựng người, ngẩng đầu nhìn.

Ánh mắt hắn sâu kín buông miếng thịt trong tay mình xuống.

Nữ nhân kia vốn đang muốn kêu cứu.

"Cứu mạng!"

Nhưng vừa mới kịp thốt lên, liền đối diện với ánh mắt của Hiên Viên Quân Ngọc.

Ánh mắt hắn rất lạ, nàng ta sợ tới mức run bần bật.

Cảm thấy mình còn chưa chạy ra được hang sói, lại chạy thẳng vào hang hùm.

Rõ ràng y phục cao quý, toàn thân tuấn lãng tự phụ như vậy, sao ánh mắt của hắn lại dọa người đến vậy?

Nữ nhân kia càng thêm sợ hãi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Xong đời rồi.

Lý Đại Bạch ném chân thỏ xuống, căm giận rống lên

"Ban ngày ban mặt dám khi dễ con gái nhà lành, một đám vô sỉ!!"

Lý Đại Bạch đứng lên, tay cầm đao, quyết muốn phân cao thấp với những người đó.

Ánh mắt nữ nhân đó sáng ngời

"Cứu mạng, cứu mạng, cầu xin ngài cứu.. cứu ta."

Nói xong liền bò dậy, trốn ra phía sau lưng Lý Đại Bạch.

Vô cùng sợ hãi, cả người run bần bật.

Những người đuổi theo phía sau nữ nhân kia cũng đã chạy tới trước mặt ba người Tô Yên.

Thời điểm hai nhóm người vừa giáp mặt, cả hai bên đều sửng sốt

"Là các ngươi?"

"Sơn tặc?"

Hai bên đồng thời mở miệng.

Lý Đại Bạch 'hừ' lạnh một tiếng

"Sớm đã không vừa mắt các ngươi, cũng dám chiếm núi làm vua cướp đường, hôm nay, để gia gia giáo huấn các ngươi một chút!"

Nói xong liền vọt lên.

Mấy tên sơn tặc cũng vô cùng tức giận

"Cũng chỉ là mấy tên binh sĩ, không hiểu vì sao lão đại lại thủ hạ lưu tình với các ngươi?"

Một tên ngông cuồng nói

"Nếu đã đụng phải lần nữa, cả mỹ nhân, cả bạc, chúng ta đều sẽ lấy, đến lúc đó sẽ mang về cho lão đại xem."

"Đúng!"

"Ha ha ha ha ha"

Năm tên sơn tặc cười sằng sặc.

Hiển nhiên mấy tên này không để Lý Đại Bạch vào mắt.

Bọn chúng ăn muối còn nhiều hơn Lý Đại Bạch ăn cơm, có chuyện gì chưa từng gặp qua?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi