NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Ư Ư

Nhưng Tiểu Hoa nói như vậy mà.

Nhưng thấy anh im lặng không nói gì như vậy, chẳng lẽ là không có ý này?

Tô Yên nhìn, không biết sao lại mím mím môi.

Anh không cần cô hôn anh à?

Nghĩ nghĩ lại thấy hơi buồn buồn.

Cúi đầu định rút cánh tay đang ôm cổ anh lại.

Chỉ là còn chưa kịp rút về đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.

Tô Yên sửng sốt, đang định ngẩng đầu thì đã nghe thấy giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu, "Hôn xong rồi là không muốn nhận nữa?"

Quyền Từ nhìn cô đang cúi đầu, lại nghĩ tới sáng nay cô vội vàng chạy ra bên ngoài để đi thăm tên ngu xuẩn này thì trong lòng lại cảm thấy tức giận

Anh nói xong, Tô Yên nhỏ giọng trả lời một câu, "Vậy sau này sẽ không hôn nữa."

Quyền Từ nghe vậy, nâng cằm cô lên để cô đối diện với anh.

Lại thấy cô gái này buồn buồn rũ mắt không muốn để ý đến anh.

Anh tức đến nỗi bật cười

Lại còn giận anh?

Cuối cùng sau một lúc Quyền Từ vẫn là người mở miệng trước, anh chậm rãi nói: "Sáng nay em vụng trộm tới đây mà bây giờ còn có lý à?"

Tô Yên vừa nghe, ngẩng đầu nhìn anh. "Em không vụng trộm tới."

Cô thoải mái hào phóng tới.

"Vì sao lại tới đây thăm nó? Em cũng đừng nói tới tình cảm bạn bè với tôi."

Tô Yên do dự không nhịn được nhìn thoáng qua La Nguyên Kiệt.

Hành động này của cô thành công làm Quyền Từ đen mặt.

Chỉ là Tô Yên lại nhỏ giọng nói: "Em sợ anh ta sẽ chết."

"Để ý nó như vậy? Em quan tâm tới chuyện nó bị thương hay sắp chết à?"

Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu.

Cô vừa gật gật đầu thì đã cảm thấy eo cô sắp bị bóp gãy.

Cô nói: "Anh ta bị thương thì không sao, nhưng anh ta phải còn một hơi thở."

Cô nghiêm túc phân chia giới hạn.

Lúc này Quyền Từ mới nắm được điểm quan trọng.

Hình như cô gái trong lòng anh cũng không để ý tên ngu xuẩn kia như vậy.

Anh cúi người xuống đối diện với cô, "Cẩn thận nói rõ ràng."

Tô Yên giải thích từng câu từng câu,

"Em sợ anh giết chết anh ta, em phải bảo đảm anh ta còn một hơi thở mới được."

"Có liên quan tới em?"

Tô Yên nghiêm túc gật đầu, "Ừm ừm."

Lệ khí trên người Quyền Từ tan đi được bảy tám phần.

Anh liếc nhìn người đang nằm trên giường sâu xa nói: "Nó bị chặt đứt cánh tay, chặt đứt chân, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng của nó."

Tô Yên rối rắm, "Cái này hẳn là không liên quan gì tới em."

Quyền Từ ôm cô, đầu gác trên vai cô, dựa hơn nửa người lên người cô, vẻ mặt lười biếng nhẹ nhàng, dường như là hai người khác nhau với cái người lúc mới vào kia.

Anh hôn hôn khuôn mặt mềm mại của Tô Yên, "Xem xong rồi có phải nên về nhà không?"

Tô Yên đứng ở đó ôm anh, miễn cưỡng có thể khiêng được.

Lại nghe thấy người nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước, "Tiểu Quai."

"Hả?"

"Lúc nãy thời gian em hôn anh quá ngắn nên chưa cẩn thận nhấm nháp được. Lại hôn một lần nữa."

"Nhưng vừa nãy anh không muốn em hôn mà."

"Ai nói? Vừa nãy em hôn anh, anh chỉ muốn mãi thôi."

Hai người cọ tới cọ lui dây dây dưa dưa không quan tâm tới các bạn trẻ xung quanh.

Tô Yên nghe vậy không nhịn được mà nở nụ cười.

Tiểu Hoa giỏi lắm, thế nhưng biết vừa nãy Quyền Từ muốn cô hôn anh.

Cô thích hôn anh

Ôm Quyền Từ, Tô Yên có thể cảm thấy trái tim không hề dao động của cô đang nhảy nhót.

An Nguyên Phi đứng ngoài cửa nhìn Tô Yên, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

Cả đời An Nguyên Phi hắn chưa từng nhìn thấy bảo bối tuyệt vời nhất thế giới.

Nhưng trong cảm nhận của hắn thì Tô Yên chính là cái bảo bối đó.

Một cái, nhẹ nhàng bâng quơ đã khắc chế được Quyền Từ, à, không đúng, phải là Thánh Khí!

Vẫn là cái loại tỏa sáng hàng nghìn ki lô mét này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi