NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

"Lão đại muốn làm Nguyên Soái??"

Tô Cổ liếc liếc mắt

"Làm Nguyên Soái có tiền sao? Không ai đưa tiền thì làm Nguyên Soái làm cái gì?"

Hắn không có hứng thú làm Nguyên Soái, hắn chỉ nghĩ cách kiếm tiền.

Thuộc hạ nghi hoặc

"Lão đại, ngài không định khởi nghĩa, vì sao còn muốn mở xưởng binh khí?"

Tô Cổ

"Mở nhà xưởng sản xuất binh khí, lớn mạnh hơn, lại càng có nhiều quyền thế."

Ừm, lão đại nói như vậy nghe rất có đạo lý.

Đám người liền không ngớt lời nịnh nọt.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ầm, giống như là có vật gì đó rất nặng ngã xuống.

Sau đó, cửa mở ra.

Tiểu Hồng mặt xám mày tro xông vào.

Chỉ là ······.

Trêи người đồng chí Tiểu Hồng không mặc quần áo.

Cả người chỉ được che bằng một vòng lá cây, nhìn như thổ dân vùng biển vậy. Đương nhiên, nếu toàn thân nó không bẩn thỉu như thế này.

Tiểu Hồng chạy vào.

Nhìn Tô Cổ, ánh mắt như phát sáng.

Nó chạy đến trước mặt Tô Cổ,

"Cho ngươi!"

Tức khắc, một thứ đồ vật đen xì, to như cái đĩa, nhìn rất giống nấm xuất hiện trước mắt Tô Cổ.

Tô Cổ nhìn thoáng qua.

Túm cái áo khoác bên cạnh rồi mặc vào cho nó.

Vừa mặc vừa nghe Tiểu Hồng lải nhải ở bên tai

"Thứ này, rất là tốt đó. Có thể bổ máu, còn có thể hầm canh, ách ······."

Thôi vậy chứ, Tiểu Hồng chỉ biết nó có thể bổ máu.

Nhưng mà nó vẫn đứng đó huyên thuyên một hồi lâu

"Ta vào rừng rậm tìm thật lâu, còn đánh nhau cùng một con sói, cuối cùng nó bị ta đánh chết. Cái này rất thơm, ngươi ngửi thử xem."

Tô Cổ ngẩng đầu nhìn nó.

Tiểu Hồng nghi hoặc

"Ngươi không tin?"

Tô Cổ lấy vật kia qua đây.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thấy Tiểu Hồng lại muốn lải nhải.

Hắn lên tiếng

"Ta muốn biết, vì sao vật này lại thiếu mất một miếng, lại còn có một dấu răng?"

Bị Tô Cổ nói như vậy, đồng chí Tiểu Hồng tức khắc liền ngượng ngùng.

"Này, cái này, cái này ······ ta thay ngươi nếm thử xem ăn có ngon không nha."

Nói xong lại bổ sung một câu

"Nấm lớn như vậy, ngươi chắc chắn ăn không hết."

Thứ này quá thơm, thời điểm mang về Tiểu Hồng không nhịn được mới cắn một miếng.

Đám thuộc hạ bên cạnh trợn mắt há mồm.

Đương nhiên không phải nhìn Tiểu Hồng, mà là nhìn thứ nằm trong tay Tô Cổ.

Thuộc hạ Giáp

"Lão đại, đây là Nấm Linh Chi phải không?"

Thuộc hạ Đinh

"Nấm Linh Chi lớn như vậy, tỉ lệ hình dạng đều xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải vài thập niên rồi."

Thuộc hạ Ất

"Đây chính là bảo bối dù trả giá bao nhiêu cũng không có người bán, có khi nào chỉ là cầm nấm bình thường không??"

Đại khái là quá chấn kinh, thế cho nên liền cảm thấy đồ vật này có lẽ là giả.

Nấm Linh Chi vài thập niên, chỉ nghe qua, nhưng đã ai thật sự gặp qua đâu??

Tô Tiểu Hồng mặc kệ người khác nói cái gì, nhìn cây Nấm Linh Chi kìa nuốt nước miếng ừng ực

"Ngươi có cần không? Ngươi nếu không muốn ăn ······"

"Muốn!"

Tô Cổ đánh gãy lời Tô Tiểu Hồng định nói.

Nói xong, liền mang Tô Tiểu Hồng đi ra ngoài.

Tiểu Hồng mặc áo khoác của Tô Cổ, tung ta tung tăng đi theo.

Bởi vì trêи người vẫn mang một vòng cái lá cây chưa vứt đi , thế nên nhìn qua còn tưởng rằng nó là một cái cây thành tinh, mọc ra chân.

Tiểu Hồng sở dĩ đi theo Tô Cổ, hoàn toàn là bởi vì bị hương thơm của Nấm Linh Chi kia hấp dẫn.

Không cam lòng, ý đồ muốn cắn thêm một miếng

"Ngươi sẽ cho ta ăn sao?"

"Ngươi cảm thấy mặt mũi ngươi lớn như vậy sao?"

Tiểu Hồng ủy khuất vô cùng

"Nhưng, nhưng mà cũng là do ta lấy về mà."

Lúc đầu Tiểu Hồng thật sự nghĩ lấy về cho Tô Cổ bổ máu, sợ hắn chết.

Ngửi hương khí Nấm Linh Chi tản ra, Tiểu Hồng thật sự muốn cắn thêm một miếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi