NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Annie

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Vừa nói, ánh mắt của Nguyên Tử Mật vừa vặn lại rơi vào người Tiểu Hồng

"Ngươi biết không?"

Tiểu Hồng hơi há mồm, a ô một hồi lại cắn màn thầu trêи tay.

Thiếu chút nữa đã nói ra rồi.

Nó nhanh chóng lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.

Khoé môi Nguyên Tử Mật gợi lên một nụ cười quái quái.

Hắn cầm phong thư ở bên cạnh lên.

À, cũng không thể nói là thư, vì tờ giấy đó chỉ còn lại một nửa.

Hắn mở tờ giấy ra, đưa cho thuộc hạ đứng bên cạnh.

Chậm rãi nói

"Phong thư này lục soát được ở trêи người của tên bắt cóc."

Hắn vừa nói xong, đôi mắt Tiểu Hồng thoáng trợn trừng

"Đọc lên."

Lúc tên thuộc hạ kia thấy rõ nội dung, bắt đầu khó xử.

Nhưng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nghiêm túc đọc lên.

"Vòng vương, ta ở bên cạnh vòng vòng.

Nhưng không còn tiền.

Ngươi nhớ phải đưa tiền đến.

Vòng Vòng cần dùng tới tiền, ta cũng muốn hoa nữa.

Ký tên, Tiểu Hồng."

Sau khi đọc lên.

Nguyên Tử Mật nói

" Vòng vòng này ....."

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng bất mãn, người này thế mà không hiểu nó viết cái gì.

Mỗi lần nó viết thư cho Cổ Vương, Cổ Vương đều có thể hiểu.

Có khi nó viết một chuỗi vòng vòng, Cổ Vương đều đọc hiểu cả.

Tiểu Hồng nói

"Vòng Vương là Cổ Vương, Vòng Vòng là Yên Yên."

Nói xong, Tiểu Hồng bĩu môi, ghét bỏ nhìn tên thuộc hạ kia

"Chỉ như vậy mà cũng không hiểu."

Nói xong, liền cắn một miếng màn thầu trong tay, đong đưa chân béo.

Nguyên Tử Mật cầm tờ giấy kia

"Từ phức tạp thì không biết, nhưng chữ tiền lại viết rất rõ ràng nha."

Tiểu Hồng đương nhiên nói

"Không có từ này, thì làm sao đòi được tiền?"

Tiểu Hồng vừa nói xong, Nguyên Tử Mật liền sửng sốt.

Tô Yên ngồi bên cạnh cắn bánh bao.

Ừm, vậy là, sắp gặp lại Cổ Vương rồi.

Nguyên Tử Mật nói

"Một trăm xiên kẹo hồ lô, mang ta đi tìm Cổ Vương."

Tiểu Hồng nghe thấy kẹo hồ lô, yên lặng nuốt nước miếng.

Sau đó tiếp tục gặm màn thầu trêи tay, không nói lời nào.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nguyên Tử Mật nói

"Một ngàn xiên."

Tiểu Hồng lập tức gật đầu

"Thành giao!"

Tiểu Hồng vui vẻ, lập tức nói

"Chừng nào ngươi đi tìm hắn?"

Đồng chí Tiểu Hồng không chút do dự bán Tô Cổ đổi lấy một ngàn xiên kẹo hồ lô.

Trong lòng vui vẻ rạo rực.

Nguyên Tử Mật nói

"Chiều nay."

Tiểu Hồng lập tức nói

"Kẹo hồ lô của ta đâu?"

"Chờ nhóc dẫn ta tìm thấy người."

Tiểu Hồng nghe thế, tỏ vẻ cố gắng đáp ứng.

"Được. Nể tình ngươi là người đàn ông của Yên Yên."

Nói xong, Tiểu Hồng cao hứng ôm màn thầu chạy.

Thuộc hạ kia cũng lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên và Nguyên Tử Mật.

Tốc độ ăn của Tô Yên cũng nhanh hơn.

Chờ đến khi cô sắp ăn xong, chuẩn bị đứng dậy.

Người nào đó ngồi bên cạnh liền buông đũa, im lặng nhìn cô.

Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

"Anh có việc muốn hỏi em sao?"

Nguyên Tử Mật đứng lên, đỡ tay vịn ghế dựa của cô, ép người qua.

"Em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Hắn tiện đà chậm rãi nói tiếp

"Sơn phỉ làm người ta đau đầu hóa ra lại chính là em trai của Bạch Mẫu Đơn – đầu bảng của Bách Nhạc Môn?"

Tô Yên hỏi

"Anh muốn đem em đi đổi người?"

Nguyên Tử Mật cười cười.

"Đem em đổi đi rồi, ai cho tôi hôn?"

Nói xong, liền cắn một cái lên vành tai Tô Yên.

Nguyên Tử Mật cũng không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt của cô, tim hắn liền đập nhanh, trong lòng nảy sinh cảm giác vô cùng quen thuộc.

Càng ở chung, cảm giác này càng mãnh liệt.

Hắn nhịn không được muốn ôm cô, hôn cô.

Hắn biết hai người bọn họ mới quen biết không bao lâu.

Hắn biết hành vi của hắn quá nóng vội, giống y một tên ɖâʍ tặc háo sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi