<strong>Editor: Victoria
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghi hoặc
"Vì sao muốn mời ta uống rượu?"
Tiểu Hồng
"Như vậy chị sẽ ····· ưm."
Tô Cổ cầm một miếng bánh nhét vào trong miệng Tiểu Hồng.
Hắn nói
"Mời chị ăn cơm."
Tiểu Hồng cắn điểm tâm, gật gật đầu
"Ân ân!!"
Tô Yên ngồi xuống.
Rõ ràng này hai đứa này có việc gạt cô.
Nhưng cô chắc chắn một điều là bọn họ sẽ không hại mình.
Tiểu Hồng cực kỳ ân cần giúp Tô Yên đổ rượu
"Yên Yên, uống rượu!"
Tô Cổ xoa xoa lông mày, lấy chén rượu kia chuyển tới trước mặt Tiểu Hồng.
Sau đó đổ một ly nước trà cho Tô Yên.
Được rồi, Tiểu Hồng trước giờ cũng chưa từng uống rượu.
Lúc nó ở nhà trẻ, cô giáo nói trẻ con không thể uống rượu, uống rượu là không tốt.
Nó thực nghe lời, thế cho nên đều không chạm vào rượu.
Nhưng Tô Cổ cho nó một ly nha.
Tiểu Hồng cúi đầu ngửi ngửi.
Ân, hình như còn khá thơm á.
Ngẩng đầu, nhìn Tô Yên cùng Tô Cổ có vẻ đang nói chuyện, không có người chú ý nó.
Liền trộm uống một ngụm.
Ân, hình như còn khá ngon á.
Hương vị hoa đào.
Tiểu Hồng chép chép miệng, ánh mắt sáng lên.
Tô Cổ thấy được hành động của Tiểu Hồng, chỉ là không thèm quản.
Đào hoa nhưỡng này, vị rượu rất ít, chỉ như là đồ uống bình thường thôi vậy.
Tô Yên nghi hoặc
"Vì sao muốn mời ta tới ăn cơm?"
Tô Cổ nhìn cô
"Từ khi chị ở bên hắn thì chưa từng ăn cơm cùng bọn em."
Tô Yên sửng sốt.
"Mỗi lần chỉ cần Yên Yên tìm được hắn, thì sẽ tự động xem nhẹ bọn em."
Dù cho hắn dùng một loại ngữ khí thực bình đạm để nói, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong lời nói kia có một tia u oán thoáng qua.
Có người yêu, đương nhiên muốn cùng người yêu ở bên nhau.
Cái này hắn có thể lý giải.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nhưng cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ bọn hắn chứ.
Tô Cổ
"Hơn nữa chị càng ngày càng để ý hắn. Yên Yên về sau có thể bị hắn lừa hay không?"
Tô Yên nghe xong liền trầm mặc.
Cô là người trong cuộc, đương nhiên không phát hiện được biến hóa của mình.
Nhưng Tô Cổ đứng ở ngoài, thế cho nên nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi từ ban đầu đến hiện tại của cô.
Tô Yên cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối củ cải, cắn một ngụm.
Ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Có lẽ bởi vì lời Tô Cổ nói, cô lâm vào cảm xúc của riêng mình, lại ăn một ít.
Ăn xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ
"Ta có bao nhiêu để ý hắn?"
Khi nói lời này, cô có chút mờ mịt.
Tô Cổ đẩy đĩa cua đến trước mặt Tô Yên.
Con cua đều đã được xử lý xong, có thể trực tiếp ăn.
Tô Cổ nói
"Nếu phải dùng mạng của chị để cứu hắn, em nghĩ chị sẽ đồng ý."
Ân, ở trong mắt Tô Cổ, Tô Yên đã để ý đến mức này rồi.
Cũng không biết là bắt đầu biến hóa từ khi nào.
Tô Yên nghe xong, không có nói chuyện.
Cô múc một miếng thịt cua, ăn vào trong miệng.
Một hồi lâu sau, cô dừng lại.
Sau đó, cô cúi đầu nhìn thịt cua.
Thật lâu thật lâu sau.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ
"Cố ý?"
Tô Cổ thấy Tô Yên có phản ứng, gật đầu
"Ân"
Tô Yên cúi đầu nhìn củ cải, lại nhìn thịt cua.
Tô Cổ
"Đây là củ cải nấu rượu, cái kia là cua ngâm rượu, có phải ăn rất ngon hay không."
Tô Yên buông đũa.
Cái gì mà để ý Quân Vực hay không, tất cả đều là để tung hỏa mù.
Mục đích của Tô Cổ là để Tô Yên ăn đồ ăn này.
Sau khi cô ăn được hơn phân nửa, vị rượu cũng đã ngấm vào.
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng bên cạnh, mặt đỏ bừng a đỏ bừng.
Mới chỉ trong chốc lát, Tiểu Hồng đã uống hết một bầu rượu kia rồi.
Đào hoa nhưỡng tuy có vị ngọt, nhưng tác dụng lại đến chậm.