NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI



Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Nháy mắt sắc môi Tô Yên liền trắng nhợt, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sắc mặt hồng nhuận đang biến mất.

Nàng hơi há mồm,
"Ta..."
Mới vừa nói xong một chữ, kim quang kia liền tản ra khỏi thân thể nàng.

Tô Yên lung lay sắp ngã.

Lúc này, chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua liền có thể thổi ngã nàng xuống đất.

Nàng lại không nói câu nào.

Chỉ là lãnh đạm nhìn người phía trước.

Tô Yên lạnh nhạt, không chỉ là đối với thế gian lạnh nhạt, mà đối với chính nàng cũng vậy.

Lý trí của nàng mạnh mẽ đến độ dù cho hiện tại linh hồn đang bị xé nát đầy đau đớn, trên mặt vẫn không hề thay đổi như thể nơi này chẳng có chuyện gì xảy ra.


Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng chịu đựng nỗi đau tách xé linh hồn, dù sao lúc chưa được sinh ra nàng cũng đã trải qua rồi.

Đau đến không thể chịu được, đau đến không còn cảm giác.

Tô Yên ở trong không gian hỗn độn đó tự động thủ với mình.

Mà lúc này ở Thâm Uyên Ma Vực, Quân Vực đang chán muốn chết còn phải uống thuốc, hắn nhân tiện tính thời gian chờ Tiểu Quai tới tìm hắn.

Mấy ngày trước đây rất mỹ diệu, đang định chờ nàng tới thì sẽ không thả người đi.

Vậy mà ngay sau đó, thân thể hắn chợt cứng lại, cảm giác đau đớn ở ngực truyền đến.

Giây tiếp theo, hắn liền ốm yếu đến hít thở cũng không thông, ý cười trên mặt biến mất, chỉ còn lại cảm giác giông bão sắp ập đến.

Đảo mắt, hắn liền chạy về phía Cửu Trọng Thiên.

Nam Nhiễm ở địa lao Minh giới cũng cảm thấy thân thể mỗi một tấc đều đau.

Nàng cắn chặt răng, nỗ lực thu liễm lệ khí của mình.

Vương tọa sau lưng cũng đang không ngừng rung động.

Cuối cùng, vương tọa thu hồi, biến thành một viên hắc trân châu, không ngừng quay chung quanh Nam Nhiễm.

Còn ngươi đen nháy của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm vào viên châu không ngừng xoay vòng vòng kia.

Âm trầm nói
"Ngươi tiếp tục xoay, lão tử liền ném ngươi đi."
Dứt lời, lạch cạch, hắc trân châu như nghe hiểu tiếng người, đảo mắt liền rơi từ trên không xuống mặt đất, bị Nam Nhiễm nắm chặt trong lòng bàn tay.

······
Hiện giờ Cửu Trọng Thiên đang bị quấy tới long trời lở đất.

Quân Vực tới tìm Tô Yên, phát hiện nàng không có ở Cửu Trọng Thiên.

Chỉ thấy tám vị Chủ Thần ở đó.


[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nháy mắt khi Diệp Thiên Linh liền nhìn thấy Quân Vực, nàng ta lạnh băng nói
" Người của Thâm Uyên Ma Vực tự tiện xông vào Cửu Trọng Thiên.

Giết!"
Nói xong, tám Chủ Thần liền xông lên.

Đương nhiên, không phải tất cả đều ôm ý nghĩ muốn giết Quân Vực mà xông lên.

Chẳng hạn như Kiêu Lôi, ân, khó được cơ hội, hắn muốn dạy dỗ với tên này từ lâu rồi nha.

Hay như Tang Lạc, lúc trước cắt cái đuôi của nó, hại nó qua mấy ngàn năm mới khó khăn lắm khôi phục lại, đừng tưởng rằng có Tiểu Tô Yên che chở liền dám vô pháp vô thiên.

Lại như Mộng Yểm, tuy rằng ngươi đã từng làm ba ba của ta, nhưng loại quan hệ này không thể để cho người khác biết, vẫn là tiễn ngươi cùng đi với nó đi.

Mọi việc cứ như thế.

Chỉ là.

Hai bên cũng không có giao chiến đến cùng.

Bởi vì Quân Vực bị một đạo kim quang bao phủ, rất nhanh liền biến mất trước mắt mấy người.

An Túc cùng An Đồng theo sát sau đó đuổi tới, thấy một màn Quân Vực biến mất trong hư không kia.


Hai bên giằng co.

An Đồng mặt vô biểu tình, chỉ là xung quanh hắn đằng đằng sát khí.
An Túc nghiêng đầu hỏi hắn
"Ngươi làm sao vậy?"
An Đồng lắc đầu
"Không có việc gì, chỉ là có chút bất an.

Thiếu chủ hẳn là sẽ không có việc gì."
An Túc câu môi,
"Trừ phi ngài ấy tự nguyện, bằng không thì khó có thể xảy ra chuyện gì."
An Túc nói làm An Đồng thoáng chút thả lỏng.

Diệp Thiên Linh nhíu mày, nhìn về phía hai kẻ mới tới.

Nếu hỏi Diệp Thiên Linh, trên thế gian này ghét cay ghét đắng cái gì nhất, thì đại khái chính là người của Thâm Uyên Ma Vực.

Không đúng, nàng ta đều chán ghét tất cả mọi thứ của Thâm Uyên Ma Vực, đều hi vọng nó biến mất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi