NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nữ yêu lên tiếng

"Muốn giữ được ngôi vị Yêu Vương của hắn, có thể. Ngươi tự vẫn ngay tại đây, ta đảm bảo, hắn sẽ không chịu bất kỳ một tổn thương nào. Vẫn có thể tiếp tục yên ổn là Yêu Vương."

Ả thấy Tô Yên không nói lời nào, cho rằng cô đã bị lay động, bắt đầu ân cần dụ dỗ

"Một cái mạng của ngươi, đổi lấy hòa bình của Yêu Tộc, còn bảo vệ được Vương vị của người thương. Tính đi tính lại, vẫn vô cùng có lợi."

Ả nói xong, vẫn thấy Tô Yên im lặng, liền nhíu mày

"Như thế nào? Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì chúng ta phải đem nơi này san thành bình địa rồi!"

Trong lời nói tràn ngập uy hϊế͙p͙.

Tô Yên động động cái tay dưới bàn, ý bảo Lục buông tay ra.

Lục sẽ đồng ý sao? Tất nhiên là không rồi.

Hắn không những không buông tay, mà càng nắm chặt bàn tay cô hơn.

Tô Yên vừa muốn mở miệng nói, hắn đã ngước mắt lên nhìn cô.

Ánh mắt ấy như muốn hỏi, có phải cô lại ghét bỏ hắn rồi hay không?

Lời đã đến bên miệng cũng không thể nói ra được, Tô Yên đành nuốt xuống.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn một lượt đám người trong Yêu Vương điện, cuối cùng nhìn ả nữ yêu.

"Ngươi có muốn tỷ thí với ta một chút không?"

Ả nữ yêu cười lạnh

"Chỉ bằng ngươi?"

Tô Yên nói với Lục

"Ta muốn đi đánh nhau."

Lục suy tư trong chốc lát, sau đó liền buông lỏng tay.

Tô Yên thở phào, còn tưởng hắn sẽ nằng nặc đòi cô mang hắn theo đi đánh nhau.

Cô bước từ trêи bục cao xuống, thuận tay cầm lấy chiếc bút lông ở trêи bàn.

Đi xuống đến bậc thang cuối cùng, cô lên tiếng

"Ngươi cùng người khác nội ứng ngoại hợp, muốn đẩy ta vào chỗ chết. Muốn ép hắn cưới ngươi, để ngươi trở thành Yêu Hậu tương lai."

Nữ yêu sửng sốt

"Ngươi nói cái gì?"

Tô Yên nhẹ nhàng nói tiếp

"Các ngươi nói Yêu Tộc của các ngươi kẻ mạnh làm vua. Ta đánh nhau với ngươi, có chút không công bằng cho ngươi rồi."

Tô Yên dứt lời, nữ yêu cười càng lớn.

Ả đang muốn mở miệng nói lại, thân ảnh Tô Yên đã xuất hiện trước mắt.

'Phập' một tiếng, cán bút lông trêи tay Tô Yên đã cắm sâu vào ngực ả, đến cơ hội để rút đao ả cũng không có.

Nữ yêu trợn tròn hai mắt nhìn Tô Yên.

Yêu Vương điện chìm vào yên tĩnh.

Ả nữ yêu ngã xuống đất, tắt thở.

Tô Yên nhìn đám người còn lại, lên tiếng

"Thực lực của các ngươi quá yếu, không phải là đối thủ của ta. Hiện tại, các ngươi có thể tự lựa chọn. Thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Giọng điệu Tô Yên nghiêm túc, nói năng vô cùng có khí phách.

Thi thể nữ yêu nằm sõng soài trêи mặt đất vẫn còn ấm, cảnh tượng kia vẫn rõ mồn một trước mắt.

Hiển nhiên, trước giờ bọn chúng chưa từng nghĩ đến, nữ tử nhân loại này lại có thể mạnh đến vậy.

Tất cả chìm vào yên tĩnh.

Cho đến khi, một kẻ trong đó rống lên

"Các huynh đệ! Không phải sợ!! Ả chỉ có một mình. Chúng ta đông như vậy, còn phải sợ một mình ả sao?

Gã vừa dứt lời, 'phập' một tiếng.

Đầu gã xuất hiện thêm một lỗ thủng.

Mũi tên được bắn từ phía cửa Yêu Vương điện.

Lâm Trường Dã vội vàng chạy vào trong

"Ta không tới muộn đó chứ? Chuyện này là thế nào đây? Tạo phản lại còn chọn buổi tối sao?"

Phía sau Lâm Trường Dã, mấy ngàn đại yêu đạo hạnh cao thâm mênh ʍôиɠ cuồn cuộn tiến tới.

Lâm Trường Dã lên tiếng

"Bao vây, bao vây. Giết hết cho ta, chướng cả mắt."

Với Yêu Tộc mà nói, tính mạng chỉ như ngọn cỏ.

Quý trọng sinh mệnh ấy à? Thật ngại quá, ở Yêu Tộc không có cái truyền thống văn hóa này.

Nói xong, Lâm Trường Dã đi tới trước Vương tọa, quỳ một gối hành lễ

"Yêu Vương đại nhân, những kẻ tạo phản bên ngoài ngài muốn xử lý như thế nào?"

Lục nhẹ nhàng bâng quơ

"Giết"

"Tuân lệnh!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi