NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Annie

Beta: Ngân Minn

Trêи mặt Trình Quân Dư mang theo sự ăn năn

"Xin lỗi vì đã đả thương Thiếu soái, tôi lầm tưởng là sơn phỉ giả trang. Đám sơn phỉ kia bắt gia phụ đi, tôi thật sự quá nóng vội, xin thứ lỗi."

Tiểu Hồng nói

"Rõ ràng ngươi chính là muốn bắn chết Yên Yên, ngươi là người xấu!"

Lúc ấy Tiểu Hồng đang ăn bánh hoa quế.

Chờ đến lúc nó ngẩng đầu lên, đúng lúc Nguyên Tử Mật ôm Tô Yên vào trong ngực che chở, nên lầm tưởng rằng Nguyên Tử Mật cứu Tô Yên.

Tiểu Hồng cảm thấy bản thân nó không bảo vệ được Yên Yên, thiếu chút nữa làm Yên Yên nguy hiểm tới tính mạng.

Nó vô cùng áy náy a.

Nguyên Tử Mật đỡ cho Yên Yên một viên đạn, đồng thời khiến cho địa vị của hắn trong lòng Tiểu Hồng tăng lên không ít.

Tô Cổ bị mấy người này làm lơ, im lặng nghe hết những điều họ nói.

Đám thuộc hạ của Tô Cổ đứng đằng sau thấy đám người này làm lơ lão đạo của bọn họ, dám xem thường các ông sao?

Nhíu mày hét lên

"Này, mang tiền đến chưa?"

Khẩu khí của sơn phỉ lập tức khó chịu hơn vừa rồi rất nhiều.

Dù sao cũng làm sơn phỉ, vừa tức giận một cái, khí thế đạo tặc liền bộc phát.

Tô Cổ lãnh đạm nói

"Không vội."

Tên sơn phỉ vừa nghe, cũng tức khắc bình tĩnh lại.

Đám tay chân không biết lấy đâu ra một cái ghế dựa, để Tô Cổ ngồi.

Tô Cổ ngồi đó chờ bọn họ nói.

Trình Quân Dư nghe được giọng tên sơn phỉ kia, quay đầu nhìn qua.

Hắn đi tới trước mặt Tô Cổ

"Vị này chắc là sơn đại vương?"

Đám sơn phỉ kia lập tức cười nhạo nói

"Thời đại nào rồi mà còn sơn đại vương??"

Nghĩ bọn họ là đồ nhà quê sao?

Nhưng đám sơn phỉ không định tiếp tục dây dưa với gã về vấn đề này, mà hất cằm hỏi

"Mang tiền đến chưa?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trình Quân Dư gật đầu

"Mười vạn lượng bạc ròng, một phân không thiếu."

Nói xong, mười cái rương liền được bày trước mặt Tô Cổ.

Tô Cổ lãnh đạm nói

"Kiểm tra!"

"Rõ!"

Thủ hạ liền đi tới.

Đang muốn mở rương kiểm tra, bỗng nhiên nghe thấy Trình Quân Dư lên tiếng

"Đợi đã, không biết gia phụ hiện giờ ở đâu?"

Tô Cổ mặt không biểu tình

"Ngươi mang theo nhiều người như vậy, khí thế ố ạt tới đây. Khả năng cao là không mang đủ bạc, định giở thủ đoạn cướp người."

Tô Cổ vừa nói xong, Trình Quân Dư liền sửng sốt.

Nhưng chỉ một khắc sau, sắc mặt hắn đã khôi phục bình thường, hắn ta cười nói

"Ngươi cảm thấy Trình gia thiếu chút tiền ấy sao?"

Tô Cổ không quan tâm, lạnh như băng lên tiếng

"Thiếu một vạn lượng, một đốt ngón tay."

Sắc mặt Trình Quân Dư cứng đờ.

Không phải là do gã thật sự thiếu tiền, mà là khí thế của đám sơn phỉ này... quá kiêu ngạo.

Không cho người khác thể diện.

Sống đến bây giờ, chưa từng có một người nào dám uy hϊế͙p͙ gã.

Trêи mặt Trình Quân Dư xuất hiện vẻ không vui.

Hai bên giằng co.

Tô Cổ

"Mở rương, kiểm tra."

Hắn nói lại một lần nữa.

Trình Quân Dư không nói lời nào, mấy tên thuộc hạ của hắn tự nhiên cũng không buông tay.

Cạch cạch, âm thanh súng lên đạn vang lên.

Cả trăm họng súng từ bốn phương tám hướng chĩa thẳng về phía Tô Cổ.

Tô Cổ vẫn im lặng.

Đám sơn phỉ đứng đằng sau cười sằng sặc.

Cười xong, một tên sơn phỉ đứng gần Tô Cổ nhất lại trở nên nghiêm túc

"Đừng có cầm mấy đống đồng nát sắt vụn đó chỉ vào lão đại của chúng ta. Kiêu ngạo như vậy, cẩn thận nhà của ngươi bọn ta cũng cho nổ đấy."

Cái gì mà quân phiệt, cái gì mà thế gia.

Trong mắt đám sơn phỉ cũng chẳng so sánh được với một góc áo lão đại.

Lão đại .... thật soái nha.

Một tên sơn tặc mà dám nói ra lời này, thật con mẹ nó đủ kiêu ngạo.

Đây là phản ứng đầu tiên của đám binh lính.

Làm đại vương trêи núi lâu quá, ếch ngồi đáy giếng, cho nên quên mất thế giới bên ngoài như thế nào rồi sao?

Nói xong, thấy Trình Quân Dư vẫn đứng im đó đút tay vào túi quần, sơn phỉ nhướng mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi