Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Đến ngày hôm sau, khi Hiên Viên Quân Ngọc lần nữa mở miệng sai bảo Lý Đại Bạch.
Lý Đại Bạch đương nhiên không mắc lừa thêm lần nữa.
Kết quả là thằng nhãi đó trực tiếp gọi ám vệ ra.
Hoặc là làm việc, hoặc là chết.
Ba người ăn mặc kín mít, hơn nữa còn là sát thủ hàng đầu, giết người không chớp mắt.
Lý Đại Bạch liền cụp đuôi, cun cút đi làm việc.
Tướng quân đã giao phó cho hắn ta trước khi đi, phải bảo đảm Hiên Viên Quân Ngọc hoàn hoàn chỉnh chỉnh, an toàn cho tới khi hắn trở Kim Ngọc quốc.
Lý Đại Bạch cảm thấy tên Hiên Viên Quân Ngọc này chính là một kẻ biến thái.
Kén cá chọn canh, cái này không được, cái kia không được, cho dù Lý Đại Bạch có là trang nam tử hán ở quân doanh thì hai cái chân của hắn ta cũng sắp phế tới nơi rồi.
Không nhịn được nữa liền chạy tới xin Tô Yên giúp đỡ.
Không hiểu trước kia Tô Yên làm thế nào mà có thể hàng phục được tên biến thái này nữa.
Tô Yên
"Nếu hắn cứ luôn sai bảo không ngừng, ngươi trực tiếp đánh ngất hắn là được rồi."
Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói xong, cả người phát run.
Ký chủ đối xử với Nam chủ đại nhân càng ngày càng hung tàn.
Chẳng những tự mình hung tàn, lại còn kéo theo cả người khác hung tàn với Nam chủ đại nhân nữa.
Chậc chậc chậc.
Ngoài cửa truyền tới tiếng cười
"Ồ, Thật vậy sao?"
Hiên Viên Quân Ngọc không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ.
Tô Yên liếc mắt, hai người nhìn nhau.
Tô Yên liền nhìn đi chỗ khác.
Hiên Viên Quân Ngọc thấy Tô Yên vẫn cứ né tránh hắn, đẩy Lý Đại Bạch đang đứng ra chỗ khác.
Trực tiếp đi thẳng tới chỗ Tô Yên
"Sao ta cảm thấy gần đây Tô đại anh hùng đang trốn tránh ta nhỉ?"
Khẩu khí của hắn vô cùng quái dị.
Lý Đại Bạch thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa liền muốn rời đi.
Mấy ngày nay bị tên biến thái này sai vặt, trong lòng đã nảy sinh chút sợ hãi với hắn rồi.
Luôn muốn trốn đi, sợ lại bị hắn bắt làm việc.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lý Đại Bạch quay sang nói với Lục Vân
"Không phải cô nương muốn đi nghe kể chuyện sao? Ta đưa cô đi. Tiểu huynh đệ còn có việc khác phải làm."
Lục Vân tha thiết nhìn Tô Yên, nhưng cuối cùng vẫn phải lưu luyến không rời đồng ý đi với Lý Đại Bạch.
"Được, vậy phiền huynh."
Nói xong, liền đi theo chân Lý Đại Bạch ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hiên Viên Quân Ngọc và Tô Yên.
Hiên Viên Quân Ngọc có rất nhiều điều bất mãn với Tô Yên, thế nên giờ hắn nhìn Tô Yên thế nào cũng không thấy vừa mắt, nhưng hắn không thể hiện trêи mặt mà vẫn nhẹ nhàng cười
"Tô anh hùng quả thật là không hổ là người vì nước vì dân a, còn có thể dạy bạn đánh ta hôn mê bất tỉnh."
Tô Yên đáp
"Ta chỉ đề nghị, làm hay không là do hắn."
"Nói như vậy, là ngươi không hề sai?"
Tô Yên nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, có chút khó hiểu
"Ta làm sai điều gì?"
Hiên Viên Quân Ngọc nghe Tô Yên nói, càng cười tươi hơn
"Ngươi cùng cái gì Vân đó, nhìn qua thật sự vô cùng tình chàng ý thϊế͙p͙ nha."
Tô Yên nghiêm túc
"Đó là chuyện của ta."
"Chuyện của ngươi? Ngươi là một kẻ đoạn tụ, hà tất phải làm chậm trễ cô nương nhà người ta? Không sợ làm lỡ nhân duyên tốt của người ta sao?"
Tô Yên liếc hắn một cái,
"Vì sao chàng cứ một mực nói ta là đoạn tụ? Ta không phải đoạn tụ."
Nàng nói rất nghiêm túc.
Đôi mắt trong suốt lại vô cùng nghiêm túc, ngược lại lại làm cho Hiên Viên Quân Ngọc ngây ngẩn cả người.
Không phải đoạn tụ?
Cho nên, chuyện Tô Yên nói thích hắn cũng là giả sao?
Đứng ngốc một lúc mà ngọn lửa trong lòng Hiên Viên Quân Ngọc như muốn thiêu rụi cả cơ thể hắn.
Hắn nhìn Tô Yên chằm chằm, lần này, nụ cười trêи mặt cũng không còn nữa.
Ấn chặt bả vai Tô Yên, gằn giọng
"Ngươi cố ý trêu đùa ta sao?"
Tô Yên nghe xong, nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu cái chuyện trêu đùa này từ đâu mà ra.
Không hiểu hắn đang nói cái gì nữa.
Thế cho nên nàng lại im lặng.
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng như vậy, càng thêm tức giận.
Hung tợn bóp cằm Tô Yên.
Cái gì mà cả người tự phụ, cái gì mà trích tiên, tất cả đều là mây bay.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Tô Yên, còn cắn một cái.
Khẩu khí cứng rắn
"Bổn vương nói ngươi là đoạn tụ thì ngươi chính là đoạn tụ, không phải cũng là phải."